Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương

Chương 3: Thiên Kim Danh Môn 2




Cô ngước nhìn người nam nhân đang đứng trước cửa, mái tóc vàng nhạt hơi rối bồng bềnh. Đôi mắt đen sâu thẳm như đầm lầy thâm thúy, đầy xảo trá và thâm độc được chôn giấu thật sâu. Sóng mũi cao thẳng tắp. Môi bạc hơi hé ra. Hai bên má giờ đây ửng hồng. Cơ thể cũng tỏa ra mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi cô.
Bộ dáng lôi thôi lếch thếch như vậy, nhìn là biết đang say xỉn. Hắn sững sờ nhìn cô đầy mông lung, đưa tay lấy ra chiếc điện thoại chụp lại một bức ảnh rồi lẳng lặng rời đi. Cô nhìn theo bóng lưng không vững vàng của tên đó mà không khỏi nheo mài.
" Tiểu Bát Đản, tên đó là ai? "
[ Tên đó là anh trai người Phương Hải, năm nay 23 tuổi. Mà chẳng làm nên trò trống gì cả, sau này yêu thầm nữ9, lấy gia thế lấn áp. Nhiều lần bắt cóc để cưỡng đoạt nhưng không thành. Sau này đưa Phương thị rơi vào hoàn cảnh phá sản. Hắn được một cái là tấm lòng chung thủy, ngoài ra cái gì cũng xấu ]
" À! "
Khóe môi cô vươn lên nụ cười nhạt, ánh mắt vẫn là một mảng tĩnh lặng không dao động.
" Nếu như ta phá vỡ hạnh phúc của nam nữ9. Vậy có bị gì không? "
[ À ờ... Đây là trường hợp đặc biệt. Nguyên chủ khi chết vốn muốn trả lại ân oán tình thù cho nam nữ9. Chứ không nói là làm như thế nào. Ký chủ có thể, nhưng không được phép giết nữ9 ]
" Hử? Vậy sao? Vậy để cô ta tự chết là được mà "
[ Nà ní? 0_0 °°° ]
" Đươc rồi, đi ngủ "
Cô nằm xuống giường nhắm mắt ngủ, khóe môi cô vươn lên nụ cười nhạt rồi dần chìm sâu vào sự yên tĩnh. Ngày mai sẽ là một ngày dài...
______________
6h sáng
Cô bước xuống nhà với chiếc áo thun trắng và quần jean dài đen. Mái tóc tím buộc cao lên để lộ vùng cổ trắng mịn. Ngũ quan xinh đẹp hài hòa khiến ai nhìn vào cũng phải thẩn thờ.
Cô vốn đã cho tiểu Bát Đản che giấu đi dung mạo của bản thân mất 5 phần khi về đây. Vậy mà vẫn còn khiến người khác ngơ ngẩn như vậy. Kệ đi! Đẹp khoe xấu che
" Tịnh nhi! Con đi đâu vậy? "
Mẹ cô đang ngồi uống trà, thấy cô liền hiền từ mà hỏi hang
" Đi xin việc " Cô cũng nở nụ cười vui vẻ đến ôm chầm lấy bà.
" Xin việc? Sao con lại muốn đi làm? " Bà dường như rất kinh ngạc trước lời nói của cô
" Thì con lớn rồi, con phải kiếm tiền nuôi mẹ mà. Phải không "
" Con gái của mẹ lớn thật rồi, mà con định kiếm việc ở đâu? Hay là vào công ty ba con làm? "
" Không cần, con tìm được nơi thích hợp rồi. Và đó là Bí Mật "
Cô giả vờ thần bí khiến bà bật cười, từ nãy giờ không ai chú ý người con trai ngồi đối diện đang nhìn chằm chằm cô. Vừa nhìn vào điện thoại rồi lại quay qua nhìn cô. Khi cô thấy được hắn đang nhìn mình thì tên đó xoay đi chỗ khác. Cô có thể thấy vành tai hắn đang đỏ lên
" À! Hải. Em gái con mới xuất viện vào ngày hôm qua. Lúc đó con không ở nhà nên không biết "
Tên đó không ai khác chính là Phương Hải, anh trai cùng cha khác mẹ của cô
" Anh hai, hôm qua anh về trễ thật. Lại còn say xỉn nữa, khiến em hơi sợ "
Cô nhìn hắn mỉm cười nói, ánh mắt cũng lộ ra tia sợ hãi nhàn nhạt.
" À... thì... "
Hắn ấp úng cất điện thoại vào túi quần, không biết nói gì
Tên này cũng đẹp trai thật, chỉ thua kém Hà Dương kia mấy phần.
[ Ký chủ thích cái tên bả đầu này sao? ]
' Ta nói thích khi nào, ngươi câm mồm lại '
Cô đứng dậy mỉm cười với bà rồi quay qua Phương Hải
" Em đi trước "
Bước ra cửa cô vẫn có thể thấy được một ánh mắt vẫn đang dõi theo mình. Khóe môi không tự chủ vươn lên nụ cười chế giễu
______________
Giờ đây cô đang đứng trước một công ty lớn, ngước nhìn tòa nhà cao hơn 60 tầng mà hoa mắt. Cô biết được, đây chính là công ty giải trí lớn nhất thế giới, tập đoàn Hà thị.
Cô vừa bước vào mọi ánh mắt đã đổ dồn lên cô, ánh mắt ai cũng ngơ ngẩn tò mò xem cô là ai. Cô bước đến quầy lễ tân
" Chào tiểu thư, cô đến tìm ai? "
" Tôi tìm tổng giám đốc Hà. Nhờ cô thông báo một tiếng "
Khi nghe cô nói vậy, cô nhân viên liền kinh ngạc. Nhìn cô với ánh mắt dò xét rồi cầm điện thoại lên
" Cho hỏi cô tên gì? "
" Phương Tịnh "
" Xin chào, có một cô gái tên Phương Tịnh muốn gặp tổng giám đốc. Nhờ anh thông báo giùm "
"... "
" Được! Mời cô Phương đi theo lối này "
Cô nhân viên dẫn cô đến một thang máy đi lên tầng cao nhất. Thang máy di chuyển khiến cô hơi chóng mặt, lúc lâu sau cửa thang máy lại mở ra. Hành lang rộng rãi thanh tĩnh lạ thường, cô bước ra đi theo quán tính, trước mắt cô là một cánh cửa to lớn. Chắc là phòng của Hà Dương, vì đây chỉ có một căn phòng duy nhất.
Cốc Cốc Cốc!
Cô lịch sự gõ cửa mà vẫn không ai trả lời, liền đẩy cửa đi vào. Căn phòng rộng lớn sạch sẽ hiện ra ngay trước mắt. Từng đồ vật được trang trí vô cùng bắt mắc và ngay ngắn. Cô thật không thể tin Hà Dương lại là một người yêu thích sạch sẽ như vậy, không một hạt bụi nào luôn. Thật tội nghiệp cho người dọn dẹp...
Cô bước vào thì thấy Hà Dương đang ngồi trên ghế xem tài liệu, mái tóc đen gọn gàng. Hàng mi rũ xuống nhìn tài liệu che đi đôi đồng tử lạnh lùng. Trên cơ thể cao lớn khỏe mạnh là bộ âu phục lịch lãm, tỏa ra khí chất uy nghiêm lạnh lẽo.
Đứng bên cạnh hắn là một người đàn ông khác, nhìn có vẻ nghiêm khắc lịch sự. Chắc là thư kí...
" Ra ngoài "
Tiếng nói lạnh lùng của hắn vang lên, gương mặt cô vẫn không thay đổi mà nhìn hắn
"... "
" Tôi bảo ra ngoài "
"... "
Cô vẫn không hề duy chuyển, hắn ngước đầu lên lạnh lùng nhìn cô. Cô vẫn bình thản đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của hắn
" Đừng để tôi nhắc lần 3 "
" Tại sao em phải ra? " Cô dường như không hề sợ lời uy hiếp của hắn, mà vẫn bình thản ngồi xuống ghế sô pha khiến gương mặt hắn trở nên âm trầm
" Tôi chưa cho cô vào "
" Nhưng em gõ cửa rồi. Im lặng tức là đồng ý. Anh chưa nghe câu đó sao? "
"... "
Hắn âm trầm nhìn cô đang nhẹ nhàng ăn táo, đưa tay lên bảo thư kí ra ngoài. Khi cánh cửa phòng khép lại hắn mới đứng lên đi về phía cô. Đối diện với gương mặt lạnh lẽo như băng sơn ngàn năm của hắn cô vẫn mỉm cười.
" Đến đây làm gì? "
" Em nhớ anh nên đến thăm "
" Hừ! Không mượn "
Cô nghe vậy liền ngồi dậy ôm lấy cơ thể to lớn của hắn nũng nịu
" Anh vô tình quá đó "
Gương mặt cô tươi cười như ánh nắng ban mai, đôi mắt xanh dương sâu thẳm của hắn vẫn lạnh lùng như cũ, không hề dao động. Thấy vậy cô liền buông hắn ra ngồi xuống ghế, sẵn tiện kéo hắn ngồi xuống cạnh mình. Từ trong túi xách cô lấy ra một tờ giấy để trên bàn. Ánh mắt hắn nhìn theo động tác của cô rồi cầm tờ giấy trên tay đọc
" Đơn xin việc? "
" Ừ... "
Hắn nhẹ nhàng đưa mắt liếc qua cô vẫn đang cười ngọt ngào. Rồi quăng tờ giấy về chỗ cũ. Lạnh lùng nói ra hai từ
" Không nhận "
Đôi mài cô hơi nhíu lại, nhìn tờ đơn bị hắn quăng đi.
" Cô muốn xin làm việc gì? "
" Diễn viên "
" Hử? Cô có biết đó là cái gì không? " Hắn lạnh lẽo nhìn cô
Cô đứng dậy đi lại phía hắn đang ngồi trên ghế, đưa tay nắm lấy cavat kéo hắn đối diện với gương mặt cô. Đôi mắt cô giờ đây là một mảng tĩnh mịch
" Nếu như tôi nói từ trước đến giờ tôi luôn đóng kịch trước mắt anh, anh có tin không? Nếu như tôi nói bản thân chán ghét anh, anh có tin không? Và nếu... từ trước đến giờ tôi chỉ xem anh như con rối để chơi đùa. Anh có tin không "
Giọng nói cô nhẹ nhàng thốt ra mang theo sự chế giễu và kiêu ngạo. Đôi mắt mang ý cười nồng đậm nhìn vào hắn
" Ha ha ha! Hà Dương ơi Hà Dương, đường đường là một giám đốc của công ty lớn nhất nhì thế giới. Vậy mà lại bị mắc chứng bệnh tự cao, anh nghĩ tôi thích anh sao? Sai rồi, anh sai thật rồi. Tôi chỉ xem anh như một trò chơi để đùa giỡn khi nhàm chán. Vậy mà anh lại tin nó là thật. Anh khiến tôi cười chết mất.... "
Nụ cười cô mang theo sự ngạo mạn và khinh thường khiến hắn bàng hoàng. Hắn như không tin nhìn vào đôi mắt cô, nhưng chỉ toàn là sự khinh bỉ. Nó thật sự không hề dối trá... Đôi mắt nhìn vào cô mà tức giận tột độ, hơi thở lạnh lẽo tỏa ra xung quanh như muốn đóng băng mọi thứ. Bàn tay hắn nắm chặt lại để lộ gân xanh đang nổi lên từng đợt.
Cô cúi đầu xuống nên không thể thấy bàn tay hắn đang đưa đến cổ cô, khi nó đang ở một khoảng cách rất gần thì cô lại nở một nụ cười vui vẻ ngọt ngào với hắn khiến hắn kinh ngạc
" Anh thấy em diễn có tốt không? "
Bàn tay hắn sững sờ dừng lại giữa không trung, ánh mắt nhìn cô mang theo sự bàng hoàng
" Diễn? "
"... Ừm... Thì anh hỏi em biết Diễn viên là gì không mà. Thì em làm cho anh coi rồi đó. Anh có nhận em vào làm không? "
Gương mặt cô đáng thương lại gần hắn đầy chờ đợi, còn hắn vẫn đang kinh ngạc chưa thể thoát ra. Lâu sau hắn mới nhìn vào đôi mắt cô mang theo sự dò xét và lạnh lẽo.
" Hừ! Tôi sẽ gởi một thư kí cho cô. Ngày mai đến phim trường thử vai đi. "
" Hi! Anh chịu rồi sao. Phim đó tên gì vậy? "
" Cổ Trang, Thiên Chi Viên Địa "
Cô nghe vậy liền đứng lên mỉm cười
" Cảm ơn anh "
Cô cúi xuống hôn vào má hắn, rồi rời đi. Để lại hắn vẫn âm trầm nhìn theo bóng lưng cô, bàn tay vô thức sờ lên gò má. Lặng lẽ không hiểu được cảm giác của bản thân ngay bây giờ...
______________
Cô đi ra ngoài dọc theo dãy hành lang, trong đầu lại vang lên tiếng nói của tiểu Bát Đản
[ Ký chủ, người đang làm gì vậy? ]
" Ngươi nhiều chuyện quá "
[ … ]
" Nếu ta khiến nam9 yêu mình thì có quà gì không? "
[ Tùy vào mức độ tình cảm của nam9 ]
" À ha! Thú vị thật "
Khóe môi cô vươn lên nụ cười ý vị đầy âm mưu
[ Trời ơi! Ký chủ thật đáng sợ, mình chọn đúng người rồi chứ. 0_0||| ]
" Ngươi nói gì, ta nghe hết đó "
[ À không! Ha ha ta nói ký chủ thật xinh đẹp, đáng yêu là người tài giỏi nhất ( Hu hu, hối hận còn kịp không?) ]
" Hừ! Ngoan "
Cô ra khỏi công ty cũng đang là 8h 30', thấy bản thân chưa ăn gì liền kiếm một nhà hàng đi vào. Vừa ngồi xuống bàn cô đã kêu rất nhiều món ăn ngon. Nhìn làn khói ngi ngút thơm lừng khiến cô không nhịn được, bắt đầu cầm đũa...
Cô gấp xuống một miếng thịt bò gần đó, nhưng thứ cô lấy được chỉ là không khí. Đôi mắt cô ánh lên sự bần thần. Từ bao giờ trước mắt cô đã có thêm người, hắn đang cho người lấy đi những món ăn cô chọn. Chỉ đẩy qua cho cô một chén cháo yến mạch. Đó không ai khác ngoài tên Hà Dương
" Anh làm gì vậy? "
" Ăn cơm "
" Nhưng tại sao anh lấy đồ ăn của tôi? "
" Mới xuất viện không nên ăn dầu mở, ăn cháo đi "
"... "
Cô tức giận nhìn hắn ung dung ăn bít tết, còn cô chỉ có mỗi một chén cháo yến mạch ngi ngút khói mà tức giận.
" Sao anh không qua chỗ khác ngồi? "
" Hết chỗ rồi "
Cô quay qua xung quanh nhìn thì thấy rất nhiều bàn toàn những người mặc đồ đen. Liền trầm mặc, đây chẳng phải là người của hắn sao?
Hừ! Tên này thú vị thật. Nghĩ vậy cô cũng không tính toán so đo làm gì, cầm muỗng lên ăn cháo
[ Ký chủ không giận sao? "
' Tại sao phải giận? '
[ Ký chủ thật kiên nhẫn ]
' Mà nè! Nam nữ9 chưa gặp nhau phải không? '
[ Vâng! Còn hơn 1 tháng nữa mới gặp nhau ]
' Vậy ta có bao nhiêu thời gian để thực hiện nhiệm vụ? '
[ Tùy ký chủ, càng ngắn thì càng tốt ]
' Ồ! Đến lúc đó nhớ cho thêm điểm '
[ Nà ní? =…=?? ]
Khóe môi cô vươn lên nụ cười nhạt, trong đầu bắt đầu tính toán. Hắn ngồi đối diện thấy cô cười liền kinh ngạc, không hiểu cô cười vì điều gì...
Sau khi ăn xong cô liền đứng dậy
" Tôi đi trước "
" Khoan đã "
Hắn đi lại kéo tay cô ra ngoài
" Anh làm gì vậy? "
Cô chưa kịp định hình đã bị hắn nhét vào xe, hắn cũng ngồi vào bên cạnh. Lạnh lùng nói
" Tới phim trường "
Câu nói của hắn như trả lời lại như nói với thư kí. Cô nghe vậy liền hỏi lại
" Chẳng phải ngày mai sao? "
" Tôi vừa mới điện, đạo diễn nói mai ông ta bận. Nên hôm nay đi luôn "
Hừ! Tưởng cô con nít 3 tuổi dễ gạt sao? Chỉ cần một tiếng nói của hắn thì cho dù ông ta ở nữa vòng trái đất cũng phải chạy về nữa kia.
" Tôi có thể tự đi "
" Tôi sẵn tiện đến đó, cho cô đi nhờ "
" Hừ... "
Cô ngoan ngoãn ngồi im để hắn đưa đi, nhìn cảnh vật xung quanh khiến cô thích thú. Thật náo nhiệt
_____________
Khoảng 30' sau rốt cuộc cũng đến, cô nhìn khung cảnh đẹp đẽ mà kinh ngạc. Đây là vùng đồi núi với quang cảnh thiên nhiên tuyệt vời.
Cô lẳng lặng đi theo sau hắn, đôi mắt không ngừng nhìn xung quanh
" Hà tổng, hân hạnh được gặp ngài "
Một ông già đầu hói mỉm cười đi đến chào hỏi hắn
" Ừ! "
" Ngài nói có người đến thử vai, không biết là ai? "
" Cô ta "
Hắn lạnh nhạt chỉ vào cô
Chỉ thấy ông đạo diễn nhìn cô dò xét, lúc sau lại vô cùng kinh ngạc
" Thật đẹp, tiểu thư xinh đẹp như vậy. Cho hỏi cô tên gì? "
" Phương Tịnh "
" Phương Tịnh tiểu thư, cô có thể diễn thử cho tôi xem không? Cô sẽ vào vai nữ9. "
" Hả! Ừ... "
" Vậy cô đi theo đoàn vào hóa trang đi "
Cô nghe theo đi vào liều gần đó...
[ Thông báo ký chủ, có sự cuất hiện của nữ9 ]
' Nữ9? '
[ Vâng! Chắc vì có ký chủ nên cốt truyện thay đổi. Muốn để nam nữ9 gặp nhau ]
' Ha! Thú vị thật... '
Cô vươn lên một nụ cười ý vị, đôi mắt tĩnh lặng xẹt qua ánh sáng. Vì quá nhanh nên không ai có thể nắm bắt được, tất cả như bao trùm bởi sự nguy hiểm đang rình rập...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.