Hệ Thống Truy Phu

Chương 151: Ver 2




Bởi trước lúc Vân Túc và Cung Tiểu Trúc bế quan đã quyết định xong xuôi, chờ xuất quan xong trước tiên sẽ làm lễ đại điển song tu, sau đại điển, hai người sẽ chính thức trở thành đạo lữ, vĩnh viễn không tách rời. Thương Thăng và Thanh Mạch đã chuẩn bị xong toàn bộ những vật cần cho đại điển, cũng đã phát thiếp cưới, mà đại điển song tu kia được tổ chức một tháng sau khi Vân Túc và Cung Tiểu Trúc xuất quan.
Chẳng qua trước khi cử hành đại điển song tu, Cung Tiểu Trúc và Vân Túc còn cần phải tới miếu cầu nhân duyên duy nhất trên đại lục Huyền Hoàng để cầu hai lá tiên phù.
Tu sĩ của đại thế giới Huyền Linh, chỉ cần kết làm đạo sĩ thần hồn, đều phải tới miếu thần tiên cầu xin hai lá tiên phù, chỉ có vậy, quan hệ của họ mới danh chính ngôn thuận, hơn nữa còn được Tiên giới bảo vệ, dù là kẻ nào cũng không thể phá hỏng quan hệ của họ.
Giới tu chân cũng không phải là tu sĩ nào cũng đồng ý kết hôn làm đạo lữ thần hồn, bởi cả hai phải dưới tình huống cả hai bên tự nguyện, sau khi kết làm đạo lữ thần hồn, không thể hai lòng trăng hoa, bằng không thần hồn sẽ bị thương nặng, tu vi cũng không thể nào tăng lên, hơn nữa khi một người chết đi, người còn lại cũng sẽ không thể ở lại lâu trên nhân thế.
Đạo lữ thần hồn một khi ký khế ước, sẽ không thể xúc phạm tới đối phương, bằng không sẽ bị phản phệ, đây chính là tác dụng mà tiên phù mang lại, cũng là điểm mà nhiều đạo lữ thần hồn vừa lòng nhất, một khi kết làm đạo lữ thần hồn rồi, thì không cần lo rằng đối phương sẽ làm tổn thương mình.
Đạo lữ thần hồn một khi ký khế ước, sẽ vĩnh viễn không thể tách khỏi nhau, cho dù có luân hồi, dù là có cách nhau xa thế nào, cũng sẽ gặp nhau, quen nhau, hiểu nhau rồi yêu nhau, không hề có người bên ngoài chen chân vào.
Sáng hôm xuất phát tới miếu nhân duyên, Vân Túc và Cung Tiểu Trúc khởi hành từ sớm, hai người nhìn nhau không nói gì nhưng ánh mắt ngập tràn nhu tình mật ý, những người yêu nhau sâu đậm, có nhiều lúc không cần nói gì, cũng đã có thể ngầm hiểu ý của đối phương.
Khi đã phi hành gần tới đích, bỗng Vân Túc khựng lại một chút, thoáng đưa mắt nhìn Cung Tiểu Trúc, hắn nhạy cảm nhận ra được sự biến hóa của y, định hỏi có chuyện gì đã xảy ra thì đã thấy miếu nhân duyên xuất hiện ngay trước mắt.
Miếu nhân duyên này ở trung bộ đại lục Huyền Hoàng, Vân Túc và Cung Tiểu Trúc mất nửa tháng để tới miếu nhân duyên, họ bay tới dưới chân núi, đi bộ lên núi, hai người đứng trước cửa lớn đóng chặt kia, cánh cửa lớn được khắc những hoa văn tinh tế liền được mở tự động ra từ bên trong.
Ngọn núi mà miếu nhân duyên tọa lạc tựa như đều nhiễm tiên khí, mờ ảo như có như không, mà cung điện hiện ra giữa cảnh núi cực kỳ phiêu miểu, tựa như ảo cảnh lúc ẩn lúc hiện, như mộng như ảo, tựa như một nơi không hề thuộc về giới tu chân.
Nếu không phải hai người đã biết đây chính là đại lục Huyền Hoàng, sợ là đã cho rằng bản thân đã tới Tiên giới.
Tuy miếu nhân duyên có rất ít người tới, nhưng bên trong không nhiễm một hạt bụi nhỏ, hơn nữa còn trang nghiêm mộc mạc, cung điện trước mắt đối diện với cửa lớn, sau khi bước qua những bậc thang là một pho tượng nguy nga sừng sững, đó là một pho tượng tạc một nữ tử có dung mạo tú lệ, mặt mang ý cười, mặc một bộ y phục khinh bạc tố sam, trên ống tay áo và làn váy có vô số hoa văn phức tạp, tinh mỹ mà thanh lệ, pho tượng này một tay đang cong lại, môi hé mở, như đang muốn thi pháp, trông rất sống động.
Tục truyền, pho tượng này là do thần niệm của tiên tử nhân duyên ở giới tu chân biến ảo mà thành, chuyên dùng để thành toàn và giám sát đạo lữ thần hồn, sau lưng pho tượng là hai thị tỳ nhún nhường, cầm trong tay một viên châu tỏa sáng lấp lánh, mắt nhìn thẳng về phía trước, mặt không biểu cảm. Hai người nhìn nhau, vén vạt áo pháp bảo lên, quỳ ngay giữa đại điện, trong lòng bắt đầu niệm thần hồn chú đã được truyền thừa xuống từ mấy vạn năm trước của giới tu chân.
Niệm xong, chờ một lát, viên châu trong tay hai thị tỳ bắn hai luồng sáng ra ngoài, nhập vào mi tâm của Vân Túc và Cung Tiểu Trúc, nháy mắt đã không còn tung tích đâu.
Hai luồng sáng này, chính là do tiên phù biến thành.
Vân Túc và Cung Tiểu Trúc cùng nhắm hai mắt lại, trong thần thức vang lên một giọng nói của nữ giới, giọng nói này giảng giải về những quy tắc mà đạo lữ thần hồn cần tuân thủ, sau đó liền biến mất, Vân Túc và Cung Tiểu Trúc cũng tỉnh lại.
Hai người mở to mắt, dập đầu một cái trước pho tượng của tiên tử nhân duyên, rồi nắm tay nhau ra khỏi miếu nhân duyên, chuẩn bị trở lại thành Vạn La.
Nửa tháng sau, hai người Vân Túc về tới thành Vạn La, bởi ngày hôm sau chính là ngày cử hành lễ đại điển nên hai người tập trung dưỡng thần, học thuộc trình tự của lễ cho quen.
Đại điểm cử hành đại điển song tu là một trạch viện rộng lớn trong thành do Thương Thăng mua, chủ yếu là để cử hành đại điển lần này nên Thương Thăng mới tiêu mấy vạn linh thạch hạ phẩm mua một trạch viện này, bằng không, Thương Thăng đã sớm đưa họ trở về động phủ không ai biết của mình trên đại lục Huyền Hoàng.
Ngày hôm đó, toàn bộ tu sĩ giao hảo với bọn Vân Túc đều tới, trong đó phần lớn đều là người quen được trong lúc chống lại thú triều, còn có một vài người là vì muốn nịnh bợ họ mà tới, những người này nghe nói bọn Vân Túc và Tất Điêu Diệp Lâm quan hệ rất tốt, hơn nữa thực lực lại mạnh, thêm vào chuyện xảy ra ở đại lục Huyền Hoàng vẫn chưa bị ai biết được, thế nên bọn Vân Túc và Thương Thăng hiển nhiên trở thành đối tượng mà mọi người muốn tạo quan hệ tốt.
Cung Tiểu Trúc và Vân Túc ngồi trong phòng, đang giúp nhau mặc y phục cho lễ đại điển. Những y phục này có chút rườm rà, thông thường đáng lẽ sẽ có các tỳ nữ giúp họ mặc nhưng Cung Tiểu Trúc cảm thấy lễ đại điển này chỉ tổ chức một lần trong đời, với người mà hắn yêu nhất, tự giúp nhau mặc từng món, từng món đồ cảm giác sẽ có ý nghĩa hơn.
Mặc xong món đồ cuối cùng, Vân Túc ngắm nghía Cung Tiểu Trúc một hồi, đột nhiên từ ngoài cửa phòng có hai người bước vào. Một người mặc nữ trang, khuôn mặt đã vốn đẹp lại được trang điểm, nhìn trông lại càng quyến rũ. Một người khuôn mặt lạnh lùng, trên mặt gần như không có biểu cảm gì. Nhìn lại, còn không phải là Mặc Hoa và Trình Hạo thì còn là ai vào đây nữa?
Có điều hai kẻ này, khi nhìn thấy Vân Túc và Cung Tiểu Trúc, người trước nhanh chóng chạy tới cạnh Cung Tiểu Trúc nhào lên ôm, mặt vui tươi hớn hở, người sau trên khuôn mặt lạnh lùng cũng đã xuất hiện chút ý cười nơi đáy mắt, hành lễ với hai người, gọi Vân Túc một tiếng “Chủ nhân”.
Vân Túc nhìn Mặc Hoa đang bám riết lấy Cung Tiểu Trúc không buông mà bán manh lăn lộn, miệng không ngừng gọi “Tiểu Trúc, nhớ ngươi chết đi được”, bầu không khí xung quanh  y bỗng giảm đi vài độ. Mà Cung Tiểu Trúc vẫn đang ngốc lăng đứng đó, người đờ ra, mắt cũng không chớp. Chỉ khi Vân Túc đã nhìn không nổi tên ngốc Mặc Hoa kia, xách cổ áo của hắn lên ném sang một bên, Cung Tiểu Trúc mới chợt chảy nước mắt.
Mà Mặc Hoa lúc này mới oán hận, ủy khuất nói “Chủ nhân, lâu rồi không gặp, ngươi vẫn đáng ghét như vậy”, sau đó chui vào trong lòng Trình Hạo dụi đầu vào ngực hắn nói: “Chủ nhân bắt nạt ta oa huhu.” làm cho Trình Hạo bối rối không biết nên làm gì, đành đặt tay lên lưng hắn vỗ nhè nhẹ.
Cung Tiểu Trúc bên kia kinh hỉ quá đỗi, vừa chảy nước mắt vừa vui mừng nói với Vân Túc: “Vân đại ca, hai người họ trở về rồi.” Vân Túc chỉ mỉm cười sủng nịch với hắn. Hai người Cung Tiểu Trúc và Mặc Hoa lại nhào vào ôm nhau, kể cho nhau nghe chuyện đã xảy ra sau khi hai bên bị tách ra.
Hóa ra, sau khi rơi xuống biển, tình hình của Mặc Hoa và Trình Hạo cũng không khác Thương Thăng và Thanh Mạch nhiều lắm. Họ trôi  dạt  tới một hòn đảo không người, Mặc Hoa thì vẫn còn tạm ổn, nhưng Trình Hạo thì đã suýt đặt chân vào quỷ môn quan. Vết thương trên người Trình Hạo nặng nhất là trúng độc từ một loại động vật biển nào đó gây nên, không kịp chữa trị trong vòng bảy ngày, sẽ chỉ còn lại một bộ xương trắng.
May mà có đan giải độc của Bắc Cung Tố Cầm cho ngày trước, Mặc Hoa đánh bậy đánh bạ cho Trình Hạo ăn vào, tuy không giải được hết độc hoàn toàn, nhưng cũng đã không còn nguy kịch. Chỉ là phải tốn rất nhiều thời gian để chữa thương cho khỏi hẳn, dù sao một tu sĩ Trúc Cơ kỳ như Trình Hạo sau khi chiến đấu với cả bầy động vật biển tu vi cao như vậy mà vẫn chưa chết đã là một kì tích.
Lại nói, hòn đảo hoang mà Mặc Hoa và Trình Hạo đang tạm thời ở lại này tuy rằng linh khí khá dồi dào nhưng lúc nào cũng bị một màn sương dày đặc bao trùm. Không biết màn sương ấy có huyền cơ thế nào, mà mấy lần Mặc Hoa thử truyền tin với Vân Túc đều bị cản lại, công lực hiện tại thì vẫn chưa thể đột phá ra khỏi màn sương kia, nhưng trong phúc có họa, ít nhất bọn Đan Vân tôn giả cũng sẽ không thể tìm được tung tích của họ. Tạm thời chưa thể thoát ra ngoài tìm bọn Vân Túc nên tuy rằng Mặc Hoa và Trình Hạo nôn nóng trong lòng nhưng vẫn đành phải ở lại đây.
Trong suốt khoảng thời gian đó, Mặc Hoa và Trình Hạo ở bên nhau, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, hai kẻ ngốc kia cứ thế mà lăn giường rồi ở bên nhau. Mà cũng bởi muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này, nên Mặc Hoa không còn ham ăn ham ngủ như trước, ngày đêm tu luyện, muốn tăng tiến tu vi, thoát ra khỏi màn sương. Nửa tháng trước, cũng là khi hai người Vân Túc và Cung Tiểu Trúc đang trên đường tới miếu nhân duyên, Mặc Hoa cuối cùng cũng đột phá Nguyên Anh trung kỳ, mang theo Trình Hạo cùng ra ngoài, liền truyền tin cho Vân Túc, đồng thời cũng dặn y tạm thời đừng cho Cung Tiểu Trúc biết, muốn tạo cho hắn một bất ngờ.
Thế nên, Vân Túc lúc ấy cũng chỉ nhìn thoáng qua Cung Tiểu Trúc một cái, rồi làm như không có chuyện gì xảy ra. Y cũng lệnh cho hai người Trình Hạo tới đảo Bích Ba tìm ba người Vương Nghị, bên kia cũng lệnh cho Vương Nghị đón tiếp hai người Mặc Hoa, mang theo các cô nhi, khất cái đã được huấn luyện đi tấn công môn phái đã diệt toàn môn Trình gia, trả thù cho Trình Hạo. Về phần kẻ đứng đằng sau màn kia, Vân Túc định sau khi đại điển kết thúc mới bắt đầu tìm hiểu rõ ràng, triệt tiêu hoàn toàn mầm mống gây họa kia. Chỉ là y không biết, mầm mống kia, đã sớm bị giải quyết từ lâu.
Thanh Mạch và Thương Thăng nhận ra bên này có người xâm nhập vào đình viện, cũng đã chạy tới nơi, thấy là hai người Mặc Hoa và Trình Hạo cũng cảm thấy kinh hỉ, tán gẫu vài câu rồi trở lại sảnh ngoài.
Còn Cung Tiểu Trúc bên này nghe Mặc Hoa kể lại chuyện, chỉ cảm thấy khóe mắt hơi giật giật, tưởng tượng đến chuyện tình của Mặc Hoa và Trình Hạo, không biết nên nói gì hơn. Hắn cũng quay sang, có ý trách móc Vân Túc không nói chuyện này sớm cho mình biết, nhưng ánh mắt lại chỉ chứa đầy ý cười.
Mặc Hoa dựa đầu vào vai Trình Hạo, nhìn hai người đối diện, chỉ cảm thấy bầu không khí hạnh phúc như lây lan sang cả họ, nói lời chúc phúc thành tâm nhất, rồi ra khỏi phòng, đi tới sảnh trước, ngồi vào vị trí mà khi nãy Thương Thăng và Thanh Mạch đã sắp xếp cho họ, chờ lễ đại điển diễn ra.
Thương Thăng và Thanh Mạch đứng trước cửa, cảm tạ chư vị lai khách, nhận lấy lễ vật mà họ đưa tới, rồi để những thị tỳ khôi lỗi dẫn họ vào trong, đồng thời cũng có thị tỳ bưng trái cây và linh trà lên đúng lúc, để họ dùng, chính giữa đại sảnh rộng lớn cũng có rất nhiều thị tỳ đang múa may, cũng là để họ thưởng thức.
Những thị tỳ này là những khôi lỗi đã ngoài Nguyên Anh kỳ mà gần đây Thương Thăng mới luyện chế ra, bề ngoài đều là hình người, nhưng con nào con nấy tư sắc không tầm thường, có thể sánh với dung mạo của nữ tu thật sự, trông rất thật. Mà những trái cây và linh trà kia là do Thương Thăng lấy từ trong động phủ ở đại lục Huyền Hoàng của mình, có những món rất hiếm thấy, làm cho người ta cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, có món thậm chí ngay cả có linh thạch cũng không mua được, lại có thể giúp ích nhiều trong việc tăng tu vi cho tu sĩ.
Đại sảnh và đình viện đều là những dải lụa sặc sỡ lóa mắt, đều là những thứ Thương Thăng đã tìm được từ nhiều năm trước, chính là tơ được tằm ngũ thải chế tác mà thành, loại tằm này lại được Thương Thăng bắt được trong một huyệt động ở cực Bắc, loại tơ này gặp lửa không cháy, gặp nước không ướt, vật tầm thường không thể làm hỏng, còn có thể chống lại công kích của pháp bảo, mà tấm thảm trải dưới chân này cũng là dùng tơ tằm dệt cho dài tới mấy trượng, chưa nói ở Phàm giới, ngay cả giới tu chân cũng chưa từng có chuyện thế này.
Vì hôm nay là đại điển song tu, nên Thương Thăng liền đổ của cải mà mình đã tích góp được trong nhiều năm qua vào.
Có điều, đối với hắn, chuyện này không hề lãng phí chút nào cả.
Chúng tu sĩ tới chúc mừng, ngồi ở chỗ ngồi của mình, có khe khẽ thì thầm, có cao giọng nói chuyện, làm cho bầu không khí trở nên thật náo nhiệt.
Cuối cùng lại có thêm một người tới nữa, chính là Tất Điêu Diệp Lâm, sau khi hắn được Thương Thăng mời ngồi lên vị trí chủ vị xong, liền sai thị vệ bên cạnh đưa danh mục lễ vật tới, Thương Thăng nhìn thoáng qua rồi giao cho Thanh Mạch đứng sau.
Suốt cả quá trình tiếp khách này, Thương Thăng và Thanh Mạch không nói gì nhiều với nhau, chỉ là hai bàn tay kia, dù là nhận lấy lễ vật, dù là tiếp đón khách, vẫn cứ nắm chặt lấy nhau, thủy chung chưa hề tách ra.
Các tu sĩ khác thấy Tất Điêu Diệp Lâm, đều đồng loạt tới gần hắn, hắn cũng đáp lại tất cả mọi người, gật đầu mỉm cười.
Tâm trạng Tất Điêu Diệp Lâm hôm nay rất phấn khởi, không chỉ bởi bầu không khí nơi này, mà cũng là bởi đã giải quyết xong chuyện của Thường Thư Vân và Bạch Kình Thương. Hôm đó, đề ra ba điều kiện với Bạch Dập Đồng, Tất Điêu Diệp Lâm thực sự chỉ muốn trêu đùa hắn một phen, hậu quả là sáng ngày hôm sau, vị thị vệ nào đó làm cho hắn xuống giường không nổi, chỉ có thể ôm mông hối cải cả nửa ngày vì hành vi tự lấy đá đập vào chân. Giờ nhớ lại, vẫn cảm giác ê ẩm cả mông.
Mà Bạch Dập Đồng sau khi bàn bạc với các trưởng lão và truyền tin về gia tộc Bạch thị, cũng đã cắn răng chấp nhận ba điều kiện quá phận của Tất Điêu Diệp Lâm, trước khi tới địa lao gặp đệ đệ rồi đón Bạch Kình Thương về nhà, vẫn còn quay đầu lại lườm Tất Điêu Diệp Lâm một cái sắc lẻm, làm cho hắn chỉ biết cười khổ.
Về phần Thường Thư Vân, bởi không phải là người của lục địa Huyền Hoàng, nên đã bị đưa về lục địa Huyền Thiên, và cũng bởi không tra ra được động cơ bắt tay với yêu thú tạo ra thú triều, nên dưới sự can thiệp của Tất Điêu Diệp Lâm, Thường Thư Vân chỉ bị giam giữ lại trong địa lao ở đại lục Huyền Thiên, chưa có bất kỳ hình phạt nào khác.
Sau lại không biết đã có chuyện gì xảy ra, cách đại điển song tu của Vân Túc và Cung Tiểu Trúc không lâu, sáng hôm đó, người ta phát hiện ra Bạch Kình Thương nằm trên giường, tim đã không còn đập, tình trạng thi thể có phần thật khủng bố, nơi nào cũng có dấu vết đã bị nguyền rủa. Còn Thường Thư Vân, bởi địa lao của đại lục Huyền Thiên không canh gác nghiêm mật như ở đại lục Huyền Hoàng nên cũng đã tự vẫn.
Không ai hiểu chuyện gì đã xảy ra và xảy ra như thế nào, Tất Điêu Diệp Lâm biết chắc cái chết của Bạch Kình Thương có liên quan tới Thường Thư Vân nhưng người cũng đã chết, chẳng ai hơi đâu đi truy cứu. Gia tộc Bạch thị bên kia trong nỗi đau mất con trai, cũng tuyên bố sẽ tìm ra kẻ đã hại chết Bạch nhị công tử nhưng tới giờ vẫn chưa có kết quả gì.
Những chuyện này, Vân Túc và Cung Tiểu Trúc bởi vội vã trở về từ miếu nhân duyên nên vẫn chưa biết tin. Sau này, khi có thời gian rảnh rỗi, Cung Tiểu Trúc và Vân Túc suy luận, cũng đã đoán ra được Bạch Kình Thương có lẽ là nhân sĩ xuyên qua, nên cốt truyện mới năm lần bảy lượt xảy ra sự biến hóa. Suy luận một hồi, Vân Túc cũng nhận ra Bạch Kình Thương hẳn chính là kẻ đứng sau vụ án diệt môn Trình gia, bởi Trình Hạo là tiểu đệ của Vân Túc nên chắc hẳn hắn đã ẩn giấu sau màn, sai khiến ma tu truy sát Trình Hạo, diệt trừ một tay sai đắc lực của Vân Túc.
Chỉ là con người như Bạch Kình Thương không biết quá tự tin vào bản thân, cho rằng Thường Thư Vân sẽ không biết bản thân mình bị lợi dụng, hay là tin rằng cho dù có biết nhưng bởi vì yêu nên cũng sẽ không nỡ làm gì mình, mà làm lộ ra ngày sinh tháng đẻ, dẫn tới kết cục bi thảm tới vậy.
Chẳng qua có suy luận thế nào, cũng không ai biết, ở một không gian khác, có hai người choàng tỉnh, mở to mắt cùng một lúc, một người vui mừng vì được trở lại thế giới của mình, còn một người kinh hãi, không hiểu bản thân là ai, đang ở đâu. Người ta vẫn luôn nói thiên đạo vô tình, nhưng lần này thiên đạo lại cho Bạch Kình Thương và Thường Thư Vân một cơ hội, có gặp lại nhau hay không, có nhận ra nhau hay không, thậm chí có yêu nhau hay không, thì còn phải tùy thuộc vào cách lựa chọn của họ.
Trở lại với hai nhân vật chính, cùng lúc đó, Vân Túc và Cung Tiểu Trúc vừa mới ra khỏi phòng, đang chuẩn bị đi tới sảnh trước.
Hai người nắm tay nhau mà đi, đi được nửa đường, Cung Tiểu Trúc dừng lại, nói với Vân Túc: “Vân đại ca, ta có hơi căng thẳng, không ngờ chúng ta lại đang thành thân, cảm giác cứ như đang nằm mơ vậy.”
Vân Túc buông tay ra, ôm hắn vào trong ngực, vỗ lưng hắn, an ủi: “Có Vân đại ca ở đây rồi, đừng căng thẳng.”
Cung Tiểu Trúc cười tủm tỉm nói: “Vậy Vân đại ca ngươi hôn hôn ta đi, ta sẽ không căng thẳng nữa.”
Vân Túc bất đắc dĩ nhìn hắn, vẫn nghe theo mà cúi đầu, hôn một cái lên cánh môi hắn: “Được rồi, chúng ta đi thôi!”
“Ừ” Cung Tiểu Trúc gật đầu, trong mắt nhu tình như nước, hắn lộ rõ nét mặt vui mừng đặt tay vào trong lòng bàn tay Vân Túc, cùng nhau ra ngoài.
Sảnh trước, một vị chủ trì đại điển song tu kiêm hôn khế sư đứng trên thềm đá, hành lễ xong với chư vị tu sĩ, liền xoay người lại, bắt đầu kết ấn trong tay, tạo ra vố số pháp quyết trên không trung của đình viện, lẩm bẩm trong miệng, sau đó, hắn cầm một miếng ngọc bài ra ném vào giữa không trung.
Lúc ngọc bài xoay tròn giữa không trung, chưa tới một lát sau, đã tỏa ra một luồng kim quang chói mắt, nơi ngọc bài biến mất cũng xuất hiện một họa quyển dài mấy trượng nhưng trắng tinh, cũng tản ra quang mang phổ độ chúng sinh.
“Cái văn, dịch chính càn khôn, phu phu làm người luân chi thủy; thơ ca chu triệu, hôn nhân nãi Vương hóa chi nguyên… Nay Vân Túc cùng Cung Tiểu Trúc, thế trạch di phương, tân dự tố; doãn xưng bích hợp châu liên chi diệu, khắc trăn cầm hài sắt điều chi hoan; tăng thư đến án chi quang, kết này Phượng Nghi chi hảo… Phục nguyện, trọn đời giai lão, vĩnh kết cầm sắt chi hoan, sớm hiệp hùng bi chi khánh.”
(t k hiểu nên k edit đc @.@)
Theo diễn văn mà hôn khế sư đọc, từ trong họa quyển vang lên tiếng nhạc, thanh linh dễ nghe, hòa vào với làn mây trên cao, mà vẫn vang vọng bên tai chúng tu sĩ, kéo dài không nghỉ.
Một lúc lâu sau, trong giọng đọc diễn văn của hôn khế sư, Vân Túc và Cung Tiểu Trúc nắm tay nhau đi từ ngoài cửa vào trong sảnh, bước lên tấm thảm ngũ thải.
Hai người mặc hồng bào sặc sỡ lóa mắt, một người mi mục ôn hòa, miệng mỉm cười, một người lạnh lùng, tuấn mỹ vô chú, trên mặt như xuân tới băng tuyết tan, ánh mắt mang theo vài phần nhu tình, khi ánh mặt đặt lên người Cung Tiểu Trúc, càng là tình ý triền miên, ôn nhu lưu luyến.
Đi sau lưng họ cùng vào là hai hàng thị tỳ, các nàng mang theo ý cười, một tay xách một lẵng hoa, tay kia ném những cánh hoa thơm ngát lên không trung, khi những cánh hoa rực rỡ kia bay lên liền hóa thành từng luồng sương trắng, từ từ khuếch tán trong gió nhẹ.
Chúng tu sĩ ngửi thấy một mùi hương thanh mát, làm cho thần thanh khí sảng, đều cảm thán bọn Thương Thăng quả là chịu chơi.
Cũng có vài người để ý thấy, lẫn vào giữa hai hàng thị tỳ là hai nhóc tỳ mặc y phục màu đỏ nhạt, cũng đang ném những cánh hoa sang hai bên, bé trai bên phải cao quý, lãnh diễm, tỏ vẻ không tình không nguyện khi phải ném hoa, ánh mắt khi nhìn về phía Vân Túc lại là sùng bái không ngớt, bé trai bên trái khuôn mặt đáng yêu vô cùng, da dẻ trắng trẻo, nộn nộn, mắt to ngập nước.
Bé trai nhìn thấy xung quanh mình có đông người quá nên có vẻ nhút nhát, sợ sệt, bé trai bên phải thấy thế, thở dài, một bộ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhỏ giọng nói bên tai bé trai kia một câu: “Đừng sợ, ai dám làm gì ngươi, ta đánh!” Quả nhiên bé trai bên trái kia không còn sợ sệt nữa, nở nụ cười tươi rói: “Ừm, cảm ơn Viêm Viêm nha~” Bé trai nào đó đỏ mặt ngạo kiều đáp: “Chuyện… chuyện này thì có gì đáng để cảm ơn, tập trung rải hoa của ngươi đi, A Cẩm.”
Phải, ngươi không đoán nhầm, kia chính là Viêm Hoa và Cẩm Hoa. Chút nữa còn phải thực hiện một nhiệm vụ nho nhỏ nên Viêm Hoa mang theo Cẩm Hoa trở về phòng trước, đến lúc khách quan quay đầu lại tìm bóng dáng của hai bé trai đáng yêu vừa nãy thì đã không còn thấy đâu.
“Trời làm chứng, xin thề với đạo, nay ta Vân Túc, nguyện kết làm đạo lữ thần hồn với Cung Tiểu Trúc vĩnh viễn, đồng sinh cộng tử, không rời không bỏ, nếu vi phạm lời thề này, nguyện thần hồn câu diệt, không nhập luân hồi.”
“Trời làm chứng, xin thề với đạo, nay ta Cung Tiểu Trúc, nguyện kết làm đạo lữ thần hồn với Vân Túc vĩnh viễn, đồng sinh cộng tử, không rời không bỏ, nếu vi phạm lời thề này, nguyện thần hồn câu diệt, không nhập luân hồi.”
Hai người đứng trước mặt hôn khế sư, nói lời thệ ước của thần hồn với họa quyển, sau khi tay vừa động, bấm ra vô số pháp quyết, trên họa quyển dần hiện ra những chữ mà hai người vừa thề.
Chờ toàn bộ chữ trên họa quyển đã hiện ra rồi, hai người họ mỗi người nhỏ một giọt tinh huyết từ đầu ngón tay xuống họa quyển, tinh huyết cũng dần khuếch tán trong họa quyển, những chữ màu vàng kim kia dần biến thành màu đỏ, họa quyển kia cuộn lại, đột nhiên hóa thành ảo ảnh của một con phượng lửa, vỗ cánh, trên bộ lông vũ có mấy con chữ màu đỏ, có thể nhìn thấy rõ ràng, phượng lửa quay vài vòng quanh Vân Túc và Cung Tiểu Trúc.
Hôn khế sư cũng chỉ vào phượng lửa, chữ trên bộ lông vũ của nó liền hóa thành hai luồng lưu quang màu đỏ như lửa, nhập vào ngực của Vân Túc và Cung Tiểu Trúc.
Phượng lửa gầm lên một tiếng, như đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, bay thẳng lên không trung, biến mất trong tầng mây, mà tiếng kêu kia vẫn quanh quẩn bên tai chúng tu sĩ.
Lại có hai thị tỳ, nâng khay bạch ngọc, đưa hai quả nhân duyên to bằng ngón tay cái tới trước mặt Vân Túc và Cung Tiểu Trúc.
Quả nhân duyên kia cũng một màu đỏ như lửa, tỏa ra hương thơm ngọt nồng đậm, Vân Túc và Cung Tiểu Trúc nhìn nhau, cầm quả nhân duyên lên cho vào trong miệng, quả nhân duyên kia nhất thời biến thành một dòng nước ấm, một đường trôi qua cổ họng xuống dưới, lan khắp tứ chi bách hài, nhập thẳng vào đan điền, làm cho mạch máu toàn thân hai người xao động.
Hôn khế sư vừa lòng gật đầu, cuối cùng cũng hô to nói: “Kết thúc buổi lễ! Đưa vào động phòng –”
Tiếng nói vừa dứt, chân trời vang lên tiếng kêu to, tiếp đó là một con Chu Tước chiều cao hai trượng dùng tốc độ nhanh như chớp bay tới trước mặt hai người Vân Túc.
Vân Túc thuận thế kéo Cung Tiểu Trúc nhảy lên lưng nó, được nó chở trên lưng bay tới hậu viện, chỉ để lại một tàn ảnh đỏ như lửa trên không trung.
Chư vị tu sĩ ở sảnh trước thấy tình cảnh như vậy, đồng loạt suy đoán linh thú này không biết là vật gì, mà các tu sĩ học rộng biết nhiều đều đã đoán được lai lịch của nó, chỉ đều cảm thán trong lòng bọn Vân Túc quả là có thực lực, nếu không phải có thực lực siêu mạnh, sao có thể dùng một con thần thú Thượng Cổ làm tọa kỵ?
Mà hai người Vân Túc và Cung Tiểu Trúc trở lại hậu viện, sau khi về phòng, đều cảm thấy cơ thể khô nóng, tình dục khó nhịn.
Cung Tiểu Trúc ưm một tiếng, ánh mắt mê ly chui vào trong lòng Vân Túc, nhẹ giọng nói: “Vân đại ca, cuối cùng mong ước của chúng ta cũng đã thành sự thật, đã thành thân rồi.”
“Ừ” Vân Túc chịu đựng khí nóng trong người, xoa đầu hắn, giọng nói khàn khàn trả lời: “Ngươi không rời, ta không bỏ.”
Cung Tiểu Trúc cũng nói: “Sống chết có nhau, bầu bạn muôn kiếp.”
Vân Túc gật đầu, bế ngang Cung Tiểu Trúc lên, đi tới chỗ giường.
Y dùng động tác ôn nhu đặt Cung Tiểu Trúc lên giường, nhìn hắn chăm chú một hồi lâu, rồi cúi đầu.
Cung Tiểu Trúc cũng ôm cổ Vân Túc, nhắm mắt lại, mặc cho y hôn mình.
Ngoài phòng mặt trời nhô lên cao, trong phòng lại là tình ý ngập tràn, một lát sau, trong phòng, tiếng thở dốc vang lên bốn phía.

Truyện đã kết thúc nhưng câu chuyện của riêng hai người họ thì vẫn sẽ tiếp tục. Biết đâu, họ đã tu luyện tới một cấp bậc nhất định và phi thăng ra thế giới bên ngoài sách? Biết đâu, họ đang ở ngay bên cạnh chúng ta, sống bình thường như những phàm nhân chúng ta? Không ai biết được, câu chuyện của họ rồi sẽ ra sao, dù sao thì, hãy cứ để trí tưởng tượng của bạn được bay bổng, để cuối cùng đừng cảm thấy buồn hay tiếc nuối khi phải rời xa nhau.
———-oOo———-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.