Hệ Thống Tinh Linh Ở Mạt Thế

Chương 1: Xuyên qua,sơ ngộ hệ thống.




Chương đầu tiên tặng cho bạn LycorisRadita đã tích đủ 10 tem nhé!


-------------------------------------------------------------------------------------



Một bảo mẫu trung niên gõ cửa phòng ngủ:"Uyên Uyên,cơm chiều ta làm xong rồi,để trên bếp,khi nào đói thì ra ăn nhé!"


Trong phòng vẫn im ắng không có tiếng trả lời,bảo mẫu chỉ khẽ thở dài.


"Kia,ta đi về trước,con nhớ ăn cơm đừng để đói."Nói xong bà rời đi,khi ra ngoài cũng cẩn thận bấm khoá trong mới an tâm mà về nhà như mọi ngày.


Trong phòng,một thân hình nhỏ nhắn nằm trên giường,hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà một hồi lâu mới chịu ngồi dạy,đưa mắt nhìn một lượt căn phòng.


Lâm Hinh à không,bây giờ phải gọi là Nam Cung Ninh Uyên,một đứa trẻ 8 tuổi.


Ninh Uyên khi tiếp nhận xong mình đã bị điện giật chết và xuyên qua thân xác này,tâm lý chỉ là cảm thấy chấn động đôi chút rồi rất nhanh tiếp thu hiện thực này.


Cô đem toàn bộ ký ức của Nam Cung Ninh Uyên tiếp thu xong,nằm ở trên giường mà bắt đầu tự hỏi nhân sinh.


Thông qua ký ức,cô cũng lờ mờ nhìn ra đôi chút mình là đang ở nơi nào.


Thân thể này có một người chị họ gọi là Nam Cung Ngọc Hân,hiện nay 18 tuổi.Nếu cô nhớ không sai thì cái tên Nam Cung Ngọc Hân này cùng cả vài người nữa trong Nam Cung gia đều từng xuất hiện trong cuốn sách mạt thế mà cô chỉ mới đọc một nửa kia.


Nam Cung Ngọc Hân,nữ chủ của cuốn sách mạt thế,sau này từ từ thu thập rất nhiều nam nhân vào hậu cung,cùng nhau đánh lùi dị hình,Alien,quái vật ngoài vũ trụ mà đi lên đỉnh nhân sinh,dẫn dắt nhân loại sống sót.


Về thân thể này,có lẽ là đã chết ngay khi mạt thế buông xuống rồi,cho nên căn bản chưa bao giờ thấy nhắc qua trong truyện,một đứa nhỏ bị cả gia tộc lẫn cha mẹ vứt bỏ.


Cha mẹ của Nam Cung Ninh Uyên căn bản là hôn nhân gia tộc,không có tình cảm.


Khi hai gia tộc nháo bẻ thì cả hai cũng ly hôn,bắt đầu đi tìm tình yêu đích thực của mình mà cưới vợ cưới chồng sinh con.


Còn đứa con này của họ,đều bị xem là một vết nhơ trong đời không thể xoá bỏ,bọn họ đều bỏ mặc kệ không thèm quan tâm.


Nếu không phải bởi vì mang theo dòng máu của hai gia tộc,có lẽ đã bị vứt vào cô nhi viện luôn rồi chứ đừng nói tới nuôi lớn đến hiện tại.


Ninh Uyên cảm thấy bi ai cùng đồng tình cho đứa nhỏ Nam Cung Ninh Uyên này,cả hai người đều có điểm chung đâu,bị chính người thân của mình xem như món hàng mà vứt bỏ,không có chút hơi ấm nào của gia đình.


Ninh Uyên cô chính là từ năm 10 tuổi đã phải tự sống một mình vì cha mẹ ly hôn,họ dù có gửi tiền hằng tháng bất quá lại chưa bao giờ có một cuộc điện thoại hỏi thăm cô dù chỉ là vài giây.


Mà Nam Cung Ninh Uyên chính là bị vứt bỏ từ năm 3 tuổi,sống trong gia tộc chật vật đến 6 tuổi thì bị đẩy ra xa khỏi gia tộc mà tới thành phố phía nam sống một mình.


Mỗi ngày đều có bảo mẫu được gia tộc thuê lo bữa ăn ngày ba bữa,sau đó chính là bỏ mặc.


Khi đến trường Nam Cung Ninh Uyên cũng giống cô,bị xem tính cách quái gở mà xa lánh,chán ghét,cô lập.


"Uyên Uyên,chị sẽ thay em sống tiếp,sống thật tiêu sái,những kẻ kia nợ gì với em chị sẽ đòi lại,toàn bộ!"Ninh Uyên đưa mắt nhìn bóng dán mờ ảo trước mặt,khẽ nói.


"Cảm ơn chị."Một giọng nói như có như không truyền vào lỗ tai Ninh Uyên,bóng dáng kia cũng đã biến mất.


Ninh Uyên khẽ thở dài,nói vậy chứ cô cũng chẳng biết mình tiếp sao sẽ sống sót kiểu gì nữa.


Thứ nhất,cô là trạch nữ không phải sát thủ hay đặc công gì gì đó,đối mặt với Alien cô chỉ có nước trốn.


Thứ hai,cơ thể này mới 8 tuổi a,chạy mấy chục bước bằng người lớn chạy hai ba bước lớn rồi,muốn trốn quái vật,ha hả,gió lớn quá không nghe thấy gì cả.


Thứ ba,về mặt lập trường,cô chính là có thù với nữ chủ a.


Nữ nhân kia không ngờ trong truyện là bông bạch liên thánh khiết,kiên cường cùng thiện lương,thực chất đâu,chỉ là bông trà xanh,tâm cơ kỹ nữ bị đám đàn ông cưỡi còn lập bàn thờ a.


Nam Cung Ninh Uyên khi còn ở thủ đô,cũng chịu không ít trận đòn từ nữ chủ đâu,có cả việc bị nữ chủ "vô tình" làm rớt cái cây sắt trúng ngay ống chân mà gãy xương khi mới 4 tuổi nữa kìa.


Mẹ nó,quả nhiên là truyện a,tạo vỏ ngoài cho nữ chủ thật hoàn hảo đâu,bên trong toàn một lũ thối rữa bất kham,hừ hừ.


[Ting,hệ thống triệu hoán tinh linh bắt đầu khởi động.]


Y,gì đó?


[Ting,hệ thống khởi động hoàn tất,xin chào ký chủ,ngài buổi chiều tốt lành.]


"Ngươi...là cái hệ thống trong giấc mơ trước khi ta chết kia?"Ninh Uyên nhíu nhíu mày,hỏi.


[Đúng vậy ký chủ,toàn bộ là sự thật,không phải mơ.]


"Ân,là vậy sao.Lời của người kia cũng là thật sự?"


[Đúng,tất cả là sự thật.Hiện tại ta thông báo nhiệm vụ cô đã hoàn thành.]


"Hả?"


[Ting,chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ giúp Nam Cung Ninh Uyên siêu thoát,thành công nắm giữ cơ thể mới.Phần thưởng:một không gian nông trường,100 điểm tích luỹ.]


[Ting,chúc mừng ký chủ hoàn thành tiếp thu ký ức của Nam Cung Ninh Uyên.Phần thưởng:50 triệu tiền mặt]


[Ting,chúc mừng ký chủ nhận được lễ bao dành cho tân thủ.]


Ninh Uyên ngốc ngốc ngồi nghe hệ thống thông báo,hoàn toàn ngu người.


"Hệ thống,không gian nông trường là gì?"


[Ký chủ,cô thử ngẫm trong đầu muốn vào là được.]


"Nga~."Ninh Uyên mở to mắt khẽ nghĩ trong đầu,khung cảnh lập tức thay đổi ngay lập tức.


Trước mắt Ninh Uyên là một không gian rộng lớn,phía bên trái là một hàng ruộng đất tơi xốp màu đen màu mỡ,bên cạnh đó có một con sông nhỏ xanh biếc kéo dài chảy tới một cái hồ lớn.


Phía bên trái là một toà biệt thự năm tầng rộng lớn màu trắng ngà,ngay bên cạnh là một cái nhà nhìn như nhà kho.


Cách đó không xa là một vùng rừng cây mênh mông,nhìn thân cây cũng rất cường tráng,đủ để ba người vây quanh ôm lấy.


Ninh Uyên vừa nghĩ muốn xem thông tin,nhanh chóng trước mặt cô hiện ra một cái bản điện tử màu trắng,bên trong là toàn bộ thông tin của không gian này.


Thì ra cái nhà kho kia phía trên mặt là chứa đồ,bên dưới đất mới chân chính là kho im lặng,sau này cô không sợ đồ ăn thu vào quá hạn không ăn được rồi.


Mà biệt thự trắng kia chính là dành cho các tinh linh ở,sau này chỉ cần mỗi lần Ninh Uyên triệu hồi ra một tinh linh thì khi không chiến đấu,tinh linh sẽ tiến vào ở trong biệt thự kia.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.