[Hệ Thống] Ta Chỉ Muốn Làm Người Qua Đường

Chương 82: Luyện Đan Đại Lão





Khi hội chợ đấu giá kết thúc, người đấu giá được viên đan dược vui mừng khôn xiết, nhưng trong lòng cũng nôn nao lo sợ không thể nào thoải mái được.
Giữ bảo vật trong người tuy vui vẻ nhưng lo âu muộn phiền nhiều hơn, họ vừa bước qua cửa lớn hội chợ đấu giá liền giấu diếm như con rùa rụt cổ không dám khiến người ta chú ý.
Nhóm ba người cũng cùng đi ra một lúc với họ, nhìn tình trạng của họ khiến cô muốn cười thật to, nhưng cô vẫn một mực giấu trong lòng.
Vũ Uyên " Họ như vậy cũng không phải là làm quá, nếu như tôi là một người thường như họ, khi có trên người một thứ giá trị như vậy cũng không tài nào yên lòng mà phô trương!
Không chừng tôi còn không dám bước ra khỏi cửa lớn phiên chợ đấu giá này, mà thuê hẳng một đội lớn hộ vệ mạnh mẽ khắp nơi bảo vệ! "
Trịnh Dương " Cô nương nói phải, ngay cả chuyện đấu giá được chứng tỏ người này có số gia tài không nhỏ, chúng ta lại gặp nhau rồi này! "
Tề Ngôn " Trịnh thiếu cũng đi xem đấu giá sao? "
Trịnh Dương " Cũng không phải đi đấu giá bảo vật gì cả, chỉ bán xong các vật trong chuyến lần này nên là đi xem một chút! "
Bạch Thiên Tuyết " Vậy tiếp theo Trịnh thiếu có ý định đi tiếp nơi khác hay về luôn? "
Trịnh Dương " Có lẽ sẽ về nhà luôn, làm ăn buôn bán lần này thuận lợi đều là nhà mọi người nên mới an toàn, nếu mà còn không về mẫu thân sẽ lo lắng cho ta đến ngã bệnh mất.
Mà nếu đã gặp lại thì lần này để ta mời mọi người ăn một bữa thịnh soạn đàng hoàng, trước kia vẫn chưa mời mọi người thật sự thấy có lỗi! "
Tề Ngôn " Trịnh thiếu cũng không cần phải như vậy, dù sao cũng là chúng tôi đi nhờ nên ra chút sức là chuyện nên làm! "
Trịnh Dương " Gặp lại nhau như là duyên nên mọi người cũng không để ta phải áy náy như này suốt được phải không? "
Hai người Tề Ngôn, Vũ Uyên nhìn vào cô đang đứng giữa, cô ngước lên nhìn rồi cười một cái, Trịnh Dương vừa nhìn cũng đã hiểu mời ba người đến một tửu lâu lớn gọi cả một bàn đồ ăn lớn.
Ngồi xem múa hát cũng rất vui không nhàm chán như cô vẫn thường nghĩ, nhưng đây vẫn là lần đầu có có trải nghiệm này khiến đồ ăn trên bàn cũng trở nên ngon miệng.

Trịnh Dương " Tiếp theo mọi người sẽ đi đâu tiếp? "
Tề Ngôn " Lần này chúng ta sẽ trở về nhà ta, người trong nhà có việc gọi về! "
Trịnh Dương " Vậy nhà Tề huynh đệ ở nơi nào, nếu có duyên lại có thể cùng nhau đi và trò chuyện! "
Tề Ngôn " Nhà ta ở đất nước thứ hai Lương Quốc! "
Cuộc nói chuyện của hai người họ đều không ảnh hưởng gì đến cô, Vũ Uyên cũng nhiệt tình cùng cô nói về những vũ cơ nơi này thật là nhiều mỹ nhân.
Khi về đến viện cô thấy người mình khó chịu, đầu thì đau nhức, người thì ngày càng nóng, Tiểu Hoả bên trong không gian nhanh chóng nhận thức được trong người cô đột nhiên xuất hiện một đóm lửa nhỏ nhưng nhiệt độ rất đáng sợ.
Tiểu Hỏa " Thố tử này, ngươi mau chóng mở cửa không gian ra, chúng ta phải nhanh chóng ra ngoài xem, chủ nhân hình như có chuyện rồi! "
Ngọc Thố [ Ký chủ có chuyện? ]
Tiểu Hỏa " Không biết chính xác được, nhưng trên người chủ nhân đột nhiên có một đóm lửa rất lạ, nếu còn không nhanh lên chủ nhân sẽ gặp chuyện lớn đó! "
Tiểu Thố cũng không chậm chạp chạy ra bên ngoài, Tiểu Hoả càng không dám chần chừ nhảy vọt ra ngoài rơi thẳng lên bàn, tiểu Thố đưa tay thỏ chạm vào liền rút ra.
Ngọc Thố [ Thật sự rất nóng, đây là chuyện gì? Sao lại đột ngột như vậy cơ chứ? ]
Còn chưa biết nguyên nhân phía trước lại xuất hiện thêm một khoản không gian, cảnh bên kia chính là bí cảnh mẫu Linh đang tức giận tiếng kêu như là những đòn tấn công bằng khí lực, những cái cây nhỏ ngã xuống đất cả một khoản lớn.
Bạch Hy đang nắm tay giữ Hắc Băng bình tĩnh không bị nhiễu loạn ra tay phá hoại, hai con vật nhỏ nhìn cảnh rồi lại nhìn nhau, cả hai như hiểu được ý đối phương Tiểu Hoả biến lớn bế cô bước qua bí cảnh, tiểu Thố phong bế cả viện xung quanh.
Vừa bước qua bí cảnh khoảng không liền biến mất như chưa từng xuất hiện, mẫu Linh đang điên cuồng gào thét tức giận liền ngừng lại nhìn đến phía sau Bạch Hy, Hắc Băng rồi trở nên bình tĩnh đi đến.
Trước đó Hắc Băng vẫn như thường ngày thường đi xung quanh như tuần tra nhìn qua nhiều nơi, Bạch Hy đi thu thảo dược đã đến thời gian thu hoạch có dược tính mạnh nhất.

Thì cảm nhận được mẫu Linh có đều khác thường thì nhanh chóng trở về, món linh khí có cổ khí tức của cô được Bạch Hy đeo trên người lại bị dao động, lại sinh ra được linh tính.
Mẫu Linh cũng nhanh chóng nhận ra được sự thay đổi, con gái bị thứ gì đó làm lấn át, liền tức giận nổi một trận lôi đình nhưng khí tức ngày càng biến mất.
Đang giận lại thêm lo lắng khiến mẫu Linh càng không kiềm chế được bản tính của mình đau thương kêu gào, cả bí cảnh như vỡ nát đều đó lại truyền đến cho cô sự tức giận điên cuồng, với cơ thể hiện tại cô không tài nào có thể chịu nổi lửa giận này.
Nhìn thấy được cô mẫu Linh nhanh chóng chạy đến chỗ cô, bản thân bà còn không nhận ra mình đã có thể biến được hình dáng con người, cho đến khi ôm cô vào lòng bà mới an tâm lại nhận ra hình dáng của mình không đúng.
Khi tỉnh lại thì nhìn thấy một người bên cạnh mình là một mỹ nhân quốc sắc thiên hương, rồi nhìn nơi mình đang nằm quá quen thuộc.
Ngọc Thố [ Ký chủ người tỉnh lại rồi! ]
Bạch Thiên Tuyết " Ừ vừa mới tỉnh lại, mà sao chúng ta lại ở đây? "
Ngọc Thố [ Người không nhớ gì hết sao? "
Bạch Thiên Tuyết " Lúc bước qua liền không còn tỉnh nữa! "
Ngọc Thố [ Khi vừa đến đây thì mẫu Linh cũng bình tĩnh trở lại và chăm sóc ký chủ cho đến bây giờ! ]
Bạch Thiên Tuyết " Vậy tất cả đều không sao chứ? "
Ngọc Thố [ Ký chủ yên tâm, tất cả đều an toàn! ]
Bạch Thiên Tuyết " Vậy là được rồi, chúng ta ra ngoài một lúc đi! "
Cô vừa bước xuống khỏi giường thì mẫu Linh đã tỉnh lại nhìn đến, cô cũng vờ như ngạc nhiên.

Mẫu Linh " Con thấy trong người có khó chịu ở đâu không? "
Bạch Thiên Tuyết " Người là? "
Bà không biết nên giải thích thế nào liền quay lại hình dáng cũ.
Bạch Thiên Tuyết " Ngài là mẫu thân của ta sao? "
Mẫu Linh " Ừ, đúng vậy, thật may vì con vẫn nhớ được hình dáng của ta, bây giờ ta hỏi con.
Lúc chiều con đã đi đâu vậy hả? Khí tức của con vì sao lại nhạt đi còn bị khí khác lấn át đi? "
Bạch Thiên Tuyết " Con nói nhưng mà người hứa sẽ không giận con nha! "
Mẫu Linh " Được ta hứa, vậy giờ con nói đi! "
Bạch Thiên Tuyết " Thật ra con muốn biết thế giới bên ngoài ra sao, nên đã chốn người đi đến bên ngoài kết giới! "
Mẫu Linh " Vậy con có bị ai ức hiếp không? Có ai làm con bị thương không? "
Bạch Thiên Tuyết " Con không có sao cả người đừng lo, con còn được ông lão lợi hại nhận làm đệ tử nữa! "
Mẫu Linh " Vậy ông ấy dại cho con những gì? "
Bạch Thiên Tuyết " Sư phụ dại cho con cách tu luyện, dại cho con làm thế nào không để cho người ta bắt nạt, còn cho con rất nhiều tiền tiêu vặt nữa! "
Mẫu Linh " Vậy bây giờ con cũng nên quay lại với ta rồi chứ? "
Bạch Thiên Tuyết " Nhất định phải ở đây sao ạ? Người không thể cùng con ra bên ngoài một thời gian sao? Con đột nhiên bỏ đi như vậy sư phụ sẽ buồn mất, sư phụ đã lớn tuổi rồi có chịu được không? "
Nghe con gái mình nuôi lớn trong rừng nhiều năm như vậy, khi ra ngoài vậy mà có người dại cho biết cách bảo vệ bản thân, làm sao cho đúng chứ không tự tiện như nơi này không thích liền giết, không hợp nhau liền đánh.
Ngọc Thố [ Ôi tình tiết ly kỳ quá, cảnh này cảm động quá! ]
Bạch Thiên Tuyết " Bây giờ là lúc em ngồi cắn hạt dưa xem phim à? Nếu mà không được ra khỏi đây thì chuẩn bị tách rời xã hội tiếp.
Đừng nói là đồ ăn, bánh ngon gì nữa cả, phải tự lực kháng sinh, tự nấu, tự ăn lúc đó ta để em nấu! "
Ngọc Thố [ Ký chủ em không ăn dưa nữa, người đừng giận! ]
Sau khi nói chuyện một lúc với mẫu Linh cô cũng để chân lên giường lại rồi đi ngủ, sáng hôm sau khi tỉnh dậy thì bà cho cô câu trả lời.

Mẫu Linh " Ta sẽ không cùng con đi ra bên ngoài kia được, nhưng con phải thường xuyên trở về đây thăm ta.
Nếu không ta sẽ đi tìm và bắt con trở về nhà mà không nghe thêm một lý do nào nữa! "
Bạch Thiên Tuyết " Con biết rồi, nhất định không quên! "
Mẫu Linh đưa tay mở ra cánh cổng không gian như đêm qua cho cô trở về, mẫu Linh ôm một lúc lâu mới buông tay cho cô bước trở về phòng mình.
Vũ Uyên " Tiểu thư người đã dậy chưa? "
Bạch Thiên Tuyết " Dậy rồi ngươi vào đi! "
Vũ Uyên " Tiểu thư ta giúp người rửa mặt, thay y phục chúng ta liền lên đường luôn, mà trước đó bên ngoài cửa có người tìm tiểu thư đó! "
Bạch Thiên Tuyết " Ai vậy? "
Vũ Uyên " Không biết, người kia là một cô gái, độ tuổi chắc cũng ngang bằng ta! "
Bạch Thiên Tuyết " Vậy nhanh một chút chúng ta đi xem như thế nào! "
Rửa mặt, vệ sinh, thay y phục xong tất cả cô mới đi đến xem, người kia quả nhiên như cô dự đoán là Khả Vân đang ngồi chờ, vừa nhìn thấy cô đi vào liền quỳ xuống hành lễ.
Khả Vân " Khả Vân kính chào tiểu thư! "
Cô đưa tay đỡ lấy Khả Vân kéo lên, Khả Vân cũng theo thế mà bị kéo đứng dậy.
Bạch Thiên Tuyết " Không cần phải làm như vậy, sau này giúp đỡ lẫn nhau nhé, như hôm qua đã nói hôm này phải lên đường đi nơi khác, ngươi đã sắp xếp hành lý cả chưa? "
Khả Vân " Tất cả đều đã được thu xếp rồi tiểu thư! "
Bạch Thiên Tuyết " Vậy đi thôi, ra ngoài ta giới thiệu ngươi với sư huynh cùng Vũ Uyên! "
Để Tề Ngôn biết được mình vừa thu nhận một người, Vũ Uyên thì cũng thân thiện làm quen, sau khi thu dọn đồ đạc cô cứ nghĩ sẽ tiếp tục lên đường đi bộ, nhưng không là Tề Ngôn tạo ra đám mây lớn cả bốn người cùng nhau bước lên rời đi.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.