" Cậu về nước rồi có dự tính gì hay không?"
Lạc Y Lam đưa Niệm Vũ đến một nhà hàng tây vô cùng nổi tiếng, đồ ăn, thức uống đều xếp vào hàng vip cho đến càng vip hơn nữa. Chẳng qua, đối với Lạc Y Lam mà nói, đây cũng không phải là con số không thể chi trả được.
" Tớ chưa biết nữa. Chắc sẽ nghỉ ngơi một thời gian, sau đó thì đi xin vào một bệnh viện tư nhân nào đó là được!"
Niệm Vũ vừa khuấy tan đường trong ly cà phê đen rồi đem phần dung dịch ấy chế vào ly đá đặt trên bàn, chậm rãi đưa đến bên môi nhấp một ngụm. Vẻ mặt tựa như đang chiêm nghiệm một điều gì đó, tùy ý khoát tay với Lạc Y Lam.
" Sao cậu không đi làm cho bệnh viện nhà nước? Vững chắc hơn nhiều đấy!"
Lạc Y Lam cảm thấy rất thú vị đối với cuộc sống của Niệm Vũ. Ả từ xưa đã biết cô nàng bạn thân này của mình vô cùng tùy tính, nhưng tùy tính đến mức này thì thật khó để hiểu nổi. Cô ấy dường như chẳng có chuyện gì cần quan tâm cả.
" Ôi!"
Niệm Vũ vừa nghe nói đến làm việc nhà nước liền cười phì một hồi lâu, phẩy phẩy tay lập tức phủ quyết.
" Cậu cũng thừa biết tớ ghét làm việc cho nhà nước thế nào mà. Quá mất tự do. Tớ không muốn có một ngày khách hàng thì chờ mà tớ thì không có hứng thú nên nằm bẹp ở nhà. "
Bệnh viện tư nhân thì có tự do sao?
Lạc Y Lam cảm thấy ả không có cách nào hiểu được lối tư duy của Niệm Vũ, nên chỉ có thể cười gượng không nhắc đến chuyện công tác nhàm chán như thế nữa. Vậy nên, không gian giữa hai người cứ như vậy trong tích tắc chìm vào im lặng.
" Này, nói nghe một chút đi, anh chàng cậu đang để ý như thế nào hả? Cool lắm à? Khó theo đuổi đến mức ngay cả Lạc Y Lam tiểu thư người gặp người mê cũng phải khoanh tay bó gối đó hả?"
Cuối cùng vẫn là Niệm Vũ mở lời đánh tan không gian trầm mặc. Lời nói của cô ta làm bàn tay đang khuấy cà phê của Lạc Y Lam thoáng dừng lại, nghĩ đến thái độ lạnh lùng của Nguyên Tịnh Dương đối với mình khi đó vẫn còn không thể tiếp nhận nổi. Nếu như không phải được hào môn giáo dưỡng ăn sâu vào máu đó thì ả hẳn đã hận đến nghiến răng nghiến lợi đi rồi.
" Tớ cũng chẳng biết. Anh ta không phải người bình thường, nhưng càng khiến tớ có tâm thu phục anh ta. Này, cậu học tâm lý, có nghĩ đến hợp tác giúp đỡ tớ không?"
" Tớ chỉ thích làm người xấu. Chuyện tình yêu của các người cứ nhuốm màu hồng như vậy tớ thật không có hứng thú!"
Niệm Vũ không chút lưu tình từ chối, nhưng Lạc Y Lam lại không dễ dàng bỏ qua như vậy. Bên môi vẫn là một nụ cười ngọt ngào, đôi mắt đen láy đầy bí ẩn lên tiếng.
" Dựa vào giao tình bao nhiêu năm qua của chúng ta, cậu chẳng lẽ không thể giúp tớ một chút chứ hả? Hơn nữa, làm sao cậu biết không có cơ hội để cậu làm người xấu?"
Niệm Vũ bị Lạc Y Lam nói vậy liền ngẩn ra, hai người đối mắt nhau nhìn ra bên trong đó đầy tự tin và khát vọng cao ngạo liền hiểu ý mỉm cười vô cùng sảng khoái, xem như đã đạt thành hiệp nghị.
--- ------ ------ ------ --------
Lạc Y Thần ngồi bấm máy tính kịch kịch kịch cả một buổi chiều để tìm thêm những tin tức về nam chính Nguyên Tịnh Dương. Nhưng thông tin về anh ta ở trên internet quả thật là vô cùng hiếm có, ngoại trừ cái tên ra, dường như cái gì cũng không được ghi lại.
Qua điều này, đủ biết bình thường anh ta làm người đã cẩn thận đến mức nào.
Đồng hồ trên tường lóc cóc lóc cóc điểm đến mười hai giờ, trong đầu Lạc Y Thần lại có một tiếng " tinh " vang lên. Không cần phải nói cũng biết là mỗ hệ thống đang đủng đỉnh xuất hiện, giọng nói có vẻ xem thường màn hình vi tính trống huơ trống hoác trước mặt cô.
" Có tôi rồi cô còn cần đến hàng phế phẩm thế này ấy hả?"
" Nếu ngươi có giỏi thì thay đổi tiểu thuyết đi, còn cần đưa một người từ thế giới ngoài kia như tôi vào đây làm gì?"
Lạc Y Thần rất không hiền lành đốp chát trở lại. Hệ thống ở trong đầu cô hừ hừ hai tiếng, có vẻ như thật sự bất bình nhưng vẫn phải không cam lòng nuốt xuống. Được rồi, bây giờ người kia là thân chủ của hắn, hắn có bất mãn cũng không thể làm gì được.
" Được rồi, được rồi mà, tôi nói sao cô một chút nữ tính cũng không có. Nam chính làm sao có thể thích cô đây? Hệ thống đang có một dịch vụ trao thưởng cho các thiếu nữ xuyên không, nếu các cô có thể hoàn thành nhiệm vụ được giao còn có thể có cơ hội trở về thế giới hiện thực, có hứng thú sao?"
" Trở về thế giới hiện thực?"
Lạc Y Thần kém chút mở to mắt, không tin tưởng lắm hỏi ngược lại. Giọng nói còn phảng phất một tia nghi vấn thực sâu. Rõ ràng là xem hệ thống đang lừa gạt con nít.
" Đương nhiên là như vậy! Tôi sao mà phải nói dối cô làm gì chứ?"
Hệ thống thật sự rất buồn bực vì bản thân hết lần này đến lần khác bị sự nghi ngờ của Lạc Y Thần đả kích. Thật là tức chết hắn đi được mà!
Lạc Y Thần không quan tâm đến hệ thống đang tức giận muốn dậm chân, cô hiện tại đang bị vui mừng thay thế khiến cho suýt nữa không thể phân biệt ra đông tây nam bắc là gì luôn rồi.
Phải biết là ban đầu khi đột ngột bị xuyên qua thế giới tiểu thuyết khỉ ho cò gáy làm một nhân vật nữ phụ đầy bi ai thảm thiết này, cô rất không tình nguyện, nên dĩ nhiên cũng không ít lần suy nghĩ đến việc có thể trở về nhà ở thế giới thực.
Tuy rằng kiếp trước cô chỉ là trẻ mồ côi, không thân phận, không sắc đẹp, nhưng đó nói gì cũng là thế giới cô sinh ra và lớn lên. Không giống như thế giới này, tất cả mọi người đều không có liên quan gì đến cô, ngay cả cha mẹ, hay người chị thông minh sắc sảo kia cũng không ngoại lệ.
Bởi lẽ họ là người thân của Lạc Y Thần nguyên tác chứ không phải là cô - Lạc Y Thần đến từ thế kỷ 21!
Thế giới đầy những mưu toan, tính kế, lọc lừa này, không phải thế giới của cô, lại không có thứ gì đủ trọng lượng để níu kéo cô ở lại. Như vậy thì có cơ hội rời đi, cô làm sao lại không muốn được cơ chứ?
Lạc Y Thần càng suy nghĩ càng thấy nội tâm tràn đầy hưng phấn, không cần suy nghĩ đã vội vàng lên tiếng xác nhận.
" Được, tôi đồng ý!"
" Cô phải suy nghĩ cho kỹ. Nếu như đồng ý rồi, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống sẽ cưỡng chế xuyên không đối với cô. Lúc đó, nếu như cô hối hận thì cũng đã muộn rồi!"
" Tôi mặc kệ, tôi chỉ muốn về thế giới thực!"
Lạc Y Thần bất chấp ngang bướng nói.
" Được! Vậy nhiệm vụ của cô chỉ có một, chính là chinh phục bằng được Nguyên Tịch Dương!"
" Thành giao!"