Hệ Thống Nam Phụ

Chương 21: Chuyện gì đã xảy ra??




Hạ Kỳ Mặc chẳng biết hắn đang suy nghĩ gì, hắn chỉ lẳng lặng nhìn mỗi y. Nó khiến y càng căng thẳng hơn ban đầu, mồ hôi hột từng giọt rơi lã chã bên thái dương. Tựa như nhìn đủ, nét ưu thương khó kiềm nén sự sợ hãi ở sâu tận trong đáy mắt lúc này bộc phát.
Thừa Tịnh Phong vươn tay vuốt ve nhẹ gò má bên phải của Hạ Kỳ Mặc, trái lương tâm đau đớn là một cái mỉm cười nhẹ, khó khăn buông lời ngược ý tứ của bản thân.
- Được.
Đừng rời bỏ ta là được.
Nếu hắn nói thế liệu y sẽ phản ứng ra sao?
Hạ Kỳ Mặc đang trong tâm trạng treo chín tầng mây đủ thứ lúc này cũng không khỏi giật mình thả lỏng. Y trợn tròn mắt không thể tin được sự thật, lắp bắp hỏi hệ thống coi đây là thực hay ảo giác mà y cho là mình tự bổ não cái đã.
- Hệ thống! Tao hổng có nghe nhầm đúng không?
Hệ thống ngoài dự liệu cũng kích động chẳng kém y, lập tức vui vẻ đáp lời.
[Hệ thống]: Không nhầm đâu kí chủ thân ái.
- Vậy phải kí kết như thế nào?
Thế nhưng việc vui quá hóa buồn rất không may xảy ra lúc này.
Hệ thống nghe vậy liền mất hứng, cứng họng tại chỗ, nó thề, nó đó giờ chỉ biết đưa ra nhiệm vụ theo yêu cầu chứ chưa hề tìm hiểu một chút gì về những điều đó.
Bối rối một lúc, nó bèn chọn cách hi sinh điểm số tích lũy vốn có vì mặt mũi, vì sĩ diện mà đau lòng xen lẫn mất mát đứt ruột, khô khan máy móc trả lời cậu như chưa có gì xảy ra đối với nó.
[Hệ thống]: Kí chủ chỉ cần lấy máu của hắn và máu ngươi trộn lẫn vào nhau. Sau đó cứ để hệ thống ta xử lí, sự việc kí kết thế là xong.
- Dễ như vậy sao? Cơ mà cũng quá khó uống đi? Dù sao nó chính là máu đấy!!
Hạ Kỳ Mặc lầm bầm bĩu môi, ghét bỏ ra mặt, chẳng khác gì y lấy xô nước lạnh hất vào bản mặt nó.
Hệ thống nén giận cùng bi thương điểm số không cánh mà bay của nó, nghiến răng nghiến lợi trả lời y.
[Hệ thống]: Vâng kí chủ thân ái! Chỉ đơn giản như vậy, mong rằng ngươi nghe theo sự chỉ dẫn của ta.
Nó thề đây là kí chủ đầu tiên, cũng như cuối cùng rất tốt số dữ lắm mới ăn được điểm tích lũy của nó. Phải biết rằng từ trước tới giờ toàn những kẻ khác bán sống, bán chết liều mạng để hoàn thành nhiệm vụ nó đưa ra, mới mong thành công đổi được ước nguyện.
Đằng này thì sao? Trắng trợn thất bại ngay lần đầu thì thôi đi. Lần này còn khiến nó mất trọn điểm số tích lũy vì y. Nó thề nó là một con hệ thống tốt nhất, hiền nhất trên toàn tinh cầu này đấy. Sau vụ việc này, nó mà không lấy lại được cả chì lẫn chày điểm số vốn mất kia, nó quyết sẽ bỏ nghề!
- À ờ.
Nghe ra giọng điệu nó không mấy hào hứng giống khi nãy. Ngược lại có xu hướng nổi giận, như thể nó muốn ăn tươi nuốt sống y. Nhưng mà y vẫn chưa biết lấy ra bao nhiêu giọt máu đâu, lần nữa mặt dày sáp tới cười hề hề hỏi ngu.
- À này, cỡ bao nhiêu giọt máu mới đủ đây.
Hệ thống chưa kịp hạ hỏa lúc này nghe được y hỏi liền mắc nghẹn tại họng, trực tiếp nổi điên rống to với Hạ Kỳ Mặc.
[Hệ thống]: Miễn máu là được, bao nhiêu giọt thì liên quan gì? Không bằng ngươi cứ trực tiếp cầm con dao bén ngọt, tự cắt cổ ngươi lẫn hắn đổ cho đầy thao thật to giao cho ta là xong!!!
Như vậy chẳng phải rút sạch máu trong người sẽ chết sao?
Mặc dù nghĩ vậy nhưng y sẽ không nói ra, tránh việc nó xù lông lần thứ hai. Bị nó hống, y ngược lại chẳng tức giận còn rất xấu hổ sờ sờ mũi. Vấn đề này còn đi hỏi máy móc trí tuệ cao như nó bảo sao nó không điên cho được.
Y hơi lo sợ nhìn Thừa Tịnh Phong, nuốt ngụm nước bọt, hít sâu một hơi để lấy can đảm, nhẹ giọng ẩn chứa tia lo lắng cùng cẩn trọng trong lời nói hướng hắn đưa ra yêu cầu.
- Ta.. cần chút máu của ngươi.
Thừa Tịnh Phong không ý kiến, há miệng định cắn rách da ngón tay đã bị Hạ Kỳ Mặc nhanh miệng chặn hành động kia.
- Đưa tay ngươi qua đây là được rồi.
Y vừa nói xong, hắn khựng hành động lại, gật đầu liền đưa tay bản thân qua chẳng chút chần chừ hay thắc mắc về phía y.
Hạ Kỳ Mặc không nhiều lời, tất cả nghe theo sự chỉ dẫn của hệ thống mà làm.
Cả hai đều giơ ngón tay trỏ lên cao, cảm nhận ngón tay giống như có vật sắc bén cắt nhẹ một đường nhỏ nhưng không đau, máu đồng dạng theo đó chảy ra. Khi máu cả hai chảy ra đều tự động ngưng tụ giữa không trung rồi hòa quyện vào nhau, lập tức tự tạo ra hai viên đan huyết sắc rực rỡ bay đến miệng hai người.
Cả hai lập tức tự giác nuốt xuống viên đan huyết sắc kia, nhanh chóng được hào quang ánh kim bao trùm toàn bộ hang động. Hắn và y cùng lúc bị ánh sáng kia làm chói mắt đều nhắm mắt thật chặt, cả hai đột nhiên biến mất tại chỗ, tức khắc được di chuyển đến một nơi khác.
Bên ngoài, bóng người bị cả hai sớm lãng quên vẫn thủy chung đứng đợi bọn họ tại cửa hang động, chờ sự cho phép mới dám bước vào.
Riêng thiếu nữ dung mạo khả ái mặc trên người y phục lam sắc ban đầu vẫn hờ hững đã bắt đầu mất kiên nhẫn. Ả ta vốn đứng cách xa tận đằng kia chờ nam nhân nọ tìm chỗ trú để nghỉ qua đêm, thế nhưng chờ đến tận bây giờ, hiện tại ả ta sớm chờ đợi mất kiên nhẫn từ lâu, chau mày, tức giận cao giọng quát:
- Ta nên nói ngươi là người lễ phép quá độ hay là kẻ trì độn đây. Ngươi có biết ta và ngươi đã đứng chờ ở cửa hang động suốt một nén nhang hay không? Chưa chắc bên trong đã có người nữa kia kìa. Không tin ta vào trước dò thám cho ngươi xem.
Vừa nói ả ta vừa tiến vào hang động, quét mắt một vòng không thấy người chỉ để lại đốm lửa gần tắt sớm bị sử dụng qua gần hết. Liền quăng ánh mắt ngươi thật ngu ngốc đến nam nhân kia rồi tự ngồi xuống bình thản.
Riêng Xích Vân thấy ả ta bước vào lớn tiếng "Khoan đã" định ngăn cản, sau khi thấy bên trong như vậy cũng buông cánh tay muốn cản lại. Mặc kệ ả ta tìm vị trí thoải mái ngồi xuống nghỉ ngơi, còn bản thân đứng tại chỗ suy tư khó hiểu.
Xích Vân chợt nhíu mày, vốn đứng đợi bên ngoài vì hắn ta sớm xuất ra linh lực dùng để cảm nhận bên trong có người hay không. Sau khi biết rõ bên trong có sự hiện của hai người, hắn ta vẫn một mực đứng đợi để chờ bọn họ cho phép mới tiến vào.
Đáng tiếc hai người nọ hình như đều là người rất chán ghét kẻ khác làm phiền họ. Không hai lời hay một tiếng động đã xuất quỷ nhập thần rời đi. Nghĩ đến đó, sắc mặt hắn ta liền khó coi, nghiêm giọng lạnh lùng nói với ả ta.
- Tử Lam, ngươi bớt tính cách tuỳ tiện được chiều chuộng như ở nhà đi. Nếu đắc tội tiền bối lợi hại hay người có quyền lực lớn nào đó, ta đây cũng mặc xác ngươi.
Hắn ta sẽ không bao giờ sủng nịnh hoặc cưng chiều một nữ nhân chuyên tạo phiền phức, ngu ngốc vô cớ giống mọi nam nhân khác.
Tử Lam nghe xong giận đỏ cả gương mặt khả ái, mắt long lanh ngập nước mắt, chu đôi môi hồng nhuận lên án hắn ta.
- Ngươi... Ngươi dám bỏ mặc ta hay sao?
Xích Vân tựa như nghe câu nói rất nực cười nào đó thì cười khẩy, nhướng mày châm chọc.
- Ta tại sao không dám? Đừng tưởng lấy thế lực lớn gia tộc nhà ngươi đem ra hù doạ ta. Chưa biết gia tộc ngươi còn tồn vong nỗi để mà huy hoàng mãi được đâu.
- Xích Vân! Ngươi là đồ khốn, ngươi dám trù ẻo cả gia tộc ta.
Lần này ả ta thật sự tức giận, kìm hết nỗi ả ta nghiến răng mắng, nước mắt từng giọt rơi.
Tại sao nam nhân độc mồm độc miệng như thế ả ta lại yêu cơ chứ? Sao không tìm một nam nhân khác thương hay đau lòng vì mỗi khi mình khóc? Đúng là Tử Lam ả có mắt tựa như mù.
- Xích Vân, ta ghét ngươi!
Nói đoạn ả ta gào khóc lớn, lập tức tiến tới xô Xích Vân qua một bên, chạy ra khỏi hang động, để rời khuất mắt hắn ta, tìm nơi khác không quan tâm hiện tại bên ngoài nguy hiểm bao nhiêu.
Rõ phiền chán, hắn ta xoay người tìm chỗ khác ngồi đỡ, mặc cho ả ta một mình chạy tìm chết lúc này.
Có kẻ ngu mới đi yêu loại nữ nhân như vậy. Hắn ta thà một mình cô độc cũng chẳng muốn đồng hành với dạng người giống ả ta.
...
Thừa Tịnh Phong và Hạ Kỳ Mặc sau khi nhắm mắt, trong đầu cả hai tựa như đao búa bổ xuống liên tục, đau đến mức cả hai nhăn mặt chau mày cắn răng, thống khổ chịu đựng rất muốn được ngất đi cho xong.
Không biết trải qua bao lâu, mắt mới dám mở ra nhìn hoàn cảnh hiện tại, họ bị truyền tới nơi vô cùng hỗn loạn. Huyết sắc trải dài khắp nơi, vô số xác người chết thê thảm, chết không nhắm mắt chồng chất lên nhau.
Đối với y, nó hoàn toàn xa lạ, nhưng đối với hắn cảnh tượng này chẳng khác gì nhát kiếm năm xưa đâm sâu vào tận tâm can.
Ánh vào mắt họ là một nam nhân lạ mặt đứng thẳng tắp, khí chất ngạo nghễ không gì sánh bằng. Người đó đang mặc trên người trường bào trắng, trường bào trắng loang lỗ vết máu dính lên do người nọ cố tình muốn như vậy. Trên gương mặt đeo mặt nạ cáo màu bạc che khuất nửa khuôn mặt, ẩn sâu dưới mặt nạ là đôi mắt sắc bén kinh người.
Cầm trong tay thanh kiếm đầy máu tươi, thỏa mãn đến độ người nọ phá lên cười to, nước mắt lã chã rơi xuống dưới lớp mặt nạ cáo, nhận ra có người bèn nhanh chóng xoay người lại nhìn, sau khi thấy Thừa Tịnh Phong người nọ chợt ngẩn người. Lát sau như nhớ gì đó, người nọ nhếch môi cười tự giễu, chĩa kiếm thẳng vào Thừa Tịnh Phong, chất giọng khàn khàn như đoán trước hắn sẽ đến.
- Thừa Tịnh Phong, rốt cuộc ngươi cũng đến rồi sao?
Nói đoạn người nọ liền gỡ mặt nạ xuống, Thừa Tịnh Phong sau khi thấy rõ dung nhan thì co rút đồng tử, nắm đấm siết chặt nghiến răng phun ra tên người nọ.
- Lạc Dật Duệ!!!
Riêng Hạ Kỳ Mặc không hiểu gì đứng đực mặt tại chỗ, ngu ngơ hỏi hệ thống nhà mình.
- Hệ thống, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Hệ thống chột dạ, cứng ngắc giọng trả lời.
[Hệ thống]: Thiên cơ bất khả lộ, sau việc này sẽ nói cho ngươi biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.