Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi

Chương 213:




Edit: Min
Sắc mặt của kế mẫu tái nhợt, bộ dáng hình như thật sự rất đau đớn. Ả ta run rẩy duỗi ngón tay ra, lòng bàn tay chảy đầy máu.
Đệ đệ khác mẫu của nguyên chủ vốn tưởng rằng mẫu thân của mình muốn giả vờ hủy ngọc bội, nhưng không ngờ mẫu thân của mình thật sự bị thương. Hắn lập tức phẫn nộ đứng lên nắm cổ áo Cảnh Dương chất vấn "Ngươi đã làm gì mẫu thân của ta?! Ngươi dám làm bỏng tay của mẫu thân! Sao tâm địa của ngươi lại ác độc vậy hả?!"
Cảnh Dương đẩy hắn ra rồi nói "Ta vừa mới nhận được ngọc bội này thôi, thời gian ngắn như vậy thì ta có thể làm gì chứ?"
Phụ thân của nguyên chủ đi xuống và khom lưng muốn nhặt miếng ngọc bội kia lên. Ai ngờ ngón tay vừa chạm vào đã lập tức bị bỏng.
Tất cả mọi người đều nghi ngờ nhìn miếng ngọc bội kia, sau đó lại quay sang nhìn Cảnh Dương. Có không ít người trong lòng đều cảm thấy rất có khả năng là hắn đã làm gì với ngọc bội rồi.
"Phu quân......, tay, tay của thiếp, đau quá." Sắc mặt của kế mẫu càng tái nhợt hơn, trán còn đổ đầy mồ hôi. Ả ta là thật sự rất đau, đau đến mức cảm thấy tay của mình sắp đứt rồi. Ả ta cũng là người có linh lực rất mạnh, ả không ngờ mình lại bị một miếng ngọc bội làm bị thương thành như vậy. Hơn nữa, vừa rồi ả điều động linh lực vậy mà cũng không thể giảm bớt đau đớn.
"Tiêu Cảnh, rốt cuộc chuyện này là sao?" Phụ thân của nguyên chủ nhíu mày hỏi Cảnh Dương.
"Con vừa nhận được miếng ngọc bội này, không biết gì cả." Cảnh Dương mặt không cảm xúc, không kiêu ngạo không hèn nhát trả lời.
"Lương Kỳ" một vị gia chủ khác đi xuống nói với phụ thân của nguyên chủ "Tật xấu thích gây chuyện còn không chịu thừa nhận của đứa nhỏ Tiêu Cảnh này vẫn không thay đổi. Nếu thật sự để nó đến Đảo Chúc Dương, không biết là nó sẽ gây ra tai họa gì nữa. Đệ muội vốn là có lòng tốt tạo cơ hội cho nó đến Đảo Chúc Dương, nhưng tính tình của nó như vậy, ta thấy tốt hơn hết là nên để nó ở lại đi. Miễn cho đến lúc đó ngoại trừ liên lụy Tiêu gia các ngươi, còn sẽ liên lụy đến tứ đại gia tộc bọn ta nữa."
Mười mấy người ở đây nghe xong đều gật đầu tỏ vẻ tán thành.
Kế mẫu đau đớn nhưng trong lòng lại có chút mừng thầm, ả ta cảm thấy nếu có thể ngăn cản thành công Cảnh Dương đến Đảo Chúc Dương thì thương tích của mình sẽ không vô ích.
Lúc Tiêu Lương Kỳ đang im lặng suy nghĩ xem có nên để Cảnh Dương ở lại hay không thì ngọc bội rơi trên mặt đất đột nhiên phát ra ánh sáng chói mắt, sau đó tự mình bay lên và không ngừng sáng lên giữa không trung.
Lúc này, một giọng nói từ trên trời bỗng vang lên "Ngoại trừ người được ngọc bội lựa chọn, bất luận kẻ nào cũng không được chạm vào, nếu không sẽ bị Huyền Hỏa thiêu đốt. Phàm là người được ngọc lựa chọn thì phải đưa đến Đảo Chúc Dương. Nếu không, tứ đại gia tộc nam cảnh các ngươi sẽ bị diệt tộc."
Giọng nói này là của vị nam tử trung niên vừa mới tự xưng là tổng quản của Đảo Chúc Dương. Bốn vị gia chủ sau khi nghe xong thì lập tức nghiêm túc cung kính hành lễ với bầu trời.
Kế mẫu của nguyên chủ nghe mình bị Huyền Hỏa thiêu đốt, tức là tay không dễ dàng trị khỏi. Hơn nữa còn bị thương vô ích, bởi vì người được ngọc chọn cần phải đưa đến Đảo Chúc Dương. Mụ vừa đau vừa tức rồi sau đó trợn mắt ngất đi.
"Mẫu thân!" Tiêu Lăng thấy mụ ngất xỉu thì lập tức hét lớn.
"Mau đi kêu lương y." Tiêu Lương Kỳ nói với người hầu.
Cảnh tượng nhất thời vô cùng hỗn loạn. Miếng ngọc bội màu trắng kia tự mình bay vào trong tay áo của Cảnh Dương, Cảnh Dương thấy không còn chuyện của mình nữa liền xoay người bỏ đi.
Vốn dĩ Cảnh Dương nghĩ rằng nếu đi đến Đảo Chúc Dương là tốt cho mình, cho dù bọn họ không cho hắn đi thì hắn cũng có thể nghĩ cách tự mình đi. Nhưng hiện tại, xem ra hình như là có người nhất định muốn hắn phải đến Đảo Chúc Dương rồi. Nếu không thì tại sao lại uy hiếp những người không muốn để hắn đi chứ.
Cảnh Dương trở lại phòng của nguyên chủ. Nghĩ ngày mai sẽ phải xuất phát đến nơi gọi là Đảo Chúc Dương kia, hắn cảm thấy trước khi rời đi thì mình phải tìm hiểu kỹ xem rốt cuộc là có nên đi hay không.
Sau khi hệ thống được khởi động thì những ký ức mạnh mẽ tràn vào đầu Cảnh Dương. Nguyên chủ tên là Tiêu Cảnh, phụ thân là Tiêu Lương Kỳ gia chủ của Tiêu gia - một trong tứ đại gia tộc nam cảnh ở Tu Linh giới. Và nguyên chủ là đích trưởng tử của phụ thân hắn.
Thế giới này được chia làm năm tầng. Cái gọi là năm tầng, ngoại trừ phân chia hoàn cảnh sinh sống thì cũng bao gồm cả thân phận và phương pháp tu luyện.
Tầng thứ năm Nhân giới là nơi con người và động vật bình thường sinh sống, ở đó không có bất cứ linh lực và khả năng tu tiên nào cả. Nhưng ngược lại bọn họ có thể tập võ, chỉ là vũ lực và linh lực còn có tiên pháp là hai việc hoàn toàn khác nhau mà thôi.
Tầng thứ tư là Tu Linh, nghĩa là người sống ở tầng này chủ yếu tu luyện linh lực, nhưng lại chênh lệch rất lớn với tiên pháp. Tuy linh lực cao đến mức độ nhất định cũng có thể tu tiên, nhưng cực ít người có thể làm được.
Tầng thứ ba là Tu Tiên, người tu tiên là chỉ người có linh lực cực cao, và có thể dựa vào tu luyện hoặc biện pháp khác để trở thành thần tiên. Nói cách khác, những người tu tiên cũng không phải là thần tiên thực sự, nhưng bọn họ lợi hại hơn người của tầng Tu Linh rất nhiều.
Tầng thứ hai là Tiên giới, cũng chính là đã tu luyện thành thần tiên và có được tiên sơn hoặc là tiên đảo của riêng mình. Có thần tiên sẽ phát triển môn phái và đệ tử của mình, trong số đó cũng có thần tiên lại lánh đời sống một mình.
Tầng thứ nhất là Thiên giới, là nơi chỉ có người đã tu luyện thành thần mới có thể đến. Tuy nhiên, bởi vì chỉ có vài vị có thể được xưng là thần và Thiên giới quá mức trống trải hoang vắng, cho nên các vị thần cũng đều ở trên tiên sơn hoặc là tiên đảo của mình.
Ngoại trừ nhân số của tầng thứ nhất quá ít nên không có phân chia giai cấp thân phận ra, thì gia thế địa vị và giai cấp ở các tầng còn lại đều rất khác nhau. Tựa như tầng Nhân giới có bình dân bá tánh, có văn võ quan viên, có hoàng thân quý tộc, thân phận và địa vị phân chia rất rõ ràng.
Tuy các tầng khác đều không có hoàng đế quan viên tồn tại như tầng Nhân giới, nhưng thân phận và địa vị lại khác biệt nghiêm trọng hơn tầng Nhân giới, chỉ là phương thức không giống nhau mà thôi.
Xuất thân của nguyên chủ là một trong những đại gia tộc ở tầng thứ tư Tu Linh. Tuy nhiên, tầng Tu Linh cũng không phải chỉ có tứ đại gia tộc là có địa vị cao nhất, mà chỉ có thể xem là những gia tộc có địa vị cao nhất ở nam cảnh mà thôi. Bởi vì ở tầng Tu Linh có đến bốn cảnh đông nam tây bắc.
Phụ mẫu của nguyên chủ là thanh mai trúc mã và đã được định hôn ước từ nhỏ. Bởi vì tướng mạo của hai người đều rất xuất chúng, được xưng là đệ nhất mỹ nam và đệ nhất mỹ nữ nam cảnh, đây cũng là lý do tại sao dung mạo của nguyên chủ có thể khiến Cảnh Dương cảm thán.
Nhưng mà, đôi khi dung mạo quá mức xuất chúng sẽ dẫn đến tai hoạ rất lớn. Chẳng hạn như phụ mẫu của nguyên chủ, bởi vì quen biết nhau từ nhỏ, sau khi thành thân cũng từng ân ái một đoạn thời gian, và cũng không bao lâu liền sinh ra nguyên chủ. Nhưng luôn có một số người sẽ không từ thủ đoạn để cướp đoạt hạnh phúc của người khác.
Giữa các tầng luôn có sự khống chế và cân bằng lẫn nhau, nếu không tầng Nhân giới sẽ không có khả năng tồn tại như các tầng khác. Ví như người ở các tầng khác có linh lực, tiên lực hoặc là yêu lực đến tầng Nhân giới làm ác thì sẽ bị thiên phạt. Một khi bị thiên phạt, bọn họ sẽ tan thành mây khói sau khi chịu nhiều thống khổ, thậm chí là hồn phi phách tán nên không ai dám mạo hiểm.
Nhưng ngoại trừ tầng Nhân giới có hạn chế thiên phạt khắc nghiệt nhất, thì các tầng khác không có quá khắc nghiệt như vậy. Nếu không làm chuyện gì đặc biệt thương luân bại lý mà đến ông trời cũng phải tức giận thì sẽ không bị thiên phạt. Đây cũng là lý do tuy các tầng khác không có hoàng đế và quan viên tồn tại, nhưng địa vị lại rất khác nhau. Bởi vì hoàn toàn có thể dựa vào năng lực của gia tộc trấn áp gia tộc khác, có thể trấn áp người khác dựa vào năng lực cá nhân, và giết người cũng sẽ không có pháp luật trừng trị. Tất cả đều dựa vào chính bản thân hoặc là bối cảnh và thế lực đằng sau.
Năm đó, khi phụ thân của nguyên chủ còn chưa làm gia chủ, thậm chí còn chưa làm người thừa kế gia chủ đã đến Tu Tiên giới chúc thọ cho thành chủ của Thành Hạc Minh. Bởi vì dung mạo quá mức xuất sắc nên bị nữ nhi nhỏ nhất của thành chủ là Lam Mạn Tử để ý.
Nhưng lúc ấy phụ thân của nguyên chủ đã thành thân và cũng đã có nguyên chủ rồi. Cho dù Lam Mạn Tử muốn gả thấp cho phụ thân của nguyên chủ thì lúc bấy giờ là không có khả năng.
Thành Hạc Minh là thánh địa người tu tiên cực có uy vọng ở Tu Tiên giới. Bởi vì Lam gia quản lý Thành Hạc Minh cũng là một gia tộc có thế lực khổng lồ, mà gia tộc này có đến mười vị tiên nhân và cả một vị đã thành thần nữa. Với lai lịch như vậy đã là một trong những gia tộc đứng đầu ở Tu Tiên giới rồi, mà ở Tiên giới cũng coi như là rất cường đại.
Lam Mạn Tử là nữ nhi nhỏ tuổi nhất của thành chủ. Bởi vì già mới sinh ra ả, cho nên phu thê thành chủ nuông chiều ả bằng mọi cách, mặc kệ là ả muốn cái gì cũng đều đáp ứng ả.
Mà Lam Mạn Tử, người lớn lên dưới sự nuông chiều của phụ mẫu và khinh thường tất cả những người theo đuổi mình, lại phải lòng Tiêu Lương Kỳ đã thành thân.
Lam Mạn Tử từ nhỏ đến lớn có thể nói là muốn gì được nấy. Cho dù biết Tiêu Lương Kỳ đã thành thân và có hài tử, nhưng thứ mà ả muốn có được thì ả sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.
Lam Mạn Tử tìm đủ mọi lý do mời Tiêu Lương Kỳ đến Thành Hạc Minh, và cái lý do được dùng nhiều nhất chính là muốn nói cho hắn biết cách nhanh nhất để nâng cao linh lực, thậm chí còn có thể trợ giúp hắn trở thành người tu tiên. Đối với bất kỳ một người tu luyện nào, có thể trở thành người tu tiên đều là một cám dỗ rất lớn. Bởi vì chỉ có trở thành người tu tiên thì mới có cơ hội trở thành thần tiên. Và ngay cả khi không thể trở thành thần tiên thì chỉ cần có thể trở thành người tu tiên cường đại thôi, chẳng những có thể nâng cao thân phận và địa vị của mình, mà còn có thể gia tăng thực lực của gia tộc nữa.
Tiêu Lương Kỳ biết rõ Lam Mạn Tử thích mình, mà trong lòng hắn chỉ yêu thê tử của mình. Nhưng dưới cám dỗ có thể trở thành người tu tiên, hắn đã không dứt khoát từ chối Lam Mạn Tử. Hơn nữa còn lén lui tới với ả ta, chỉ là vẫn duy trì khoảng cách thích hợp với ả.:))))))))6
Lam Mạn Tử nghe nói thê tử của Tiêu Lương Kỳ cực kỳ xinh đẹp, trong lòng có chút khinh thường mấy lời đồn đại này. Nhưng ả dụ dỗ Tiêu Lương Kỳ vài lần đều không thành công, trong lòng tất nhiên là không cam lòng. Vì vậy, ả muốn nhìn xem rốt cuộc thê tử của Tiêu Lương Kỳ có bộ dáng gì mà có thể khiến Tiêu Lương Kỳ không bị mình dụ dỗ.
Lam Mạn Tử vốn rất tự tin với tướng mạo của mình, nhưng sau khi nhìn thấy thê tử của Tiêu Lương Kỳ, cho dù ả không muốn như thế nào thì cũng phải thừa nhận rằng nữ nhân kia thật sự xinh đẹp hơn mình. Hơn nữa khi ả nhìn thấy bộ dáng hai người ôm hài tử hạnh phúc rúc vào nhau, cơn tức giận ghen tuông trong lòng rốt cuộc cũng không thể kiềm chế được nữa. Ả chẳng những muốn thay thế được nữ nhân kia, mà ả còn muốn khiến nữ nhân kia biến mất nữa.
Lam Mạn Tử lại chọn một ngày hẹn gặp Tiêu Lương Kỳ, sau đó ả bỏ thuốc vào khi hai người đang uống rượu, vì thế hai người đã xảy ra quan hệ. Lần đầu tiên Tiêu Lương Kỳ bị bỏ thuốc và xảy ra quan hệ với ả cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Cho đến khi bị Lam Mạn Tử bỏ thuốc vài lần thì hắn mới phát hiện, nhưng vì có thể trở thành người tu tiên mà hắn đã không có nói toạc ra, còn cố ý giả vờ như chưa phát hiện.
Mãi đến khi Lam Mạn Tử mang thai, sau đó chạy tới khóc lóc kể lễ với phụ mẫu chuyện mình và Tiêu Lương Kỳ yêu nhau, và cầu xin phụ mẫu tác hợp cho hai người.
Phụ thân của Lam Mạn Tử biết nữ nhi chưa thành thân mà đã có thai thì lập tức nổi giận. Ông ta vốn không muốn buông tha cho Tiêu Lương Kỳ, nhưng nhìn nữ nhi và thê tử khóc sưng mắt, và vì thanh danh của nữ nhi nên ông ta đành phải chiều theo Lam Mạn Tử. Rồi nghĩ cách để Tiêu Lương Kỳ cưới Lam Mạn Tử trước khi bụng của ả phình to.
Sau khi Tiêu Lương Kỳ biết Lam Mạn Tử mang thai thì ngơ ngác, bởi vì hắn vốn không hề muốn cưới Lam Mạn Tử. Mặc dù gia thế của Lam Mạn Tử hiển hách và ả cũng rất đẹp, nhưng người hắn yêu chỉ có thê tử. Hơn nữa, ở trong lòng hắn Lam Mạn Tử chính là một nữ nhân tùy tiện, ả có thể làm chuyện như vậy với hắn thì cũng có thể làm như vậy với nam nhân khác. Hắn thậm chí còn cảm thấy đứa nhỏ mà Lam Mạn Tử mang không nhất định là của mình.
Phụ thân của Lam Mạn Tử thành chủ của Thành Hạc Minh là một người cực có thủ đoạn và năng lực. Ở trong lòng ông ta, Tiêu Lương Kỳ ngoại trừ có một  gương mặt đặc biệt đẹp thì chẳng có điểm nào khiến ông ta hài lòng cả. Hơn nữa, một nam nhân mà đẹp như vậy ngoại trừ mê hoặc nữ nhân thì còn có thể có tích sự gì chứ?
Ông ta cảm thấy nữ nhi của mình vốn có thể chọn một nơi tốt hơn. Nhưng khi ông ta đang cẩn thận chọn tế tử, ông ta có chết cũng không ngờ nữ nhi của mình sẽ mang thai con của người mà ông ta chướng mắt. Nhưng việc đã đến nước này rồi, ông ta mặc kệ Tiêu Lương Kỳ đã thành thân sinh con hay chưa thì cũng phải cưới nữ nhi của ông ta, hơn nữa nữ nhi của ông ta còn phải là chánh thất.
Thê tử của Tiêu Lương đột nhiên qua đời, sau khi chết còn chưa đến một tháng thì đã truyền ra tin tức Tiêu Lương Kỳ muốn cưới Lam Mạn Tử. Sau đó thì hai người nhanh chóng thành thân.
Tất cả mọi chuyện đều diễn ra quá nhanh khiến những người đứng xem không kịp phản ứng. Và khi mọi người còn chưa hiểu mô tê gì thì tất cả đã đâu vào đấy rồi.
Sau nhiều năm trôi qua, khi một số người gần gũi với những việc này nhớ lại, bất cứ ai có chút mưu mô cũng có thể đoán được chuyện gì đang xảy ra, nhưng không ai dám công khai bàn luận những chuyện này cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.