Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi

Chương 158: - Người nghiên cứu phát minh game (13)




Edit: Min
Hạ Lãng chỉ ăn một chút liền ngồi trong phòng khách bật máy tính xử lý công việc, Cảnh Dương nửa nằm trên bàn cơm, không có tinh thần ăn uống gì. Ăn no được bảy phần thì hắn lại thấy buồn ngủ, nhưng bởi vì còn có chuyện muốn nói với Hạ Lãng, cho nên vực dậy tinh thần đi đến phòng khách.
Cảnh Dương ngồi lên đùi của Hạ Lãng, ôm bờ vai của y nói "Giúp em làm một chuyện đi."
Hạ Lãng ôm eo hắn, nhìn hắn hỏi "Chuyện gì?"
"Nghĩ cách giúp em lấy một ít tóc hoặc là máu của Tịch Thụy, sau đó lại giúp em làm giám định DNA với cậu ta, kiểm tra đo lường một chút quan hệ huyết thống của hai người bọn em." Cảnh Dương nói.
Hạ Lãng suy nghĩ nói "Em nghi ngờ mình và cậu ta không phải anh em ruột sao?"
"Không phải nghi ngờ," Cảnh Dương rất chắc chắn nói với y "Tịch Thụy căn bản không phải là con ruột của Tịch Quảng Thiện, em làm DNA giám định chính là bởi vì vạch trần chân tướng này."


"Làm sao em biết cậu ta không phải là con ruột của Tịch Quảng Thiện?" Hạ Lãng nghi hoặc hỏi.
"...... Dù sao thì chính là em biết," Cảnh Dương không thể nói làm sao mà hắn biết được, chỉ có thể nói những thứ mình biết "Hơn nữa em còn biết cha ruột của Tịch Thụy là ai, công ty Tịch Thịnh bởi vì Tịch Thụy đương tổng giám đốc nên hiện tại gặp phải khủng hoảng rất lớn, khẳng định cậu ta sẽ không thể tiếp tục làm tổng giám đốc nữa. Cậu ta và Tịch Quảng Thiện hao hết tâm tư muốn kéo em xuống khỏi vị trí tổng giám đốc, bởi vì em chủ động nhượng bộ nên cậu ta mới được lên làm tổng giám đốc, chỉ mới làm một thời gian ngắn như vậy, nhất định cậu sẽ không cam tâm. Trong trường hợp không cam tâm, khẳng định cậu ta cũng sẽ làm chút gì đó."
"Dựa theo tin tức tôi nhận được, đúng là các cổ đông của Tịch Thịnh đều rất bất mãn, bởi vì lần này Tịch Thụy đã làm cho công ty của bọn họ xuất hiện khủng hoảng lớn như vậy." Hạ Lãng hỏi "Em cảm thấy Tịch Thụy không làm được tổng giám đốc, thì sẽ làm cái gì?"


"Chắc là thuyết phục Tịch Quảng Thiện chuyển nhượng hết cổ phần cho cậu ta, sau đó bán cổ phần cầm tiền rời đi chẳng hạn." Cảnh Dương nói ra suy đoán của mình.
"Cho nên em chuẩn bị ở trước mặt Tịch Quảng Thiện vạch trần chân tướng Tịch Thụy không phải con ruột của ông ta, để ngăn cản Tịch Quảng Thiện chuyển nhượng cổ phần cho Tịch Thụy sao?" Hạ Lãng nói.
"Em không có tốt bụng như vậy đâu." Cảnh Dương bĩu môi nói "Em sẽ đợi đến khi Tịch Quảng Thiện chuyển nhượng hết toàn bộ cổ phần cho Tịch Thụy, sau đó vạch trần tất cả ở trước mặt ông ta, như vậy mới có thể làm ông ta nhận đả kích thật nặng."
"Em hận ông ta vậy sao?" Hạ Lãng biết Tịch Lặc bởi vì Tịch Quảng Thiện thiên vị Tịch Thụy mà xa cách với Tịch Quảng Thiện, nhưng không biết Tịch Lặc lại hận Tịch Quảng Thiện sâu như vậy.


"Đương nhiên là em hận ông ta!" Cảnh Dương* đưa cảm xúc của Tịch Lặc vào, trong mắt tràn đầy thù hận nói "Bởi vì ông ta đổi thuốc của mẹ nên mới hại mẹ em ra đi sớm như thế, thậm chí cả nhà bọn họ còn muốn hại chết em, nếu không phải em may mắn thì bây giờ em đã không có mặt ở đây rồi."
*Tác giả viết là Tịch Thụy, nhưng đoạn này là Cảnh Dương mới đúng, chắc tác giả nhầm, nên tui tự sửa lại nha.
Hạ Lãng nghe Cảnh Dương nói xong, ánh mắt lập tức thay đổi, xác nhận lần nữa với Cảnh Dương "Bọn họ còn hãm hại em?"
"Đúng vậy." Cảnh Dương gật đầu nói "Bọn họ động tay chân với xe của em, làm em thiếu chút nữa xảy ra tai nạn, bởi vì may mắn nên mới không có chuyện gì."
Cảnh Dương nói chính là tai nạn kiếp trước của Tịch Lặc, kiếp trước bởi vì đám người Tịch Thụy động tay chân với xe của Tịch Lặc, cho nên mới xảy ra tai nạn giao thông mà bỏ mình. Kiếp này bởi vì Cảnh Dương xuyên tới, cho nên bọn họ không có cơ hội động tay chân với xe của hắn, nhưng đúng là kiếp trước bọn họ đã làm như vậy.
"Tôi biết rồi, em cần tôi làm cái gì, tôi đều sẽ phối hợp với em. Thế nhưng mặc kệ là em muốn làm cái gì, đều phải thương lượng với tôi trước, không cho em giấu giếm tôi tự mình đi làm." Hạ Lãng số gương mặt của Cảnh Dương nói "Có một số chuyện không cần em ra tay, cứ giao cho tôi là được rồi."
Hạ Lãng đã có ý tưởng quyết định nên làm thế nào ở trong lòng, chỉ cần nghĩ đến Tịch Thụy và Tịch Quảng Thiện dám động tay chân với xe của hắn, hại hắn thiếu chút nữa xảy ra tai nạn, là Hạ Lãng không thể nào khống chế được tâm trạng muốn làm cho bọn họ biến mất khỏi thế giới này của mình. Vì để Cảnh Dương không tự mình ra tay, y sẽ nhanh chóng giải quyết những người đó.
Hạ Lãng đột nhiên siết chặt cánh tay, ôm ghì lấy Cảnh Dương, bàn tay mò vào trong quần áo của hắn, dùng sức vuốt ve làn da của hắn. Chỉ khi cảm nhận được hắn chân thật ở trong lòng ngực mình, mới có thể trấn an nội tâm của y.
"A......." Cảnh Dương bị Hạ Lãng đè lên sô pha, miệng cũng bị y ngăn chặn, đầu lưỡi dây dưa quấn quýt nhau, Cảnh Dương dùng sức hô hấp, nhưng rất nhanh vẫn chìm vào mê mang.
Bởi vì Cảnh Dương ở nhà chỉ thích mặc qυầи ɭóŧ và áo thun thôi, nên rất tiện cho Hạ Lãng ra tay, sức của Cảnh Dương không đọ lại y, ngay cả phản kháng cũng không được.
................... (Roẹt!!( ꈍᴗꈍ))
Tịch Quảng Thiện tham gia hội nghị cổ đông, các cổ đông đều thống nhất ý kiến, thái độ kiên quyết, một hai phải đổi chức tổng giám đốc của Tịch Thụy, Tịch Quảng Thiện cũng không thể làm ngơ.
Tịch Quảng Thiện cũng biết bởi vì Tịch Thụy nên công ty xuất hiện khủng hoảng lớn, muốn cứu vãn là vô cùng khó khăn. Mà Tịch Thụy và ông ta đều không có biện pháp giải quyết khủng hoảng lần này, cho nên nhường lại vị trí tổng giám đốc là chuyện đương nhiên.
Quả nhiên giống như suy đoán của Cảnh Dương, sau khi Tịch Quảng Thiện cũng không ngăn cản được các cổ đông một hai phải bắt cậu ta nhường lại vị trí tổng giám đốc, thì Tịch Thụy bắt đầu thuyết phục Tịch Quảng Thiện chuyển nhượng hết cổ phần đến danh nghĩa của mình.
"Ba, con thừa nhận làm game không phải là sở trường của con, điểm này đúng là con kém hơn Tịch Lặc, bởi vì con không học chuyên về cái này." Tịch Thụy nói với Tịch Quảng Thiện "Lúc trước bởi vì Tịch Lặc học làm game, khiến công ty chuyển qua sản xuất game nên anh ta mới thành công. Nhưng nếu như công ty phát triển về cái khác, con tuyệt đối sẽ không thua kém gì Tịch Lặc, nếu như cũng để con mang theo công ty chuyển sang làm thứ khác, con nhất định sẽ thành công."
"Vậy con đã nghĩ kỹ mình muốn làm cái gì chưa?" Tịch Quảng Thiện hỏi.
"Hiện nay siêu thị và cửa hàng bách hóa đều đang rất phát triển, mặc dù lần này công ty của chúng ta tổn thất rất nghiêm trọng, làm quy mô lớn thì rất khó thành công, nhưng chúng ta có thể hợp tác với công ty vừa có kinh nghiệm vừa có quy mô mà."
"Hợp tác?" Tịch Quảng Thiện nhìn Tịch Thụy hỏi "Hợp tác với ai?"
"Hôm qua con đi gặp chú Tào, cũng đã nói chuyện này với chú ấy rồi, chú ấy nói đang có dự định mở hai cửa hàng bách hóa lớn ở trong thành phố. Nhưng tài chính hiện tại mà chú ấy có thể sử dụng hơi eo hẹp, nếu công ty của chúng ta đã có ý muốn chuyển đổi, thì hai công ty có thể bắt đầu hợp tác từ loại hình cửa hàng bách hóa mới này."
"Tào Nho Đường sao?" Tịch Quảng Thiện nhớ tới trước kia có quan hệ với người này khá tốt, nhưng mà mấy năm nay đã không còn liên lạc gì nữa "Sao con lại muốn hợp tác với hắn?"
Trong nháy mắt vẻ mặt của Tịch Thụy hơi mất tự nhiên, bởi vì chỉ trong nháy mắt, cho nên Tịch Quảng Thiện không hề phát hiện.
"Bởi vì công ty xuất hiện khủng hoảng nên con vẫn luôn suy nghĩ biện pháp giải quyết, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, con đều cảm thấy bây giờ có nhiều người chơi tẩy chay công ty của chúng ta như vậy, nếu cứ tiếp tục làm game thì khẳng định công ty của chúng ta sẽ không có đường ra. Cho nên chỉ còn con đường chuyển đổi này là có thể đi, sau đó con nghĩ nếu muốn chuyển đổi, lấy tình trạng bây giờ của công ty chúng ta thì hợp tác với công ty của chú ấy là lựa chọn tốt nhất. Lúc trước nếu Tịch Lặc có thể làm cho công ty chuyển đổi thành công, thì con nhất định cũng có thể."
"Làm công ty chuyển đổi thành công không dễ như vậy đâu, đầu tiên là phải thuyết phục những cổ đông kia, đây là một nan đề." Tuy rằng mấy năm nay Tịch Quảng Thiện không có quản lý chuyện của công ty, nhưng dù sao ông ta cũng ở cạnh ba mình nhìn nhiều năm như vậy, một số chuyện nên biết thì ông ta đều biết hết.
"Về chuyện thuyết phục những cổ đông khác, con cũng đã suy nghĩ xong biện pháp rồi, con nghe nói bây giờ có một số cổ đông muốn chuyển nhượng cổ phần của mình, chúng ta có thể nhân cơ hội này đè giá cổ phần thấp xuống để mua lại. Sau đó ba tạm thời chuyển hết cổ phần qua danh nghĩa của con trước, sau khi con trở thành cổ đông có nhiều cổ phần nhất công ty, nếu bọn họ kiên trì không để con làm tổng giám đốc, không đồng ý quyết định của con, thì con sẽ nói với bọn họ là con sẽ bán hết tất cả cổ phần, kiểu gì bọn họ cũng đồng ý thôi."
"Làm vậy quá nguy hiểm, rất có thể sẽ thua cả bàn cờ." Mặc dù trong lòng Tịch Quảng Thiện cảm thấy biện pháp của Tịch Thụy nói không chừng có thể thành công, nhưng lỡ như thất bại thì bọn họ sẽ trắng tay, ông ta không muốn mạo hiểm như vậy, nhưng cũng biết không còn biện pháp nào tốt hơn, cho nên vô cùng do dự trong lòng.
"Ba, ba tin con lần này đi, lần này con tuyệt đối sẽ thành công." Tịch Thụy vô cùng chân thành nhìn Tịch Quảng Thiện cam đoan nói.
Tịch Quảng Thiện im lặng không lên tiếng, chuyện này quá trọng đại, cho dù trong lòng đã dao động thì ông ta cũng không thể đưa ra quyết định ngay lập tức được.
"Ba," Tịch Thụy dùng đòn sát thủ cuối cùng nói "Thật ra con không phải vì bản thân mình, cũng không phải một hai phải làm cái chức tổng giám đốc kia, con chỉ cảm thấy là ba tự mình nuôi dạy con nên người, cho nên con tuyệt đối không thể thua kém Tịch Lặc. Con nhất định phải chứng minh ba không uổng công khi đã dạy dỗ con, thành công của con chính là thành công của ba!"
Tịch Quảng Thiện nhớ lại ba của mình đối xử với Tịch Lặc còn quan trọng hơn đứa con trai này, nhớ tới mình hao hết tâm tư lên người Tịch Thụy, và kỳ vọng của ông ta dành cho Tịch Thụy gần như đã sắp trở thành chấp niệm. Chính bản thân Tịch Quảng Thiện cũng không nhớ rõ, rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào ông ta đã một lòng muốn chứng minh Tịch Thụy mạnh hơn Tịch Lặc nữa.
Bản thân Tịch Quảng Thiện cũng không biết, có lẽ là trong vô thức ông ta đã từ chối sự thật, cứ như vậy thiên vị Tịch Thụy, muốn Tịch Thụy thành công hơn Tịch Lặc, hơn nữa ở bất cứ phương diện nào cũng phải nghiền ép Tịch Lặc, thật ra chỉ bởi vì ông ta vô dụng và tự ti mà thôi. Vì bản thân không làm được nên gửi hết kỳ vọng lên người của Tịch Thụy, để Tịch Thụy hoàn thành thay ông ta. Nếu Tịch Thụy thành công làm được, thì ông ta sẽ có tâm lý thỏa mãn vì Tịch Thụy là do ông ta dạy dỗ nên mới thành công.
Ngay cả Tịch Thụy cũng nhìn ra suy nghĩ thật sự trong đầu ông ta, chỉ có bản thân ông ta từ chối thừa nhận và hiểu rõ mà thôi, cho nên Tịch Thụy mới quang minh chính đại lợi dụng tâm lý thật sự của ông ta, để ông ta đồng ý kiến nghị của mình.
Quả nhiên Tịch Quảng Thiện mắc câu, cuối cùng vẫn đồng ý đề nghị của Tịch Thụy, bắt đầu chuẩn bị việc mua lại cổ phần của các cổ đông khác, rồi chuyển hết cổ phần mua được cho Tịch Thụy.
Tịch Quảng Thiện nghĩ dù sao Tịch Thụy cũng là con ruột của mình, tất cả tài sản của mình sau này cũng sẽ để cậu ta thừa kế. Chi bằng thừa dịp bây giờ Tịch Thụy còn nhiệt huyết của tuổi trẻ, cứ để cậu ta cược một lần, khả năng thành công vẫn là rất lớn, ông ta tin rằng con của mình sẽ không thua kém bất cứ ai.
Cho dù thất bại thì cũng không sao, người trẻ tuổi trải qua thất bại sẽ có lợi cho việc sau này trở nên mạnh mẽ hơn, tài sản mà ba ông ta để lại, chẳng những có thể bảo đảm cho cả gia đình bọn họ cả đời cơm áo không lo, cũng đủ cho bọn họ Đông Sơn tái khởi*.
*Khôi phục lại sau khi thất bại.
Ba của Tịch Quảng Thiện để lại một miếng đất rất lớn và căn nhà cổ, hiện tại miếng đất kia rất có giá trị, mà căn nhà kia lại có thể xem là di tích văn hóa, giá trị của nó đã không thể dùng tiền để đong đếm nữa. Dựa vào mấy thứ này nên Tịch Quảng Thiện mới có thể hào phóng để Tịch Thụy lấy toàn bộ công ty ra cược một phen.
Thật ra thì Tịch Thụy cũng đang nhớ thương miếng đất và căn nhà cổ kia, nhưng cậu ta biết đó là ranh giới cuối cùng của Tịch Quảng Thiện, cũng là thứ mà Tịch Quảng Thiện chưa đến mức lâm vào bước đường cùng tuyệt đối sẽ không động đến. Cho nên cậu ta rất buồn rầu, suy nghĩ xem phải dùng cách gì mới có thể có được miếng đất cùng căn nhà cổ kia.
Min: dạo này tui lười như heo z á, đáng đánh :))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.