Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi

Chương 143: - Mỹ thuật nhân sinh (16)




Edit: Min
Ngô Tu Viễn nằm viện, Tô Mạch thì ở nhà vắt hết óc suy nghĩ biện pháp đối phó Cảnh Dương. Ngay khi Tô Mạch cho rằng mình đã nắm được quyền chủ động ở trên tay, chỉ cần cậu ta có thể khống chế Ngô Tu Viễn là có thể báo thù, thì Thôi Viêm cuối cùng cũng ra tay.
Lúc Tô Mạch đăng ký một tài khoản đăng ảnh chụp giường chiếu đánh mosaic lên mạng, cũng không tạo được quá nhiều sự chú ý. Nhưng cậu ta không biết rằng tất cả những ảnh chụp kia đều đã được tung lên web mà không có đánh mosaic, lại còn có một video có thể nhìn thấy rõ ràng gương mặt của cậu ta và Ngô Tu Viễn.
Chỉ trong một đêm, Tô Mạch và Ngô Tu Viễn đều hoàn toàn hot ở trên mạng, các truyền thông lớn nhỏ đều đưa tin này lên trang chủ của mình, chẳng những chỉ tên điểm mặt phê bình hai người bọn họ, còn suy đoán về quan hệ của hai người họ.
Giữa giáo viên và học sinh lại xảy ra quan hệ như vậy, vốn đã không được đạo đức của xã hội cho phép, hơn nữa hai người còn là thầy trò danh giáo, ảnh hưởng vô cùng tệ.
Còn việc điều tra đoạn văn của Ngô Tu Viễn kia, mỹ viện Mân Sơn gần như là bị chuyện xấu của hai người Ngô Tu Viễn và Tô Mạch lật đổ, chuyện này đã hủy hoại rất nặng danh dự của trường học. Đối mặt với chỉ trích che trời lấp đất của cư dân mạng, mỹ viện Mân Sơn lập tức thanh minh nói trường học đã khai trừ hai người kia rồi, hơn nữa đã điều tra rõ về đoạn văn trước đó của Ngô Tu Viễn, toàn bộ nội dung đều là bịa đặt. Căn cứ theo miêu tả của các học sinh khác, đúng là học sinh Mộc Cẩn khi ở trường học có tiếp xúc với Ngô Tu Viễn, nhưng lại không nhìn ra có chỗ nào ám muội, cũng không có vượt qua thái độ bình thường khi ở chung giữa thầy và trò. Ngược lại là học sinh Tô Mạch thường xuyên biểu hiện rất thân mật với Ngô Tu Viễn, hơn nữa còn có học sinh nhìn thấy hai người họ nắm tay nhau, thái độ khi ở chung cũng rất ám muội.
Trên mạng một trận tiếng mắng chửi, nói Ngô Tu Viễn rõ ràng là không trong sạch với Tô Mạch, sau khi chuyện Tô Mạch sao chép bị bại lộ thì anh ta liền viết đoạn văn kia, căn bản chính là đang giúp Tô Mạch đối phó Mộc Cẩn, nên mới cố ý bịa đặt một số chuyện không có thật vu khống cho Mộc Cẩn. Cư dân mạng cho rằng hai người Ngô Tu Viễn và Tô Mạch đúng là quá vô sỉ, quả thực không xứng để làm người.
Lúc Tô Mạch nhìn thấy tin tức này còn tưởng là mình đang nằm mơ, nhưng sau vài lần xác nhận, phát hiện những ảnh chụp mà cậu ta tự chụp thật sự đã bị tung lên trang web mà cậu ta đăng ký rồi.
Tô Mạch vò đầu bứt tóc của mình, không thể tin được trừng lớn đôi mắt nhìn máy tính, trái tim cậu ta càng đập càng nhanh, hô hấp cũng càng ngày càng dồn dập hơn, cậu ta không biết tại sao mọi chuyện lại như thế này, tại sao những ảnh chụp không đánh mosaic đó sẽ tự mình xuất hiện ở trên trang web.
Ngón tay cậu ta run rẩy click mở phát video, khi cậu ta nhìn thấy nội dung trong video thì sắc mặt càng khó coi hơn. Cậu ta dùng sức nhắm mắt lại, cố gắng để bản thân bình tĩnh một chút, sau đó bắt đầu nhớ lại, nếu video này không phải tự mình quay, cũng không phải Ngô Tu Viễn quay, vậy thì sẽ là ai.
Cậu ta nghĩ đến buổi tối ngày Cảnh Dương dọn đi, lại đột nhiên trở về, còn phát hiện chuyện của cậu ta và Ngô Tu Viễn nữa. Cậu ta nghĩ, không còn khả năng nào khác, cái video này chính là Mộc Cẩn quay.
"A!!! A!!! A!!!" Rốt cục Tô Mạch cũng hoàn toàn sụp đổ, quỳ rạp trên mặt đất giống như bị điên mà kêu to "Khốn kiếp! Khốn kiếp!!!"
Tô Mạch cho rằng mình nắm trong tay những ảnh chụp đó là có thể khống chế Ngô Tu Viễn, cho nên cậu ta còn chưa tính là hoàn toàn thua Mộc Cẩn, nhưng mà cậu ta không ngờ Mộc Cẩn sẽ quay được cảnh lăn giường của cậu ta và Ngô Tu Viễn. Cho nên ngay từ lúc Mộc Cẩn dọn đi, kết cục của cậu ta đã định sẵn là sẽ hoàn toàn thất bại rồi, mặc kệ cậu ta có giãy dụa như thế nào thì cũng sẽ không thay đổi được vận mệnh của mình.
Cậu ta tự cho là vô cùng hiểu Mộc Cẩn, cho nên mới cảm thấy Mộc Cẩn khẳng định sẽ không làm chuyện như vậy, cho dù có biết chuyện của cậu ta và Ngô Tu Viễn thì tuyệt đối cũng sẽ không nói ra ngoài, nhưng cậu ta đâu biết Mộc Cẩn của bây giờ, đã không phải là linh hồn ban đầu nữa.
Ngô Tu Viễn nhìn thấy tin tức này cũng hoàn toàn sụp đổ, anh ta cũng hoàn toàn không ngờ ngoại trừ những tấm ảnh chụp kia, thì còn có video nữa.
Nhưng anh ta cũng giống như những người khác, không biết video là Cảnh Dương quay, bởi vì tin tức mới nhất có ghi, là có hacker phát hiện những ảnh chụp và video trên trang web đó, thế mà là Tô Mạch tự mình đăng ký.
Cư dân mạng không biết tại sao Tô Mạch muốn tung mấy thứ này ra, suy đoán có thể là do cậu ta trở mặt với Ngô Tu Viễn, muốn báo thù hoặc là kéo anh ta cùng nhau xuống nước, nên mới công khai mấy thứ kia. Nhưng mặc kệ là nguyên nhân gì, hai người kia đều không phải là thứ tốt đẹp, cho dù có bị nhục mạ cả đời thì cũng là trừng phạt đúng tội.
Ngô Tu Viễn cũng cho rằng mấy thứ kia đều là Tô Mạch công khai, nguyên nhân là anh ta không làm theo lời cậu ta nói, cho nên công khai mấy thứ kia trả thù anh ta. Anh ta vốn tưởng rằng Tô Mạch cho dù chỉ còn lại một con át chủ bài cuối cùng, thì cũng sẽ không để những ảnh chụp kia lộ ra ánh sáng ra. Thế nhưng không nghĩ tới cậu ta sẽ dám làm thật, chẳng những có ảnh chụp mà còn có video vô cùng rõ nét, người này quả thực là rất đáng sợ.
Cha của Ngô Tu Viễn xông vào bệnh viện, gần như dùng sức lực của toàn thân tát Ngô Tu Viễn một cái, tức giận đến cả người phát run chỉ vào anh nói "Mày, mày là cái đồ vô liêm sỉ!"
Ngô Tu Viễn bị cha anh ta tát một cái rơi thẳng xuống đất, chẳng những trên mặt đau rát, mà bởi vì đầu chạm đất nên cũng rất đau. Nhưng anh ta lại không có bất kỳ phản ứng gì, cứ như vậy hai mắt vô thần nằm trên mặt đất, mặc cho anh ta chửi bới anh ta. Trong lòng anh ta rất rõ, chẳng những anh ta đã hoàn toàn bị hủy hoại, còn liên luỵ gia đình cũng hoàn toàn xong rồi.
Cha Ngô lại tiếp tục tát Ngô Tu Viễn mấy bạt tay, giống như đã dùng hết tất cả sức lực, uể oải ngồi liệt dưới đất, lên tiếng khóc ròng nói "Tại sao tao lại nuôi ra cái thứ không phải người như mày! Ngay cả học sinh của mình mà mày còn làm ra chuyện như vậy, mày còn có một chút luân lý đạo đức nào hay không?!"
"Tao hao hết tâm tư giáo dục mày từ nhỏ đến lớn, chẳng lẽ chính là để mày làm ra những chuyện xấu đó hay sao?!" Cha Ngô chỉ vào Ngô Tu Viễn nói "Mày và học sinh của mày làm ra những chuyện gièm pha đó thì cũng thôi đi, còn dám vu khống và oan uổng người khác, lương tri và lòng xấu hổ của mày đều bị chó ăn rồi sao? Sớm biết rằng sẽ như vậy, tao không nên đưa mày đi du học, để mày học đến mất hết lễ nghĩa liêm sỉ!"
Ngô Tu Viễn từ nhỏ đến lớn, cha Ngô đều vô cùng nghiêm khắc với anh ta, khiến anh ta cảm thấy mặc kệ là làm chuyện gì cũng giống như bị trói buộc, không thể làm theo ý của mình, chỉ có thể nghe cha anh ta sắp xếp. Sau này anh ta nỗ lực tranh thủ muốn ra nước ngoài du học, làm anh ta ngạc nhiên chính là cha Ngô vậy mà lại đồng ý, cho nên anh ta vô cùng cao hứng, gấp gáp chạy ra nước ngoài.
Trong lúc Ngô Tu Viễn ở nước ngoài du học, bởi vì cha Ngô nghiêm khắc giáo dưỡng từ nhỏ, tuy không hoàn toàn buông thả mình, nhưng những chuyện mà trước kia ở trong nước muốn làm lại không thể làm, gần như anh ta đều đi làm hết.
Bởi vì anh ta đồng thời kết giao với quá nhiều người, sau lại gây ra chuyện, nên bị cha Ngô cưỡng chế về nước. Nhưng sau khi về nước làm giáo viên, anh ta vẫn không đổi được bản tính đa tình kia của mình, vừa theo đuổi Mộc Cẩn đồng thời còn chấp nhận sự theo đuổi của Tô Mạch, cho nên mới rơi vào kết cục như hiện tại.
"Cha......." Ngô Tu Viễn nằm trên mặt đất, gian nan mở miệng, dùng âm thanh nghẹn ngào nói "Con xin lỗi, đều là......lỗi của con."
"Mày đừng có gọi tao là cha." Cha Ngô đứng lên, cơ thể lắc lư nói "Từ hôm nay trở đi, tao không phải là cha của mày, tao muốn đoạn tuyệt quan hệ với mày!"
Ngô Tu Viễn đột nhiên sợ hãi trong lòng, anh ta không muốn mình rơi vào kết cục bị người nhà vứt bỏ giống như Tô Mạch, anh ta bò đến bên cạnh cha Ngô, ôm cha Ngô khóc lên "Cha, cha không thể không nhận con! Cha không thể không nhận con! Cầu xin cha đừng từ bỏ con, con thật sự biết sai rồi, con sẽ sửa, con nhất định sẽ sửa!
"Sửa?" Sắc mặt của cha Ngô trắng bệch, ánh mắt tuyệt vọng "Lúc mày mới vừa về nước cũng nói là mày sẽ sửa, nhưng mày có sửa sao? Bây giờ mày lại nói câu này, còn dùng làm gì? Coi như lần này mày thật sự sửa đi, còn hữu dụng sao?! Gia đình chúng ta đã xong rồi! Cả đời này mày cũng không thể trở mình, tao dụng tâm bồi dưỡng mày như vậy, thế nhưng mày, mày......."
Cha Ngô vừa nghĩ tới ông hao hết tâm tư bồi dưỡng con trai, nghĩ đến sự nghiệp ông cực cực khổ khổ thành lậpi, hiện tại toàn bộ đều bị hoại, tâm trạng tuyệt vọng khiến ông rốt cuộc cũng không chống đỡ được nữa, hai mắt vừa trợn liền hôn mê bất tỉnh.
Ngô Tu Viễn nhìn thấy cha mình ngã xuống đất, sắc mặt đặc biệt không tốt, dọa anh ta nhào qua hét lớn "Cha! Cha làm sao vậy cha?! Cha đừng làm con sợ!"
Cha Ngô không hề có một chút phản ứng, vẻ mặt Ngô Tu Viễn tràn đầy kinh hoảng hô to với bên ngoài "Bác sĩ! Bác sĩ!"
Y tá bên ngoài nghe được tiếng kêu liền vọt vào, nhìn thấy cha Ngô té xỉu trên mặt đất, lập tức chạy đi gọi cấp cứu.
"Cha, cha!" Ngô Tu Viễn nhìn cha mình bị đẩy đi cấp cứu, muốn đi theo nhưng chân lại không thể đi, anh ta liền muốn bò đi.
Y tá bên cạnh đương nhiên là không thể nhìn anh ta một đường bò đến cửa phòng cấp cứu rỗi, đi qua muốn đỡ anh ta về lại giường.
Ngô Tu Viễn vừa nghĩ tới anh ta rất có thể sẽ giống như Tô Mạch khiến cha mình tức đến chết, cảm giác tự trách và tội lỗi liền bùng nổ ở trong lòng, đẩy những ý tá muốn dìu mình ra, quỳ rạp trên mặt đất gào khóc "Aaaa! Cha, đều là lỗi của con, đều là lỗi của con! Con xin lỗi cha! Cha ơi!"
"Ngô tiên sinh, anh đừng như vậy, bác sĩ nhất định sẽ tận lực cứu giúp, cha anh cũng không nhất định sẽ có nguy hiểm đến tính mạng." Một y tá khuyên nhủ.
Bây giờ cái gì Ngô Tu Viễn cũng không nghe lọt tai, hoặc nói căn bản là anh ta không hề nghe được lời y tá nói, anh ta đã chìm trong cực độ bi thương hại chết cha mình rồi, tinh thần cũng đã hoàn toàn sụp đổ.
"Tô Mạch!" Ngô Tu Viễn đột nhiên khóc lóc la lớn "Tôi sẽ không bỏ qua cho cậu, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu!"
Ngô Tu Viễn vừa khóc vừa gào thét, giống như là bị điên rồi, y tá không kiềm được anh ta, chỉ có thể tìm đến ba hộ lý, nâng anh ta lên giường bệnh đè lại, sau khi tiêm thuốc mê cho anh ta, cuối cùng anh ta mới chịu yên tĩnh lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.