Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi

Chương 138: - Mỹ thuật nhân sinh (11)




Edit: Min
“Cậu kêu tôi tới làm gì?” Ngô Tu Viễn nhìn dáng vẻ tiều tụy của Tô Mạch hỏi.
“Tôi bị trường học khai trừ rồi, cha tôi cũng không nhận tôi nữa.” Tô Mạch thất thần nói.
“Chuyện cậu bị khai trừ tôi biết rồi, chuyện này tôi không có cách nào giúp cậu, nếu cậu cần tiền nói, tôi ngược lại có thể giúp cậu.” tâm trạng của Ngô Tu Viễn cũng vô cùng phức tạp, anh ta không ngờ sự thật là Tô Mạch sao chép tác phẩm của Mộc Cẩn, chính mình còn vì bảo vệ Tô Mạch mà tát Mộc Cẩn một cái. Bây giờ ngẫm lại, nếu lúc ấy mình lựa chọn tin tưởng Mộc Cẩn, có lẽ Mộc Cẩn sẽ không đi tìm người bao nuôi em ấy.
“Tôi biến thành như bây giờ đều là do Mộc Cẩn hại.” Tô Mạch nói tiếp.
“Cậu sao chép tác phẩm của em ấy, còn kêu tôi giúp cậu cầm đi dự thi, đây đều là sự thật, nếu cậu không làm những việc này thì sẽ không có kết quả như bây giờ.” Ngô Tu Viễn hiếm khi tư duy bình thường nói.
“Vậy tại sao cậu ta không đưa chứng cứ ra sớm hơn một chút?!” Tô Mạch đột nhiên ngẩng đầu, trừng Ngô Tu Viễn nói “Nếu cậu ta có chứng cứ chứng minh cấu tứ và linh cảm của bức tranh là của cậu ta, tại sao cậu ta phải chờ tới khi tôi giành được giải thưởng hơn nữa còn thành danh mới đưa ra chứng cứ?! Nếu cậu ta đưa chứng cứ ra sớm một chút, thì tôi sẽ không thay đổi thành như bây giờ! Bà nội của tôi cũng sẽ không phải chết!”
“Có lẽ, là bởi vì cậu vẫn luôn nói với truyền thông là em ấy sao chép tác phẩm của cậu, em ấy bị ép vào bước đường cùng nên mới đưa chứng cứ ra để chứng minh trong sạch của mình.” Ngô Tu Viễn nói ra suy đoán của mình.
“Là bởi vì cậu ta công khai treo bức tranh ở triển lãm, nên tôi mới nói là cậu ta sao chép tác phẩm của tôi! Nếu không thì kêu tôi phải nói như thế nào? Kêu tôi thừa nhận là mình sao chép cậu ta sao?!” Tô Mạch tức đến khuôn mặt vặn vẹo nói “Cậu ta rõ ràng là cố ý! Cậu ta chính là muốn chờ sau khi tôi đoạt giải, cậu ta mới muốn cho tất cả mọi người biết chuyện này, như vậy cậu ta mới có thể hoàn toàn hủy hoại tôi! Còn có ghi âm, cậu ta ghi âm lời nói của tôi! Không phải cậu ta đã sớm chuẩn bị thì là cái gì?!”
Ngô Tu Viễn không biết nên nói cái gì mới tốt, mặc dù anh ta cảm thấy là Tô Mạch bất nhân trước nên Mộc Cẩn mới bất nghĩa, nhưng mà tất cả những việc Mộc Cẩn làm này, xác thực là quá tâm cơ cũng thật đáng sợ. Trước kia anh ta vẫn luôn cho rằng Mộc Cẩn là một người đơn thuần thiện lương, không nghĩ tới tâm tư của Mộc Cẩn lại sâu như vậy, bây giờ còn vì tiền mà bị người bao nuôi, hình tượng của Mộc Cẩn ở trong lòng anh ta đã hoàn toàn thay đổi rồi. Anh ta thậm chí còn cảm thấy mình và Mộc Cẩn không có kết quả, nói không chừng là chuyện tốt, dù sao Mộc Cẩn cũng không giống như trong tưởng tượng của anh ta.
“Tôi muốn báo thù! Tôi nhất định phải báo thù!” Tô Mạch ánh mắt hung ác, nghiến răng nghiến lợi nói “Cậu ta huỷ hoại tôi, tôi cũng muốn huỷ hoại cậu ta, mọi người ai cũng đều đừng hòng được yên ổn!”
“Cậu muốn làm cái gì?” Ngô Tu Viễn nhìn Tô Mạch như vậy, trong lòng có loại chán ghét nói không nên lời, anh ta cảm thấy vận may của mình đúng là không tốt, thích hai người mà ai cũng có tâm cơ hơn nữa còn bất kham như vậy.
“Tôi muốn thầy công khai quan hệ của thầy và Mộc Cẩn, tôi muốn cậu ta không thể ở lại ở trường học nữa, cũng muốn làm cho cậu ta thân bại danh liệt!”
“Cậu nói bậy gì đó? Tôi và Mộc Cẩn có quan hệ gì đâu mà công khai?” sắc mặt Ngô Tu Viễn khó coi nói “Tôi không có chính thức xác định quan hệ với em ấy, cũng chưa từng phát sinh cái gì, muốn công khai cũng chỉ có thể công khai chuyện tôi theo đuổi em ấy, cậu đang muốn hại em ấy hay là hại tôi?”
“Thầy nói là cậu ta câu dẫn thâyd, nhưng mà thầy không đồng ý, không phải thầy giữ lại rất nhiều đồ vật cậu ta đưa cho thầy, còn có tấm card ghi lời chúc phúc cho thầy sao? Mấy thứ này đều có thể coi như chứng cứ cậu ta câu dẫn thầy.” Tô Mạch đứng lên bắt lấy cánh tay Ngô Tu Viễn nói “Thầy phải nói là cậu ta đang câu dẫn thầy, nhưng thầy cự tuyệt, hiện tại công khai tất cả những thứ này chẳng qua là vì muốn vạch trần gương mặt thật của cậu ta mà thôi, nói như vậy sẽ không liên lụy đến thầy.”
“Làm như vậy chẳng những không có ích lợi gì cho tôi, rất có thể là ngay cả bản thân tôi cũng sẽ bị liên lụy vào.” Ngô Tu Viễn nói.
“Không phải thầy vẫn luôn muốn trả thù chuyện Mộc Cẩn bị người khác bao nuôi sao? Đây là một cơ hội tốt đó!” Tô Mạch có ý đồ muốn thuyết phục anh ta “Thầy ngẫm lại đi thầy tốn nhiều tâm tư ở trên người cậu ta như vậy, kết quả cái gì cũng không được, cậu ta lại tự mình dâng tới cửa để cho người khác bao nuôi, chẳng lẽ thầy không tức giận sao?”
Ngô Tu Viễn cúi đầu suy nghĩ, đúng là anh ta rất tức giận việc mình uổng phí nhiều tâm tư ở trên người Mộc Cẩn như vậy, cũng luôn muốn tìm cơ hội trả thù Mộc Cẩn, nhưng anh ta nghĩ âm thầm tiến hành là tốt nhất, không muốn ồn ào để mọi người đều biết, làm như vậy rất có thể sẽ rơi vào kết cục giống như Tô Mạch.
Tô Mạch thấy bộ dáng do dự của Ngô Tu Viễn, giống như là không muốn đồng ý lắm, chỉ có thể lấy ra đòn sát thủ cuối cùng. Cậu ta lấy điện thoại ra, mở album, sau đó đưa điện thoại cho Ngô Tu Viễn “Thầy xem đi.”
Ngô Tu Viễn khó hiểu nhìn cậu ta một cái, nhận lấy điện thoại, khi anh ta nhìn thấy ảnh chụp trên màn hình, lập tức mở to hai mắt.
“Lướt tiếp đi, phía sau còn nhiều lắn.” Tô Mạch mặt không cảm xúc nói.
Ngô Tu Viễn nhanh chóng lướt xem mấy tấm sau, tất cả ảnh chụp đều là chụp lúc anh ta ngủ Tô Mạch nằm sấp lên người anh ta, hơn nữa cả hai đều không có mặc quần áo.
“Nếu tôi công khai mấy ảnh chụp này, sau đó nói thầy lợi dụng thân phận giáo viên ép buộc tôi, hơn nữa thầy biết rõ tranh của tôi là sao chép mà vẫn giúp tôi đem tranh đi dự thi, cố ý trả bức tranh của Mộc Cẩn về, thầy nói xem kết quả sẽ là gì?” Tô Mạch nhìn anh ta hỏi.
“Đến tột cùng là cậu muốn cái gì?!” Ngô Tu Viễn đột nhiên tức giận, dùng sức đập điện thoại xuống mặt đất, nắm lấy cổ áo của Tô Mạch nói “Cậu hẳn là biết, chuyện tôi ghét nhất, chính là bị người khác uy hiếp!”
Tô Mạch không hề sợ hãi nhìn lại anh ta “Tôi đã đến nước này rồi, như thế nào đi nữa thì tôi cũng chả sao cả, nhưng mà thầy thì không được đâu! Người chú trọng thân phận coi trọng thể diện như thầy, nếu để cho người khác biết thầy đã xảy ra quan hệ với chính học sinh của mình, thầy cũng sẽ giống tôi bị đuổi ra khỏi trường học thôi.”
“Cậu điên rồi sao?!” Ngô Tu Viễn siết chặt nắm tay, giờ phút này anh ta thật sự rất muốn đấm một cái vô mặt của Tô Mạch, tại sao anh ta lại xui xẻo như vậy, gặp được một người như vậy.
“Không sai, tôi chính là điên rồi!” vẻ mặt Tô Mạch có chút điên cuồng nói “Bây giờ tôi chẳng những hai bàn tay trắng, ngay cả sau này phải sống sót như thế nào cũng không biết, vì báo thù, tôi sẽ không tiếc trả bất cứ giá nào, nếu thầy không giúp tôi hủy hoại Mộc Cẩn, vậy tôi sẽ hủy hoại thầy! Mọi người ai cũng đừng hòng được yên ổn!”
Ngô Tu Viễn dùng sức đẩy Tô Mạch ra, tức đến khó thở.
Cảnh Dương nằm trên giường sô pha trong phòng vẽ tranh của Thôi Viêm, dưới thân lót một miếng vải tơ lụa màu vàng kim, cái mông được che bởi một cái thảm rất mỏng rất nhỏ. Bức tranh vẽ lúc trước đã được Thôi Viêm treo riêng ở một phòng, căn phòng kia ngoại trừ y và Cảnh Dương thì ai cũng không được vào, bởi vì y không muốn cho bất cứ ai nhìn thấy bức tranh kia. Bức tranh này y tính treo ở trong phòng ngủ của mình, phòng ngủ mỗi ngày đều sẽ có người giúp việc vào quét tước, cho nên chỗ cần che khuất, y đều giúp Cảnh Dương che khuất.
Cảnh Dương gối lên cánh tay của mình, đã sắp ngủ rồi, hắn không biết Thôi Viêm còn muốn vẽ bao lâu nữa, dù sao thì y vẽ của y, mình ngủ của mình.
Cảnh Dương đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, đột nhiên cảm giác trên người hơi ngứa, mặc dù còn chưa tỉnh lại hoàn toàn, nhưng hắn đã biết là chuyện gì rồi.
Thôi Viêm hôn từ dưới hướng lên trên, chậm rãi tới bả vai của Cảnh Dương, sau đó là cổ, lại đến gương mặt của hắn.
Cảnh Dương đã tỉnh rồi nhưng lười mở mắt, để mặc y hôn môi mình. Thẳng đến khi Thôi Viêm cảm thấy chỉ hôn môi thôi là không đủ thỏa mãn khát vọng của mình đối với hắn, tay cũng bắt đầu không thành thật, Cảnh Dương chỉ có thể bất đắc dĩ mở mắt nhìn y.
“Anh muốn làm gì hả?” Cảnh Dương bị y lật người lại, sau đó lại bị y ôm lên khóa ngồi ở trên người y.
“Bảo bối, trong lòng tôi vẫn luôn có việc đặc biệt nghi hoặc, tôi suy nghĩ rất lâu cũng nghĩ không thông, cho nên tôi cảm thấy chỉ có em mới có thể cho tôi một đáp án.” Thôi Viêm ôm eo hắn, chống lên cái trán của hắn nói.
“Nghi hoặc cái gì?” Cảnh Dương hỏi.
“Từ trước đến nay tôi đều không tin nhất kiến chung tình, nhưng mà từ sau khi nhặt em về, tôi liền  lập tức yêu em không thể nào kềm chế được, cái này chẳng lẽ không kỳ quái sao?” Thôi Viêm nửa thật nửa giả nói “Em nói xem, có phải em có thuật câu hồn hay không, hoặc là đã hạ chú gì đó với tôi, mới khiến tôi yêu em như thế?”
Cảnh Dương cười như không cười nói “Không ngờ là anh không tin nhất kiến chung tình lại rất tin tưởng mê tín, coi như em thật sự sử dụng yêu thuật với anh đi, còn hạ chú với anh, câu hồn phách của anh, sau đó chậm rãi hút khô anh, anh muốn làm gì em đây?”
“Hồn đều bị em câu đi rồi, tôi còn có thể làm gì được em? Tôi chỉ có một yêu cầu là sau khi em hút khô tôi, để tôi chết ở trên người của em tôi liền thỏa mãn.” Thôi Viêm đỡ eo Cảnh Dương nâng hắn lên, sau đó lại chậm rãi thả xuống.
“Ưm~!” Cảnh Dương kêu lên một tiếng, mềm nhũn ngã lên người Thôi Viêm, ghé vào bờ vai của y căm giận nói “Em thấy em còn chưa hút khô anh, thì anh đã làm chết em rồi!”
“Sao có thể? Làm chết em thì tôi cũng không sống nổi.” Thôi Viêm vịn eo hắn đâm lên.
Cảnh Dương dùng sức cắn bờ vai y cho hả giận.
Đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa làm Cảnh Dương hoảng sợ, cơ thể run lên, ôm chặt lấy cổ Thôi Viêm.
Cánh tay Thôi Viêm bế Cảnh Dương lên, nâng cơ thể hắn đi đến cạnh cửa.
“A ~ a!” Cảnh Dương bởi vì động tác của y mà không khống chế được kêu ra tiếng.
Thôi Viêm đi đến cạnh cửa, ấn lên màn hình trên tường hỏi “Chuyện gì?”
“Tiên sinh, phu nhân đến đây.” Quản gia ở ngoài cửa cung kính nói.
“Biết rồi.” Thôi Viêm tắt trò chuyện, lại ôm Cảnh Dương đi về giường.
“Ưm ~” vừa rồi Cảnh Dương cắn môi chịu đựng không phát ra tiếng, nhưng bởi vì Thôi Viêm đi lại mà nhịn không được phát ra tiếng lần nữa.
Người có thể được quản gia trực tiếp gọi phu nhân, trừ mẹ của Thôi Viêm ra sẽ không có người khác. Cảnh Dương được đặt lên giường, chống bả vai của Thôi Viêm hỏi “Không phải anh nói mẹ của anh sẽ không tới đây sao?”
“Từ sau khi tôi dọn ra ngoài, bà tổng cộng chỉ ghé qua hai lần, lần này là lần thứ ba.” Thôi Viêm hôn  khóe miệng của hắn nói “Đừng lo lắng, có tôi ở đây, tôi sẽ không để cho bất cứ ai khi dễ em, coi như bà là mẹ tôi thì cũng không được.”
“Mẹ anh đang ở dưới lầu chờ anh đó, anh còn không mau đi xuống?” Cảnh Dương đấm một cái lên bờ vai của y.
Thôi Viêm cúi đầu nhìn xuống dưới “Loại tình huống này tôi không có khả năng lập tức đi xuống gặp bà.”
Cảnh Dương cũng đi theo y cúi đầu nhìn xuống, sau đó lập tức nghiêng đầu qua một bên “Vậy anh nhanh lên!”
“Đừng sốt ruột.” Thôi Viêm ôm Cảnh Dương nói “Cứ để bà chờ đi, chúng ta có thể từ từ.”
“A ~ ưm~” Cảnh Dương đột nhiên bị tiến công nhanh chóng đâm đến linh hồn đều run rẩy.
Thôi Viêm cũng không có từ từ giống như lời y đã nói, y vô cùng nhanh, nhanh đến mức Cảnh Dương chịu không nổi kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy, muốn trốn lại trốn không thoát, muốn trông cậy vào y mau kết thúc, nhưng cố tình y lại bền bỉ kéo dài thời gian.
Cảnh Dương dần dần mất ý thức, hai chân không còn sức lực treo ở trên cánh tay của Thôi Viêm, cơ thể mềm như muốn hóa thành một bãi nước. Y còn dám không biết xấu hổ nói mình muốn hút khô hắn tinh khí của y, rõ ràng chính là mình sắp bị y hút khô rồi.
……………………
Thôi Viêm đứng dậy xuống giường mặc quần áo, Cảnh Dương vô cùng gian nan khép chân lại, vốn dĩ hắn còn nghĩ muốn cùng Thôi Viêm đi xuống gặp mẹ của y, nhưng mà bây giờ hắn thật sự một chút sức lực cũng không có, nếu run chân ở trước mặt mẹ của Thôi Viêm, vậy hắn sẽ rất mất mặt.
“Ngủ đi, bảo bối.” Thôi Viêm mặc quần áo tử tế bám vào người hôn khoé miệng của Cảnh Dương “Tôi đi xuống một lát, rất nhanh sẽ lên đây.”
“Tốt nhất là anh đừng lên đây.” Cảnh Dương uể oải nói.
Thôi Viêm mỉm cười nói “Tôi kêu đầu bếp hầm canh cho em, lát nữa uống để bồi bổ cơ thể.”
“Cút!” Cảnh Dương trừng y một cái, kéo chăn qua đắp lên người, xoay người sang chỗ khác ngủ.
Thôi Viêm vỗ vỗ mông của hắn, lại hôn hắn một chút, mới đứng dậy chuẩn bị xuống lầu.
Thôi Viêm là cố ý làm Cảnh Dương không còn sức lực đi xuống gặp mẹ mình, tính tình mẹ của y kì quái vô cùng, trước khi chưa biết rõ mục đích mà bà tới, Thôi Viêm không muốn cho Cảnh Dương gặp bà.
Y hận không thể thời thời khắc khắc ôm người vào trong ngực yêu thương, bất cứ kẻ nào cũng đừng nghĩ tổn thương đến hắn, cho dù là mẹ của y cũng không được.
Thôi Viêm cũng không rõ là tại sao mình sẽ yêu Cảnh Dương như vậy, nếu chỉ là yêu cơ thể của hắn, thì y không có khả năng sẽ có ý nghĩ là cho dù chết vì hắn y cũng nguyện ý. Nhưng yêu chính là yêu, hiện tại y không rõ, có lẽ về sau sẽ hiểu được. Tóm lại, người của y tự y bảo vệ, ai động tâm tư muốn thương tổn hắn, chính là đang đối địch với y.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.