Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi

Chương 124: - Người cá thật giả (11)




Edit: Min
Abby tỏ vẻ mình thật sự là người cá thuần huyết, cho nên hoàn toàn không hề e sợ phải gặp quốc vương của Hải Quốc Người Cá. Quốc vương và Coley thấy cậu ta tự tin như vậy, trong lòng liền yên tâm và vui mừng, cảm giác giống như là bây giờ Reber thật sự đã mất đi tư cách kế thừa vương vị vậy.
Nếu quốc vương trên đất liền muốn liên hệ với quốc vương của Hải Quốc Người Cá, cần phải thông qua một cái bàn đá hình tròn, trên bàn có một viên đá quý màu đỏ do chính quốc vương của Hải Quốc Người Cá thi triển pháp lực. Quốc vương trên đất liền chỉ cần nhỏ một giọt máu của mình lên đá quý, quốc vương của Hải Quốc Người Cá bên kia sẽ lập tức cảm ứng được, sau đó quốc vương bên kia sẽ sử dụng pháp lực làm xuất hiện ảo ảnh của mình ở phía trên bàn đá, tiến hành trò chuyện với quốc vương trên đất liền.
Quốc vương cùng Reber, Abby và Coley, còn có vài vị quan viên tiến vào căn phòng đặt bàn đá.
Sau khi tiến vào phòng, quốc vương sai người hầu nâng hắn đến bên cạnh bàn đá, vừa nhìn thấy viên đá quý ở trung tâm bàn đá, hắn lập tức sửng sốt.
Viên đá quý vốn nên trong suốt đỏ tươi như máu, bây giờ lại ảm đạm không chút ánh sáng, còn xuất hiện vết nứt.
“Đây là có chuyện gì?!” Quốc vương khiếp sợ mở to hai mắt quát “Vệ binh!”
Vệ binh đứng canh bên ngoài lập tức chạy vào, nhìn thấy đá quý xuất hiện vết nứt, vẻ mặt ai nấy đều hoảng loạn lại hoàn toàn không biết là đã xảy ra chuyện gì.
“Nói!, Đã xảy ra chuyện gì?!” Quốc vương vừa tức giận liền hô hấp dồn dập, hắn lấy tay che ngực, chất vấn vệ binh canh gác.
“Bệ hạ, bọn ta cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, này, này…….” Đội trưởng của vệ binh kinh hoảng không biết nên giải thích như thế nào, mà bọn họ cũng thật sự không biết là tại sao đá quý lại xuất hiện vết nứt.
“Các ngươi phụ trách canh gác ở đây, mà dám nói là không biết tại sao đá quý lại vỡ vụn sao?!” Quốc vương càng nói càng tức giận, trước mắt từng đợt từng đợt biến thành màu đen, không chỉ bởi vì lần này đã bỏ lỡ cơ hội tốt trực tiếp khiến Reber từ bỏ vương vị, còn bởi vì nghĩ đến nếu muốn có được một viên đá quý màu đỏ hoàn hảo như vậy nữa, thì phải trả một cái giá rất lớn. Bị hai tổn thất cực lớn đả kích cùng một lúc, khiến quốc vương thiếu chút nữa đã ngất xỉu rồi.
Reber liếc mắt nhìn Abby một cái, cười mỉa một tiếng, nói với những binh lính kia “Trước khi bọn ta tiến vào, người cuối cùng bước vào căn phòng này là ai?”
“Hồi bẩm điện hạ, người cuối cùng tiến vào là vương tử và vương tử phi.” Đội trưởng vệ binh trả lời.
Quốc vương cùng mấy vị quan viên đều nhìn về phía hai người Abby và Coley, chờ bọn họ giải thích.
“Đúng là lần trước bọn ta có tiến vào, vì ta muốn liên hệ với quốc vương của Hải Quốc Người Cá, nói cho hắn biết tình hình gần đây, kêu hắn nói với người nhà của ta là ta vẫn ổn. Lúc ta rời khỏi căn phòng này, đá quý rõ ràng vẫn còn rất hoàn hảo.” Abby  biện minh cho mình.
“Lúc các ngươi rời đi, thật sự đá quý vẫn còn hoàn hảo sao?” Reber nhìn Coley hỏi.
“Ta…….” Coley không thể trả lời câu hỏi của Reber, bởi vì tiến vào căn phòng này cần phải thông qua hai cánh cửa, Abby nói cậu ta muốn liên lạc với quốc vương của Hải Quốc Người Cá, nên anh ta liền dẫn cậu ta tới đây, nhưng mà lúc ấy anh ta chờ ở bên ngoài cánh cửa, chỉ có một mình Abby ở bên trong, cho nên lúc rời khỏi, anh ta cũng không có tận mắt nhìn thấy đá quý còn hoàn hảo hay là không.
“Hừ.” Reber nhìn Coley hừ lạnh một tiếng “Đáp án đã rất rõ ràng rồi không phải sao? Người cuối cùng xuất hiện ở chỗ này, chính là người đã làm nứt đá quý.”
“Vương thúc! Vừa rồi ngài vũ nhục ta thì thôi đi, bây giờ ngài lại muốn vu khống ta sao?!” Abby tỏ ra không cam lòng khi bị vu khống, oán giận nói “Trên đá quý có pháp lực của quốc vương Hải Quốc Người Cá bọn ta, bất cứ người cá nào muốn phá hủy nó đều sẽ bị phản phệ, cho dù ta có muốn phá hủy đá quý, thì ta cũng không có cái năng lực đó!”
“Ngọc Người Cá không phải của ngươi, nhận phản phệ đương nhiên cũng không phải ngươi!” Reber cắn răng giận dữ nói, y nhớ đến buổi tối hôm đó đang ngủ ngon giấc, Cảnh Dương đột nhiên run rẩy, sau đó liền phun ra một ngụm máu tươi, y còn tưởng rằng là do độc tố trước đó vẫn chưa được giải trừ sạch sẽ, nhưng Cảnh Dương lại nói là không phải do độc tố, nói là hắn cảm ứng được Ngọc Người Cá bị pháp lực công kích. Cũng may Cảnh Dương tịnh dưỡng hai ngày liền không có chuyện gì, nói cách khác, mặc kệ là dùng biện pháp gì, y cũng phải lập tức gϊếŧ chết Abby.
Thật ra lúc ấy Cảnh Dương bị thương rất nghiêm trọng, nhưng vì không muốn Reber lo lắng, hắn đã dùng hệ thống nhanh chóng khép lại nội thương của mình, cho nên Reber mới có thể cho rằng hắn nghỉ ngơi hai ngày liền không sao.
“Abby, thật sự không phải con phá hủy đá quý sao?” Quốc vương nhìn Abby hỏi.
“Con thề thật sự không phải con! Xin ngài hãy tin con, phụ vương.” Abby chân thành đảm bảo nói.
Đá quý xác thật là Abby phá hủy, cậu ta biết mình rất có thể sẽ bị hoài nghi, đặc biệt là sau khi Len xuất hiện. Cho nên cậu ta vào căn phòng này phá hủy viên đá quý màu đỏ, để quốc vương không có cách nào liên lạc được với quốc vương của Hải Quốc Người Cá, cứ như vậy, bọn họ sẽ không chứng thực được thân phận của cậu ta. Chẳng qua cậu ta sớm đã nghĩ kỹ rồi, mặc kệ thế nào, cậu ta cũng tuyệt đối không thừa nhận chuyện này.
“Nếu hiện tại đá quý trên bàn đá đã không thể nào liên lạc được với quốc vương của Hải Quốc Người Cá, muốn nghiệm chứng Abby có phải người cá thuần huyết thật sự hay không, thì cũng chỉ có thể chờ sau khi nó hạ sốt rồi làm mưa dừng lại mà thôi.” Ý của quốc vương chính là hắn nguyện ý tin tưởng không phải Abby phá hủy đá quý. Nhưng thật ra hắn căn bản là không có quan tâm như vậy nhiều, mặc kệ đá quý có phải là Abby phá hủy hay không, cũng mặc kệ mục đích phá hủy đá quý của cậu ta là gì, chỉ cần cậu ta có thể gọi mưa xuống, lại có thể làm mưa dừng lại, hơn nữa còn có thể nhân cơ hội này làm Reber từ bỏ kế thừa vương vị, vậy đủ rồi.
“Ta đã nói rồi, ta chờ bao lâu đều không sao cả, nhưng dân chúng ở bên ngoài chờ không được. Hoặc là vương tử phi lập tức dừng mưa lại, nếu không làm được, vậy cũng chỉ có thể dùng một biện pháp khác.” Reber sao có thể để cho bọn họ lại kéo thời gian, đừng nói là dân chúng bên ngoài thật sự không chờ được, cho dù có thể chờ, hôm nay y cũng tuyệt đối không bỏ qua cho Abby.
“Biện pháp gì?” Quốc vương hỏi.
“Ta nghe nói, Ngọc Người Cá sẽ có cảm ứng với máu của chủ nhân, chỉ cần nhỏ máu lên Ngọc Người Cá, thì Ngọc Người Cá sẽ phát ra ánh sáng. Hãy để vương tử phi ở trước mặt tất cả mọi người, nhỏ máu của mình lên Ngọc Người Cá xem có thể phát ra ánh sáng hay không, nếu có thể, ta sẽ thừa nhận cậu ta thật sự là người cá thuần huyết.”
“Abby, con có thể làm được không?” Quốc vương nhìn Abby hỏi.
“Con có thể!” Abby không dám do dự, cho dù bây giờ trong lòng cậu ta vẫn rất hoảng loạn nhưng tuyệt đối không thể biểu hiện ra ngoài, hơn nữa cậu ta còn có rất nhiều máu của Len, muốn làm Ngọc Người Cá sáng lên cũng không phải là việc gì khó, nhưng làm ở trước mặt mọi người thì cậu ta phải nghĩ cách đã “Chỉ là bây giờ con không có mang theo Ngọc Người Cá, xin phép phụ vương cho con về lấy.”
“Đi đi.” Quốc vương nói.
Mọi người trở về đại điện, các quan viên khác không dám ra tiếng ồn ào, chỉ có thể dùng ánh mắt dò hỏi mấy vị quan viên đi vào với quốc vương kia, mấy vị quan viên kia đều lắc lắc đầu.
Quốc vương kêu người hầu đặt một bàn nhỏ ở chính giữa đại điện, bên trên đặt một cái đệm lót, để lát nữa Abby sẽ đặt Ngọc Người Cá lên.
Abby đi tới, hai tay đều nắm rất chặt, cậu ta nhìn lướt qua tất cả quan viên có mặt trong đại điện, sau đó mới nhìn quốc vương.
“Bắt đầu đi.” Quốc vương nói.
“Vâng.” Abby đặt Ngọc Người Cá lên đệm lót, sau đó rút ra từ trong tay áo một cây đao nhỏ.
“Đợi đã.” Reber nhìn một tay khác của cậu ta vẫn còn nắm rất chặt nói “Mở tay kia ra.”
Cơ thể Abby như bị đông cứng, vẫn không nhúc nhích đứng ở đó, sắc mặt của cậu ta cực kỳ khó coi.
“Abby?” Coley nhỏ giọng kêu lên.
Abby chậm rãi mở bàn tay kia ra, sau đó giơ lên, trên tay rất sạch sẽ, cái gì cũng không có.
“Vương thúc hài lòng chưa?” trên mặt Abby tràn đầy ủy khuất và thần thái nhẫn nhịn.
Reber kéo nhẹ khóe miệng nói “Tiếp tục đi.”
Abby rút đao ra khỏi vỏ, dùng đao dùng sức cắt một đường lên lòng bàn tay, lòng bàn tay của cậu ta lập tức liền xuất hiện một đường máu. Máu chậm rãi nhỏ giọt lên Ngọc Người Cá, một giọt, hai giọt, ba giọt…….
Abby không ngừng cầu nguyện ở trong lòng, làm ơn, giúp ta một lần thôi, làm ơn!
Tầm mắt của mọi người đều tập trung vào Ngọc Người Cá, đợi hồi lâu mà Ngọc Người Cá vẫn an an tĩnh tĩnh nằm ở đó, một chút phản ứng cũng không có.
Abby khẩn trương nuốt nước miếng, tay cầm đao bắt đầu hơi hơi run rẩy, trong lòng hò hét, sáng đi! Mau sáng đi! Tại sao còn chưa phát sáng?! Cậu ta nhỏ lên rõ ràng là máu giấu ở bên trong đao, cậu ta căn bản là không có cắt tay của mình. Tại sao Ngọc Người Cá một chút phản ứng cũng không có?! Đây rốt cuộc là tại sao?!
Một trận gió to thổi vào trong đại điện, Ngọc Người Cá đột nhiên tự mình bay lên, tất cả quan viên đều ngẩng đầu nhìn nó, không biết là xảy ra chuyện gì.
Quốc vương và Coley cũng ngẩng đầu nhìn Ngọc Người Cá, bọn họ chỉ có nghi hoặc chứ không có vui mừng, bởi vì bọn họ không biết cái này có tính là Ngọc Người Cá có phản ứng hay không, vừa rồi không phải đã nói phản ứng là sẽ phát sáng sao?
Ngọc Người Cá bay thẳng về phía cửa lớn, tất cả quan viên đều xoay người nhìn theo hướng Ngọc Người Cá bay đi, nhìn về phía cửa, lại phát hiện Cảnh Dương không biết đã đứng ở đó từ khi nào.
“Không!” Abby hét lớn “Không được để nó tới gần Ngọc Người Cá!”
Vừa nhìn thấy Cảnh Dương, Abby liền biết tại sao hắn sẽ xuất hiện ở chỗ này, cậu ta khẳng định là hắn tới đoạt lại Ngọc Người Cá, cậu ta tuyệt đối sẽ không thể để hắn đoạt lại Ngọc Người Cá.
Abby muốn tiến lên đoạt lại Ngọc Người Cá, Reber liền duỗi chân ra làm cậu ta té ngã xuống mặt đất, sau đó dùng một chân đạp lên lưng cậu ta, khiến cậu ta không thể đứng dậy.
Bây giờ không có ai chú ý đến Abby, bởi vì tầm mắt của tất cả mọi người đều đặt lên người Cảnh Dương đang đứng ở cửa, Cảnh Dương khoác một cái áo choàng màu trắng, đứng ở đó làm người ta không kiềm lòng được phải phát ra tiếng tán thưởng, trên đời này sao lại có người đẹp như vậy.
Cảnh Dương ngẩng đầu lên, miệng hơi hơi mở ra, Ngọc Người Cá liền tiến vào trong miệng của hắn, sau đó chui vào bụng của hắn.
“Không!!!” Abby ngẩng đầu thấy cảnh này, liền phát ra tiếng kêu đau xé cõi lòng, bởi vì cậu ta biết tất cả đều kết thúc rồi, cậu ta xong rồi, không còn hy vọng gì nữa rồi.
Sau khi Cảnh Dương nuốt lấy Ngọc Người Cá, cơ thể liền bắt đầu phát ra ánh sáng, tóc của hắn cùng áo choàng không gió tự bay, bộ dáng trông giống như thiên thần hạ phàm, khiến người xem phải trợn mắt há mồm.
Cơ thể Cảnh Dương phát ra ánh sáng càng ngày càng mạnh, làm người xem nhịn không được phải nhắm mắt lại.
Lúc ánh sáng do cơ thể Cảnh Dương phát ra từ từ ảm đạm xuống, thẳng đến khi biến mất, mọi người ở bên trong đại điện đều phát hiện hắn càng đẹp hơn so với trước đây, đẹp đến mức không chân thật, hơn nữa còn không giống như sinh vật thuộc về thế giới này.
“Đây……, đây là……,” quốc vương bởi vì quá mức kích động nên cư nhiên có thể dựa vào sức lực của mình mà đứng lên, hắn không thể tin được nhìn Cảnh Dương nói “…… Sao lại thế này?”
Cảnh Dương nhìn thoáng qua quốc vương, lại nhìn thoáng qua Abby đang bị Reber dẫm nằm rạp trên mặt đất, xoay người đi vào trong mưa to.
Hắn ở trong mưa giơ hai tay lên, từ hai tay của hắn phát ra hai cột sáng, bắn về phía không trung.
Cơn mưa rất nhanh liền thu nhỏ, sau đó là dừng hẳn, tầng mây đen thật dày cũng bắt đầu tan đi, ánh sáng lại một lần nữa xuất hiện trên bầu trời, bầu trời màu lam sáng sủa cùng thời tiết mưa to vừa rồi hoàn toàn nhìn như hai thế giới khác nhau.
Quốc vương ngã ngồi xuống ngai vàng, hắn hình như đã hiểu ra cái gì đó, nhưng lại không bằng lòng suy nghĩ sâu xa.
Đôi mắt của Conley vẫn luôn nhìn Cảnh Dương, ngay cả Abby bị Reber đạp lên mặt đất hồi lâu cũng không phát hiện, trong đầu anh ta cũng xuất hiện một ý tưởng, nhưng anh ta không biết ý tưởng này là tốt, hay là không tốt. Anh ta lại càng không biết, nếu ý tưởng này của anh ta là thật, vậy anh ta nên vui vẻ, hay là không nên vui vẻ nữa.
Cảnh Dương thu hồi pháp lực, lại lại lần nữa xoay người đi vào đại điện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.