Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi

Chương 119: - Người cá thật giả (6)




[HOT! Vương tước Reber bị người cá nhỏ bắt quả tang đang chọn 4' để đá, sự thật là như thế nào, xin mọi người hãy đọc bài viết dưới đây =))))))]
Edit: Min
Coley gọi bác sĩ tới vương cung kiểm tra giúp Abby, bác sĩ nói cơ thể cậu ta không có vấn đề gì lớn, chỉ cần uống thuốc an thần rồi nghỉ ngơi thật tốt là được.
Sau khi Coley nhìn Abby uống thuốc, lại nhìn cậu ta ngủ say, anh ta không nằm xuống ngủ với cậu ta mà đứng dậy đi ra ngoài.
Coley vừa rời khỏi thì Abby lập tức mở mắt, cậu ta siết chặt chăn, bởi vì quá hoảng hốt nên tốc độ tim đập có chút không bình thường.
Cậu ta không ngờ Len sẽ xuất hiện ở vương cung, hơn nữa còn đi cùng với Reber. Maanton đúng là đồ vô dụng, không phải hắn nói đã mua được Len, mỗi ngày đều ở nhà tra tấn Len sao? Hắn dám lừa gạt mình!
Ngày đó ở phòng đấu giá, Maanton chẳng những không mua được Cảnh Dương, còn bị mất trắng một khoản tiền giao cho Donner. Hắn không dám nói thật với Abby, bởi vì còn phải dựa vào Abby để thay hắn nói tốt ở trước mặt vương tử, như vậy chuyện làm ăn của hắn mới có thể tiếp tục phát triển. Hắn nghĩ thầm chẳng qua chỉ là một người cá nhân tạo không quan trọng mà thôi, nói không chừng không bao lâu nữa thì Abby sẽ quên việc này thôi. Cho dù cậu ta còn nhớ rõ, đồng thời nói muốn gặp một lần, hắn cũng có thể nói là người đã bị hắn tra tấn chết rồi, cho nên hắn liền nói dối Abby.
Lúc ở vùng ngoại ô gặp được Len, ngay từ đầu Abby cũng không tin Len là người cá thuần huyết thật sự, bởi vì gương mặt hoàn toàn không giống, nhưng sau khi nghe Len nói ra tất cả những gì mà mình đã trải qua, cậu ta mới tin là người cá thuần huyết thật sự đã tìm tới cửa rồi. Sau khi về lại suy nghĩ, Len biến thành bộ dáng kia rất có thể là có liên quan đến việc mất đi Ngọc Người Cá. Nhưng bộ dáng hiện tại của Len, tại sao lại bắt đầu trở về bộ dáng nguyên thủy? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Ngọc Người Cá! Đúng rồi, Ngọc Người Cá của mình! Abby muốn xuống giường, nhưng bởi vì quá mức sốt ruột, chăn còn chưa xốc lên mà chân của cậu ta đã duỗi, khiến cho chăn quấn vào chân, làm cậu ta lăn đùng ra đất. Cậu ta luống cuống tay chân bò dậy, chạy vào phòng thay quần áo, lấy ra một cái hộp trong tủ quần áo, dùng chìa khóa đeo trên cổ mở hộp ra.
Nhìn thấy Ngọc Người Cá vẫn còn nằm ở trong hộp, Abby nhẹ nhàng thở ra, hai chân mềm nhũn ngã ngồi xuống đất. Cậu ta ôm chặt cái hộp, đây là đồ của cậu ta, là cha cậu ta đã dùng mạng để đổi lấy, cậu ta tuyệt đối sẽ không để bất cứ kẻ nào cướp nó đi.
Đôi mắt của Abby đột nhiên xuất hiện tia hung ác, cậu ta mặc kệ Len xuất hiện lần nữa là bởi vì muốn lấy lại Ngọc Người Cá, hay là muốn vạch trần thân phận của cậu ta, cậu ta cũng sẽ nhất định không để Len thực hiện được. Nếu Len vài lần chạy thoát đều không muốn tìm một chỗ yên ổn tồn tại, một hai phải xuất hiện làm hư chuyện tốt của cậu ta, vậy cậu ta sẽ khiến cho Len biết cái gì gọi là hối hận.
Sau khi Coley rời khỏi tẩm điện, cũng không có trở lại yến tiệc, mà là đi tới tẩm điện của quốc vương.
"Phụ vương, ngài cảm thấy đỡ hơn chưa?" Coley đứng ở mép giường, lo lắng nhìn quốc vương ở trên giường hỏi.
Quốc vương gật gật đầu nói "Uống thuốc, nên đã khá hơn nhiều, con không cần quá lo lắng. Yến tiệc thế nào rồi, phản ứng và thái độ của những quan viên đó như thế nào?"
"Yến tiệc......," dáng vẻ Coley muốn nói lại thôi.
"Làm sao? Xảy ra chuyện gì sao?" Quốc vương cau mày hỏi.
"Thật ra không có chuyện gì đặc biệt, chỉ là hôm nay vương thúc có dẫn theo một người, nói là bạn đời tương lai. Nhưng mà người này trước đây con chưa từng gặp qua, hẳn không phải là con của quan viên, có lẽ là được vương thúc mang về từ dân gian."
"Mang về từ dân gian?" Quốc vương hỏi "Reber không có nói đến thân phận của người kia sao?"
"Vương thúc không có nói, nhưng người nọ thật sự rất đẹp, nhất định sẽ tìm không ra người nào đẹp hơn người nọ ở thủ đô. Nếu là con trai của quan viên gia, hoặc là người sinh sống ở thủ đô khẳng định sẽ rất nổi tiếng mới đúng, cho nên con mới có thể suy đoán người nọ là một dân thường được Vương thúc mang về từ địa phương khác. Con cảm thấy có lẽ là vương thúc vì quá mê luyến sắc đẹp của người nọ, cho nên không màng thân phận dân thường của người nọ, cũng muốn kết hôn."
Quốc vương suy nghĩ trong chốc lát nói "Chuyện này ta sẽ phái người đi điều tra rõ, nếu hắn kiên trì muốn kết hôn với một dân thường, sẽ rất có lợi cho chúng ta. Ít nhất không cần lo lắng hắn sẽ liên hôn với mấy gia tộc lớn mạnh, sẽ tạo thành uy hiếp cực lớn đối với việc kế thừa vương vị của con."
"Con cũng nghĩ như vậy, nếu có thể bởi vì chuyện này mà khiến cho vương thúc mâu thuẫn với các quý tộc ủng hộ thúc ấy càng tốt." Coley cũng không biết mình đang bị cái gì, mặc dù lý trí nói với anh ta là chuyện này rất có lợi với mình, nhưng chỉ cần nghĩ đến gương mặt chỉ có thể dùng hai chữ tuyệt sắc để hình dung kia, trong lòng anh ta liền cảm thấy có chút không muốn để Reber chiếm hữu được.
Quốc vương vui mừng gật đầu "Ý tưởng này của con rất không tồi, không uổng phí ngần ấy năm ta dạy dỗ con."
"Còn có một chuyến" Coley nói "Abby ở trong yến tiệc đột nhiên cảm thấy không thoải mái, cho nên yến tiệc vừa mới bắt đầu không bao lâu, con đã phải đưa em ấy trở về nghỉ ngơi trước. Cho nên phản ứng và thái độ của quan viên khác ở yến tiệc, con cũng không biết rõ."
"Sao lại thế này?" Quốc vương khẩn trương hỏi "Sẽ ảnh hưởng đến nghi thức triệu hoán mưa của hai ngày sau à?"
Coley vội vàng nói "Bác sĩ đã kiểm tra rồi, nói cơ thể Abby không có vấn đề gì lớn, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được, sẽ không ảnh hưởng đến việc triệu hoán mưa của hai ngày sau."
"Không ảnh hưởng thì tốt." Quốc vương nhẹ nhàng thở ra "Đây là lần đầu tiên Abby triệu hoán mưa ở thời kỳ khô hạn, việc thành công hạ mưa xuống vô cùng quan trọng. Dựa theo điều tra của người ta phái ra đi, bởi vì con cùng Abby liên hôn, nên trong dân chúng đã có người bắt đầu dao động. Chỉ cần sau này vận dụng năng lực của Abby thật tốt, khiến càng nhiều dân chúng tán thành tầm quan trọng của Abby, người ủng hộ con cũng sẽ càng ngày càng nhiều."
"Vâng, con biết rồi thưa phụ vương, bọn con tuyệt đối sẽ không để ngài thất vọng." Coley đảm bảo nói.
"Ừ." Quốc vương gật gật đầu "Con  về nghỉ ngơi đi, cũng để Abby nghỉ ngơi cho tốt, nhất định không thể ở lần đầu tiên hạ mưa xuống liền xuất hiện vấn đề, sau này muốn giải quyết càng khó hơn."
"Vâng." Coley hành lễ xong, liền rời khỏi tẩm điện của quốc vương.
Trong khoảng thời gian này Donner ra ngoài đến các thành phố khác thị sát chuyện làm ăn, trước khi diễn ra lễ hạ mưa liền nhanh chân chạy về thủ đô, còn mang "quà" về cho Reber.
"Anh họ, trong khoảng thời gian em đi này, có xảy ra chuyện gì tương đối nghiêm trọng không?" Donner hỏi.
"Mày hy vọng sẽ xảy ra chuyện nghiêm trọng gì?" Reber nhìn Donner một cái.
"Em nghe nói, vị kia......" Donner đưa mắt ra hiệu về vị đang ở vương cung kia "Té xỉu rất nhiều lần, hình như đã sắp không chịu được nữa, hắn còn có thể chống đỡ được bao lâu, anh không có tin tức chính xác nào sao?"
"Đúng là nhìn qua hắn sắp không chống đỡ được nữa, nhưng rốt cuộc còn có thể bao chống đỡ lâu, hiện tại ai cũng không nói được." Reber nói.
"Phải nói mặc dù vị kia không tính là một vị tốt......, cái gì ta, nhưng mà xác thật cũng xem như một người cha tốt rồi, vì con trai của mình, đến tính mạng cũng có thể đem ra làm giao dịch, thật là......, thật là khiến em không biết nên cảm khái như thế nào thì mới tốt nha."
"Hừ." Reber châm chọc nói "Chưa chắc tất cả những gì hắn làm đều thật sự là vì con hắn, hắn có chấp niệm rất lớn với vị trí ngồi hiện tại của mình, không muốn để vị trí kia rơi vào trong tay của tao, đây mới là mục đích khiến hắn đánh đổi cả tính mạng. Hắn không cam tâm, nên hắn muốn hi sinh cho con trai của mình."
"Trước đừng nói cái này, lần này ra ngoài, em có mang về cho anh một món "quà", anh nhất định phải nhận mới được."
"Tao không cần, đem "quà" của mày mang về đi, từ từ mà hưởng thụ, tao không có hứng." Reber tức giận liếc Donner một cái, đây không phải là lần đầu tiên Donner tặng "quà" cho y, cho nên y không cần đoán cũng biết là cái gì.
"Ít nhất anh cũng phải nhìn một cái chứ, lần này thật sự rất không tồi, cho dù không giữ lại hết, thì cũng có thể chọn hai món anh cảm thấy ứng ý mà. Anh cứ giữ thân như ngọc như vậy, sẽ không tốt đâu, công năng thoái hóa thì làm sao bây giờ?"
Reber sắc mặt trầm xuống, vừa muốn mắng chửi, Donner đã chạy ra ngoài hô to "Đem "quà" ta mang đến vào đây!"
Mười mấy thanh niên diện mạo tuấn mỹ lần lượt đi vào, sau đó xếp thành một hàng đứng ở đó, tất cả đều là dáng vẻ chờ được chọn lựa. Sự chờ mong và kích động trong mắt những thanh niên đó khiến người khác khó có thể xem nhẹ, ý tưởng cùa bọn họ là nếu có thể được vương tước có khả năng trở thành hoàng đế lựa chọn, coi như không có danh phận, nhưng nếu được sủng ái, thì đối với người cá nhân tạo như bọn họ có thể nói là một bước lên trời.
"Anh, nhìn xem, nhìn xem." Donner đứng bên cạnh những người cá nhân tạo đó, rất phấn khích giới thiệu cho Reber giới "Đây đều là em tỉ mỉ chọn lựa riêng cho anh từ các địa phương khác nhau, diện mạo phong cách nào cũng có. Em biết anh có thói ở sạch, cho nên những người này đều tuyệt đối sạch sẽ, anh chỉ cần nếm thử qua đuôi cá một lần, em đảm bảo anh nhất định sẽ thích cái loại cảm giác này."
Reber đứng lên, lời mắng chửi còn chưa ra khỏi miệng thì y đã tắt nắng rồi, bởi vì y thấy được Cảnh Dương đang đứng ở cửa.
Cảnh Dương đứng ở cửa hồi lâu nhìn chiến trận bên trong, vẫn luôn do dự có nên đi vào hay không, thấy Reber nhìn hắn liền nói "Ta, ta tìm ngài......, tính, ngài làm việc của mình trước đi, chờ  ngài làm xong rồi ta lại nói với ngài."
Nhìn thấy Cảnh Dương rời đi, Reber lập tức muốn đuổi theo, nhưng lại bị Donner ngăn lại hỏi "Anh họ, đó là ai vậy?"
Donner thật sự là quá tò mò, hắn mới rời đi có bao lâu đâu, lâu đài của anh họ liền ẩn giấu một vị tuyệt sắc như vậy, khó trách lúc trước anh họ đối với những món "quà" mà hắn đưa một chút hứng thú cũng không có, thì ra là yêu cầu cao như vậy? Xinh đẹp như vậy tuyệt đối không dễ tìm, anh họ tìm được ở chỗ nào vậy chứ?
Mặc cho Donner có một bụng nghi vấn, bây giờ Reber không có tâm tư để ý tới hắn, không kiên nhẫn nói "Đem đám người hỗn loạn mày mang đến đều cút đi, buổi sáng ngày mai mày lại qua đây, tao có chuyện muốn nói với mày. Còn dám mang người đến, xem tao sẽ trừng trị mày như thế nào!"
"Anh họ, anh họ!" Donner hô to với bóng dáng vội vàng rời đi của Reber "Em có thể trực tiếp ở lại chỗ này chờ tới ngày mai không?"
Donner còn chưa nói xong, thì bóng dáng Reber đã biến mất không thấy tăm hơi rồi.
Quản gia đi tới, nói với Donner "Bá tước, để lão tiễn ngài ra ngoài."
"Đem mấy người đó đưa về nhà ta trước đi, tối nay ta sẽ không về, ngủ phòng của ta ở đây là được." Donner thật sự tò mò gần chết, cái vị anh họ thủ thân như ngọc kia của hắn cuối cùng cũng thông suốt rồi, còn dám cất giấu tuyệt sắc giai nhân ở trong nhà.
"Bá tước." Quản gia nói "Ngài biết tính tình của vương tước rồi đó, ngài ấy kêu ngài sáng sớm ngày mai hẳn tới, nếu tối nay ngài ở lại, vương tước khẳng định sẽ không cao hứng, nếu vương tước không cao hứng......."
Tuy quản gia còn chưa nói xong, nhưng Donner đã lĩnh hội được ý tứ của ông, nghĩ đến hậu quả khi anh họ mình tức giận, Donner lập tức liền rùng mình. Ngày mai tới thì ngày mai tới, ngày mai hắn nhất định phải hỏi cho rõ ràng chuyện này. Chẳng qua là tối nay, có khả năng hắn sẽ không ngủ được.
Cảnh Dương bò lên giường, vùi mặt vào gối, nghĩ đến cảnh tượng mình nhìn thấy lúc nãy, trong lòng hắn liền có chút buồn bực. Hắn dùng sức đấm một cái vào gối cho hả giận, còn dám làm giống như đang tuyển tú* nữa, má nó, y đem hắn đặt ở chỗ nào rồi?
*là đợt tuyển chọn các thiếu nữ chưa chồng của triều đại nhà Thanh.
Trước khi gặp nhau, y từng có quan hệ với ai thì hắn đều mặc kệ, nhưng bây giờ bọn họ đã gặp nhau rồi, nếu y dám có quan hệ gì với đám người cá nhân tạo kia, hắn tuyệt đối sẽ không tha thứ cho y, cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho y! Nhất định phải ngược y thật tàn nhẫn!
Min: còn một chương nữa...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.