Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi

Chương 118: - Người cá thật giả (5)




Edit: Min
Reber đi vào phòng lại không nhìn thấy Cảnh Dương, mơ hồ nghe được có tiếng nước truyền ra từ phòng tắm, y liền nhanh chân đi qua.
Đứng ở cửa, y có chút do dự là có nên đi vào hay không, mặc dù trong lòng biết rõ là hiện tại quan hệ của hai người còn chưa tới mức có thể nhìn đối phương tắm rửa, nhưng y vẫn không khống chế được du͙ƈ vọиɠ muốn đi vào.
Reber đẩy cửa phòng tắm liền ngây ngẩn cả người, bởi vì y cái nhìn thấy không phải là Cảnh Dương, mà đập vào mắt y là một cái đuôi cá màu lam đang vẩy nước. Nửa người trên của chủ nhân đuôi cá thì hoàn toàn ở trong nước, chỉ có phần đuôi cá lộ ra ngoài là không ngừng đong đưa, nước trong bồn tắm bị đuôi cá đập văng tung tóe khắp nơi.
Kia thật sự là một cái đuôi cá rất xinh đẹp, tản ra ánh sáng màu lam nhạt, đẹp đến mức giống như được thợ điêu khắc dùng ngọc bích quý giá nhất điêu khắc nên, mỗi một cái vảy đều rất hoàn mỹ. Reber không khỏi nhìn đến ngây người, trong mắt đều là si mê.
Khi người cá tiến vào trong nước thì hai chân sẽ biến thành đuôi cá, còn khi ở trên đất liền, đuôi cá lại biến trở về hai chân. Từ sau khi Cảnh Dương xuyên qua tới nay, luôn khát vọng được tắm rửa, muốn cảm thụ cảm giác được nước bao vây, mà mỗi lần tiến vào trong nước liền không muốn rời khỏi, mỗi lần đều cảm thấy nghịch nước không đủ, hơn nữa có thể ở trong nước tự do hô hấp cảm giác thật sự quá tốt.
Bồn tắm trong phòng của Reber mặc dù đã rất lớn rồi, nhưng Cảnh Dương vẫn cảm thấy không đủ, hắn muốn đến một không gian lớn hơn nữa để bơi lội, nếu có thể ở trong biển thì càng tốt, sau này nhất định phải kêu Reber dẫn hắn đi mới được.
Cảnh Dương mỗi lần đều nhân lúc Reber không ở nhà chạy vào phòng tắm nghịch nước, bởi vì khi hắn trúng độc, không chỉ có gương mặt không đẹp, đến đuôi cá cũng trở nên xấu xí. Bây giờ độc tố trong cơ thể hắn đã được giải trừ hết, bộ dáng đã khôi phục năm sáu phần, đuôi cá cũng đã đẹp lại giống như trước đây. Nhưng mà Reber vẫn không chịu tiến thêm một bước, tuy rằng trong khoảng thời gian này bọn họ luôn ở chung một phòng, nhưng đều là hắn ngủ trên giường, Reber ngủ sô pha.
Cảnh Dương trong lòng đặc biệt kinh ngạc, một vị vương tước duy nhất của vương quốc này, vậy mà lại tình nguyện ngủ ở sô pha. Hơn nữa lấy kinh nghiệm hắn ở chung với người yêu qua nhiều thế giới, y tuyệt đối là người có tiện nghi liền chiếm, không có tiện nghi cũng tạo ra tiện nghi để chiếm. Bây giờ mình nằm ở trước mặt y, vậy mà y không hề nhào tới, thật sự là quá kỳ lạ.
Nhưng Cảnh Dương căn bản không biết là Reber đã phải nhẫn nhịn bao nhiêu, sở dĩ y ngủ sô pha, là bởi vì Cảnh Dương cách mấy ngày sẽ phải phun máu độc một lần, bộ dáng nhìn qua vô cùng suy yếu. Y không muốn đến phòng khác ngủ, lại không thể ngủ chung với hắn trên một chiếc giường, bởi vì hiện tại y vẫn chưa thể làm cái gì với hắn, y lo lắng mình sẽ không khống chế được.
Rốt cuộc Cảnh Dương cũng chơi đủ, khi hắn ngóc đầu dậy từ trong nước liền nhìn thấy Reber đang đứng ở cửa, hắn cũng ngây ngẩn cả người, hắn thật sự không nghĩ tới y sẽ về ngay lúc này, cũng không biết y đứng ở cửa bao lâu rồi.
"Ngài, ngài về rồi à?" Cảnh Dương nói.
Reber đi đến bên cạnh bồn tắm ngồi xổm xuống, nhìn gương mặt xinh đẹp trắng nõn như trân châu của Cảnh Dương, y không khỏi cảm thán ở trong lòng, người cá thuần huyết quả nhiên là sự tồn tại rất thần kỳ. Y tận mắt nhìn thấy gương mặt này phát sinh biến hóa từng ngày, nghe nói chỉ cần sau khi hắn lấy lại Ngọc Người Cá, là có thể hoàn toàn khôi phục bộ dáng như ban đầu, Reber không có cách nào tưởng tượng được đến lúc đó hắn sẽ đẹp cỡ nào.
"Ngài có thể......, a!" Cảnh Dương vừa định nói ngàu có thể đi ra ngoài một chút hay không, còn không nói xong đã bị Reber duỗi tay ôm từ trong nước ra.
Reber đặt Cảnh Dương lên ghế dài, dùng khăn lông lau nước trên đuôi cá của hắn.
"Để, để ta tự làm." Cảnh Dương muốn đoạt lấy khăn lông tự mình lau, vì đuôi cá sau khi được lau khô sẽ biến thành hai chân, nhưng mà hắn không có mặc quần.
Reber đẩy tay hắn ra, im lặng nghiêm túc lau, giống như là đang làm một việc gì đó đặc biệt chuyên chú.
Mặt của Cảnh Dương chậm rãi đỏ lên, nắm tay vịn của ghế dài, cắn môi nhẫn nhịn. Đuôi của người cá đặc biệt mẫn cảm, đặc biệt là sau khi rời khỏi nước, một nửa là tay của Reber một nửa là khăn lông đặt lên đuôi cá của hắn, lau chùi giống như đang vuốt ve, làm cơ thể hắn cảm thấy tê dại nhịn không được muốn run rẩy.
Đuôi cá của Cảnh Dương từ từ biến về hai chân, hắn kẹp chặt hai chân, nghiêng người đưa lưng về phía Reber. Nhưng chặn phía trước không ngăn được phía sau, tư thế này của hắn ngược lại còn mê người hơn.
Nhìn đôi chân vừa trắng vừa dài kia, Reber tại một giây cuối cùng trước khi lý trí mình tan vỡ đứng lên, dùng âm thanh trầm thấp nói "Ta ở bên ngoài chờ em."
Cảnh Dương vuốt gương mặt của mình, sau khi vất vả hạ nhiệt độ, mới xuống đất mặc áo ngủ đi ra ngoài.
"Sao hôm nay ngài về sớm vậy?" Cảnh Dương ngồi xuống sô pha.
"Buổi tối hôm nay vương cung có yến tiệc, em sẽ đi tham dự với ta." Reber nói.
"Yến tiệc?" Cảnh Dương suy nghĩ nói "Tại sao muốn mang ta theo?"
"Sắp tiến vào thời kỳ khô hạn rồi, yến tiệc lần này có thể nói là được tổ chức cho Abby." Reber nói "Cho nên ta mang em đi, trước tiên là ra uy với cậu ta, dù sao sau này em và cậu ta cũng phải gặp nhau, chi bằng cứ lợi dụng yến tiệc lần này, trở thành cơ hội để em xuất hiện."
Cảnh Dương ngẫm lại cũng cảm thấy rất có đạo lý, sau khi tiến vào thời kỳ khô hạn, Abby sẽ bắt đầu triệu hoán mưa, cũng nhất định sẽ mang theo Ngọc Người Cá, đến lúc đó, chính là thời cơ tốt nhất hắn lấy lại Ngọc Người Cá.
Buổi tối trước khi xuất phát đến vương cung, Reber thay quần áo xong liền ở trong phòng chờ Cảnh Dương.
Cảnh Dương đi ra từ phòng thay quần áo, Reber liền nhìn hắn không rời mắt, bộ vest này là Reber đã cho người chuẩn bị giúp hắn lúc sáng sớm, bởi vì sớm hay muộn cũng phải dẫn hắn xuất hiện ở trước mặt mọi người. Nhưng bây giờ hắn lại giống như vương tử tinh linh đứng ở trước mặt mình, y đột nhiên có chút hối hận, không muốn để cho bất kỳ ai thấy được hắn.
Cảnh Dương bị ánh mắt chăm chú của y nhìn có chút co quắp, ngượng ngùng nói "Ngài nhìn ta làm gì? Ta mặc thế này rất kỳ quái hả?"
"Ta hối hận rồi, hay là chúng ta đừng đi yến tiệc nữa, ta sẽ nghĩ cách khác giúp em lấy lại Ngọc Người Cá cá được không." Reber nghiêm túc nói.
"Đừng làm loạn." Cảnh Dương đẩy y một cái "Mau đi thôi."
Reber trong lòng không tình nguyện, nhưng vẫn dựa theo kế hoạch mang Cảnh Dương đến vương cung tham dự yến tiệc.
Đúng như Reber đã nói, yến tiệc lần này thật sự là tổ chức cho Abby, có thể nói là trước khi cậu ta triệu hoán mưa, tổ chức yến tiệc chúc mừng cho cậu ta. Quốc vương làm rùm beng như thế, chính là muốn cho tất cả mọi người đều tán thành tầm quan trọng của Abby, giúp Coley được nhiều sự ủng hộ hơn.
Reber xuống xe trước, đứng ở ngoài xe duỗi tay về phía Cảnh Dương, say khi đỡ Cảnh Dương xuống xe liền nắm tay hắn tiến vào đại sảnh của yến tiệc.
Reber từ trước đến nay đều là tâm điểm của mọi người, bên cạnh lại có Cảnh Dương, càng thêm thu hút ánh nhìn của người khác. Hai người đi đến đâu, tất cả mọi người trong đại sảnh đều nhìn hai người họ.
Vốn dĩ Reber muốn mang Cảnh Dương đi gặp quốc vương một lần, nhưng từ sau khi quốc vương làm giao dịch với quốc vương của Hải Quốc Người Cá, thân thể vô cùng suy yếu, trước khi hai người Reber đến, quốc vương chỉ lộ mặt một chút liền trở về nghỉ ngơi, để Coley và Abby chủ trì yến tiệc.
Coley và Abby làm người chủ trì yến tiệc, Reber tới đây, bọn họ tất nhiên là phải đi qua chào hỏi. Dù sao Reber cũng không phải là quan viên, mặc dù y chỉ lớn hơn Coley có mấy tuổi, nhưng lại là trưởng bối của Coley.
"Chú." sau khi Coley chào hỏi Reber, anh ta kinh ngạc vì vẻ đẹp của Cảnh Dương hỏi "Vị này là?"
"Em ấy là thím nhỏ tương lai của ngươi, sau này sẽ là bạn đời của ta." Reber trịnh trọng nói.
"Cái gì?" Coley rất kinh ngạc hỏi "Đây là con trai của gia đình quan viên nào, tại sao trước đây con chưa từng gặp qua?"
Cảnh Dương cùng bộ dáng nghèo túng tiều tụy của trước đây đã có sự khác biệt rất lớn, đương nhiên là Coley sẽ không nhận ra Cảnh Dương chính là người đã từng xuất hiện ở trước mặt anh ta rồi.
Reber chỉ cười, không hề giải bất cứ cái gì về thân phận của Cảnh Dương.
Sau khi Abby nhìn thấy Cảnh Dương thì vẫn luôn rơi vào trạng thái hoảng sợ, bởi vì trước kia lúc ở trên thuyền cậu ta đã từng nhìn thấy bộ dáng của Len, bây giờ lại có một người giống Len đến năm sáu phần đứng ở trước mặt cậu ta, sao cậu ta có thể không khiếp sợ cho được.
Cảnh Dương nhìn Abby hơi mỉm cười nói "Abby điện hạ, chúng ta lại gặp nhau rồi."
"Các em quen nhau à?" Coley nghi hoặc hỏi.
"Không có!" Abby lớn tiếng phủ nhận, sắc mặt dần dần trắng bệch, tay cầm ly rượu run nhè nhẹ "Bọn em không có quen biết, cũng chưa từng gặp nhau!"
"Chúng ta rõ ràng đã gặp nhau lúc ở trên biển, sau này lại gặp thêm một lần, Abby điện hạ chẳng lẽ quên rồi sao?" Cảnh Dương chính là cố ý muốn hù cậu ta, nhìn bộ dáng cậu ta thấp thỏm lo âu, trong lòng hắn liền cảm thấy rất hả giận "Có một thứ của ta vẫn luôn ở chỗ của Abby điện hạ, điện hạ chuẩn bị khi nào thì trả lại cho ta đây?"
"Ngươi đừng có nói bậy! Ta lấy đồ của ngươi khi nào?!" Abby dùng tiếng rống giận để che giấu sự chột dạ của mình, nhưng ngược lại bởi vì tiếng của cậu ta quá lớn, khiến cho mọi người xung quanh người chú ý.
"Chuyện gì thế này?" Coley nhìn sắc mặt tái nhợt của Abby, trong lòng càng khó hiểu hơn.
"Coley!" Abby nắm tay Coley vội vàng nói "Người này không biết là từ đâu chui ra, dám ở trong vương cung nói bậy nói bạ, anh mau kêu vệ binh ném hắn ra ngoài đi."
"Ngươi nói muốn ném ai ra ngoài?!" Ánh mắt của Reber đầy sự tức giận, giống như lưỡi đao bắn về phía Abby.
Abby bị khí thế của Reber làm cho run rẩy trong lòng, nhịn không được lui về phía sau một bước.
"Vương tước, ta đã nói là Abby điện hạ sẽ không vui khi nhìn thấy ta mà." Vẻ mặt Cảnh Dương tràn đầy sợ hãi và ủy khuất nói "Ta không muốn bị vệ binh ném ra ngoài đâu."
Reber vẻ mặt đau lòng ôm Cảnh Dương trấn an "Đừng sợ, có ta ở đây, không ai dám làm gì với em đâu."
Giữa bốn người, chỉ có Coley là không rõ nguyên do, anh ta hoàn toàn không hiểu được tình huống giữa ba người kia.
"Coley, vương tử phi của ngươi đối đãi với trưởng bối như vậy sao?" Reber rất không vui nhìn Coley nói "Vậy mà dám nói muốn ném người của ta ra ngoài?! Nó có tư cách và quyền lợi này sao?"
"Chú à, khẳng định là có hiểu lầm, bình thường Abby không phải như thế." Tuy Coley là vương tử, nhưng cũng không phải là người thừa kế vương vị danh chính ngôn thuận, dựa theo di ngôn của tiên vương, Reber mới là người thừa kế. Huống chi ở bên ngoài Reber còn nổi danh là sát phạt quyết đoán, đồng thời còn có một lượng lớn binh lính ủng hộ, ngay cả quốc vương hiện tại cũng không dám làm gì y. Hơn nữa Coley vẫn luôn có chút sợ hãi người chú chỉ lớn hơn mình có mấy tuổi này, cho dù hai người là đối thủ tranh đoạt vương vị, nhưng Coley từ trước đến nay cũng không dám đùa giỡn oai phong vương tử ở trước mặt Reber.
Tâm lý Abby bây giờ rất hoảng sợ, hoàn toàn không thể nào bình tĩnh được, có Reber ở đây, cậu ta khẳng định là không có cách nào giống như trước đây kêu vệ binh lôi Cảnh Dương đi. Vừa rồi trong nháy mắt cậu ta đã quên mất Cảnh Dương là người do Reber mang đến, nên mới có thể nói vậy, bây giờ phản ứng lại, càng không biết làm thế nào.
Cơ thể Abby mềm nhũn, ngã vào lòng Coley, Coley nhanh chóng đỡ lấy cậu ta "Abby, em làm sao vậy?"
"Em, em có chút không thoải mái, em dẫn em về nghỉ ngơi có được không?" Vốn dĩ Abby đã bị sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, hiện tại lại tỏ ra suy yếu, đúng là giống như cơ thể không được khoẻ.
Hai ngày nay Abby luôn phải triệu hoán mưa, hiện tại ngã xuống không dậy được, Coley lập tức khẩn trương, nói với Reber "Chú, cơ thể Abby không khoẻ, con dẫn em ấy về tẩm điện nghỉ ngơi trước, thất lễ rồi."
Nhìn bóng dáng hai người rời đi, Cảnh Dương và Reber liếc mắt nhìn nhau một cái.
Quốc vương không ở đây, vương tử và vương tử phi cũng không ở đây, ngay cả Reber cũng nhanh chóng mang theo Cảnh Dương rời đi. Lưu lại một đám quan viên và quý tộc vẫn không hiểu chuyện gì, không biết là ở lại tiếp, hay là cũng rời đi, dù sao yến tiệc chỉ mới bắt đầu mà thôi, nhưng nhân vật quan trọng đều không thấy bóng dáng.
Cho nên yến tiệc mà quốc vương tổ chức để thể hiện mức độ quan trọng của Abby, lại bởi vì cậu ta ra khỏi hội trường đầu tiên, nên có thể nói là thất bại thảm hại. Chỉ là bây giờ quốc vương đang nằm ở trên giường, vẫn còn chưa hay biết chuyện này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.