Hệ Thống Game Thủ

Chương 11: Gia Nhập Liên Minh Học Viện




Lâm Khang gian nan từ mặt đất đứng lên, phía trước mặt bỗng xuất hiện thêm một lão già râu tóc bạc phơ, trên người mang một bộ trường bào màu xám giản dị, gương mặt lộ ra một vẻ tang thương theo năm tháng. Lão già ánh mắt đánh giá Lâm Khang một hồi lâu cất giọng nói :
- Ngươi đứng qua một bên đi, sau khi xử lý xong những tên cặn bã này ta sẽ nói chuyện với ngươi sau.
Lâm Khang thầm mắng mình xui xẻo, hôm nay đi không chọn giờ, từ nãy tới giờ hắn toàn bị người khác ức hiếp, đến phật tổ cũng phải nổi giận huống chi là hắn. Nhưng hắn biết lúc này hắn là người không có quyền lên tiếng nhất, bất quá trong lòng cũng âm thầm phát thệ, mình nhất định phải trở nên cường đại, vì chỉ có thực lực cường đại mới không bị coi thường. 
Lãnh Diễn cũng không ngờ tới lão già này lại xuất hiện ở đây. Gương mặt tái mét, trán lấm tấm mồ hôi nhìn người trước mặt, đây không phải ai khác chính là Trưởng Lão Liên Minh chi nhánh này: Khương Hàn. Lúc này lão quay đầu lại nhìn hắn và hai người Bạch Sầu, Thảo Trang rồi nói :
- Các ngươi thật là to gan, dám ở chỗ của ta gây chuyện, chẳng lẽ trong mắt các ngươi không có lão phu. 
Ba người Lãnh Diễn nở nụ cười gượng gạo. Bạch Sầu được Thảo Trang dìu lên phía trước mở miệng :
- Khương lão, chuyện này chỉ là hiểu lầm, chúng tôi ra tay là không đúng, nhưng tất cả đều do tên Lãnh Diễn này khơi mào. – Nói rồi dùng tay chỉ vào Lãnh Diễn
Thần sắc Lãnh Diễn biến đổi, thầm mắng hai tên vô sỉ, lại chửi mười tám đời tên phó trưởng lão, không phải hắn nói lão già này dăm bửa nữa tháng mới về sao, nhưng lúc này hắn chỉ có thể cố gắng mà giải thích.
- Khương lão, chuyện này là ta không đúng, ta xin bồi tội với ngài.
Khương lão khinh miệt nhìn hắn, mỉa mai :
- Bồi tội, cũng được, để mạng lại đây.
Lãnh Diễn lập tức biến sắc, hét lớn.
- Khương lão, ông đừng ép người quá đáng, 
- Quá đáng sao, đừng tưởng rằng có sư môn các ngươi mà ta không dám giết
Sắc mặt ba người Lãnh Diễn biến đổi, muốn nói thêm gì đó nhưng lại không dám mở lời.
Khương Hàn lúc này mới khoát khoát tay nói,:
- Mỗi người phế một cánh tay rồi cút xéo
Bạch Sầu nghe vậy có chút kinh hãi, mặc dù Cửu Kiếm đại lục này có linh dược mọc lại tay chân, nhưng giá cả vô cùng đắt, không phải người như hắn có thể mua, lời này của Khương Hàn chẳng khác nào cắt đứt con đường tu luyện. 
Nhưng nghĩ tới thân phận của Khương lão, lại nghĩ tới sư môn, hắn chỉ mong sư môn nể tình hắn cống hiến bao lâu nay mà giúp hắn hồi phục cánh tay này. Bạch Sầu nhìn thoáng qua Thảo Trang, thấy nàng đang nhìn hắn, trong đôi mắt tỏa ra ý cùng tiến cùng lui, thấy vậy hắn khẽ gật đầu.
- Xoạt
Máu tươi từ cánh tay của hai người Bạch sầu, Thảo Trang lập tức phun ra, nhưng sau đó liền khép vết thương lại. Họ gian nan cuối mình chào Khương Lão một cái sau đó rời đi. Lúc này Khương lão có chút tiếu ý nhìn sang Lãnh Diễn, y lúc này đang âm trầm đứng một góc.
- Bọn họ xong rồi, đến lượt ngươi.
Sắc mặt Lãnh Diễn đen vô cùng, trong mắt lóe sát khí, nắm tay bấu chặt thành quyền. Khương Hàn vờ như không thấy thản nhiên nói:
- Ngươi nên suy nghĩ kỹ, mất cánh tay ngươi có thể tìm lại được, mất mạng thì ngươi 1 năm sau mới có thể vào lại trò chơi, lúc đó ngươi không còn gì đâu.
“ Lãnh Diễn tâm thần bất định, đúng vậy, game 9K này vì đề cao tính chân thật mà có hạn chế rất lớn, mỗi người sau khi chết thì phải một năm sau mới được đăng kí nhân vật lại, do có dấu vết sóng não mà không ai có thể làm trái quy tắc này. Lúc đó dù đăng kí lại nhưng tất cả công sức trước đó đều coi như uổng phí ”
- Được, được, ân tình ngày hôm nay Lãnh Diễn này xin lãnh, sẽ có một ngày ta đến cửa hồi báo.
Nói rồi không chừng chừ mà dùng công lực bức cánh tay bên trái, sau đó liền quay đầu rời đi.
Khương lão lúc này mới quay sang Lâm Khang.
- Theo ta
Lâm Khang liền gật đầu bước theo. Sau khi vào căn phòng khách tiếp đón của Liên Minh, Khương lão liền ra hiệu bảo hắn ngồi xuống. Nhìn Lâm Khang lúc này đã an vị Khương Hàn mới lên tiếng.
- Ngươi có Sinh Mạng Chi Tâm phải không?
Lâm Khang biết chuyện này không thể dấu, sớm muộn cũng lộ ra ngoài nên sảng khoái gật đầu thừa nhận.
Thấy đáp án mà Lâm Khang đưa ra, lúc này Khương Hàn mới nở một nụ cười hiếm thấy, như ông lão hàng xóm hiền từ chứ không phải một cao thủ võ lâm.
Lúc này Khương Hàn mới nói:
- Tiểu tử, ngươi rất may mắn mới có được quả tim ấy, nó sau này không những có tác dụng trọng đại đối với ngươi mà còn có quan hệ sinh tử tồn vong của Liên Minh trong cuộc chiến chống Liên Minh Phương Tây sau này. 
Lâm Khang ra vẻ mặt thản nhiên, thật ra từ việc ba đại môn phái siêu cấp chiêu mộ hắn thì hắn cũng đoán đại khái liên quan đến hắn mang Sinh Mệnh Chi Tâm rồi, nhưng lại có quan hệ tới sinh tử của Liên Minh khiến hắn không ngờ tới, tuy nhiên vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh mà hỏi:
- Không biết việc này có nguy hiểm gì không ?
Khương Hàn cười như không cười nhìn hắn:
- Ngươi yên tâm, việc ngươi mang Sinh Tử Chi Tâm, liên minh đã phong tỏa tin tức, không ai tiết lộ đâu, nhưng ngươi nhớ kỹ, việc này khi ngươi chưa đủ thực lực thì đừng nên nói ra, nếu bên phía phương Tây biết được thì chính là họa sát thân của ngươi, họ sẽ không tiếc giá nào mà giết ngươi cho bằng được.
Lâm Khang tỏ vẻ đã hiểu, nhưng cũng không quan tâm lắm, dù sao đây là việc xa vời, thứ quan trong trước mắt hắn gia nhập môn phái, sau đó nâng cao thực lực ngoài đời thật của mình.
Lúc này Lâm Khang thần sắc do dự, đang muốn hỏi Khương lão này về việc hắn sẽ gia nhập phái nào thì Khương lão đã lên tiếng trước:
- Phong Viêm, ngươi bằng lòng gia nhập Liên Minh Học Viện không?
“ Tít, tít, người chơi Phong Viêm nhận được yêu cầu gia nhập Học Viện Liên Minh, yêu cầu xác nhận có hay không?”
Lâm Khang bất ngờ khi yêu cầu của hệ thống vang lên, nhưng hắn không do dự mà chọn ngay:
- Có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.