Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 381: Ta muốn đại khai sát giới




Thanh Thành kiếm phái lão tổ Ân Sùng lên tiếng chào nói:
“ Lưu huynh đã lâu không gặp vẫn còn khỏe chứ?”
Lưu Chiến ha ha cười nói:
“ vẫn còn khỏe, vẫn còn khỏe. Hạ huynh thì sao?”
Hắn đối với Ngũ Đao môn lão tổ mở miệng nói ra:
“ nhị vị vẫn khỏe ta đương nhiên cũng không thể thua kém a!”
Lưu Chiến lại hỏi:
“ không biết hôm nay hai vị đến đây có gì chỉ giáo?”
trong lòng hắn cũng đã có suy đoán nhưng Lưu Chiến vẫn là làm bộ làm tịch hỏi một chút, dù sao cũng không phải hắn suy đoán liền chắc chắn là suy nghĩ của người ta a!
Ân Sùng cười nói:
“ Lưu huynh quá lời, chỉ giáo thì không dám, nhưng ý kiến thì có một hai. Các ngươi Lưu gia cùng tên này Triệu Vô Cực chính là có ân oán, mọi người đều không nên can thiệp vào mới đúng. Nhưng Từ gia thiếu chủ Từ Tiểu Bạch hôm nay lại ở trước mặt mọi người ngang nhiên tuyên bố hắn cùng Triệu Vô Cực là bạn, lại sẽ không để cho ai động vào đối phương, xin hỏi Từ thiếu chủ có đúng như vậy không?”
Từ Tiểu Bạch nghe đối phương nói vậy liền hiểu hắn đang muốn làm gì, nhưng hắn cũng không hề sợ hãi từ chối mà nói:
“ ta cùng Vô Cực là bạn, cực kì chắc chắn không có gì bàn cãi. Muốn nói gì cứ nói, chúng ta đều là đỉnh phong cảnh cường giả, còn phải già mồm như vậy sao?”
Ân Sùng bị Từ Tiểu Bạch thẳng thắn nói cho mặt mo đỏ ửng nhưng hắn rất nhanh lấy lại bình tĩnh nói:
“ được rồi, vậy ta xin hỏi Triệu công tử, trên tay ngươi có phải là Huyết ma kiếm?”
Triệu Vô Cực gật đầu:
“ không sai! Chẳng lẽ ngươi cũng có hứng thú với nó!”
Triệu Vô Cực dùng ngươi mà không phải tiền bối liền mang ý nghĩa hắn xem thường đối phương, nhưng Ân Sùng lại đối với hắn thái độ như vậy gật đầu. Như vậy mới đúng a, lúc này cũng không cần giả vờ cái gì tiểu bối tiền bối mọi người chuẩn bị vạch mặt đánh một trận mà thôi. 
Nhưng trước đó, hắn vì suy nghĩ cho môn phái của mình trên giang hồ danh tiếng đành phải cố gắng đứng ở đạo đức điểm cao mới có thể thuận lợi mang theo lí thu về chiến lợi phẩm sau trận chiến.
Hắn lại hỏi:
“ đồ vật này chính là của Kiếm ma, không biết Triệu công tử từ đâu có được?”
Triệu Vô Cực lạnh nhạt nói:
“ ta giết hắn, đồ vật liền là của ta!”
Ân Sùng ha ha cười to nói:
“ ngươi giết hắn? Ngươi dựa vào cái gì giết? Đúng là trò cười? Ngươi một cái tiểu tử muốn giết chết Kiếm ma đã thành danh nhiều năm trên giang hồ? Nói ra không biết ngượng! Năm xưa hắn tung hoành giang hồ lúc mới chỉ là nhất lưu sơ kì cảnh giới, bây giờ chỉ sợ đã là hậu kì hoặc đỉnh phong viên mãn cảnh giới. Ngươi một cái tiểu tử vắt mũi chưa sạch làm sao giết hắn.
Cái này chính là nhắm mắt nói mò, ngược lại có một khả năng có thể, chính là ngươi, Triệu Vô Cực, là truyền nhân của Kiếm ma!”
Ân Sùng thái độ cực kì chắn chắn như là đang phá một vụ đại án ở trước mặt tất cả mọi người chỉ vào Triệu Vô Cực kết tội hắn, Triệu Vô Cực cười nhạt:
“ có chứng cớ gì? Chẳng lẽ chỉ dựa vào trên tay ta cầm thanh kiếm này?”
Ân Sùng hừ lạnh nói:
“ chứng có chỉ cần thanh kiếm kia cũng đủ rồi. Nhưng nếu người muốn, ta có thể thêm cho ngươi.
Tính cách ngươi thị huyết hiếu sát, thường xuyên diệt tộc người khác, đây chính là Kiếm ma đặc trưng, không cần nói mọi người cùng biết!”
hắn nói xong hơi dừng lại một chút, bên ngoài người nghe vậy liền xì xào bàn tán, quả nhiên Ân Sùng lão tổ nói có vẻ rất đúng a.
Dựa theo Triệu Vô Cực thể hiện từ lúc xuất hiện trên giang hồ đến nay, cực lớn có khả năng hắn là đệ tử của Kiếm ma.
Ân Sùng thấy hắn chiếm được ủng hộ, cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn là tiếp tục nói:
“ ngươi nói ngươi giết Kiếm ma, ai có thể tin nhưng ta một vạn cái không tin. Ngươi chắc chắn là truyền nhân của hắn, được hắn giao Huyết ma kiếm cho. Ngươi không sử dụng Kiếm ma kiếm kĩ là vì sợ bản thân bại lộ mà thôi.
Trên giang hồ không có mấy người có thể bức ngươi đánh ra bản lĩnh thật sự, nhưng hôm nay có mấy vị lão tổ chúng ta ở đây, ngươi nhất định sẽ bị lộ nguyên hình.
Còn nữa, vị này hẳn là Cực Nhạc Ma Tông nhị đệ tử Tiếu Mị Mị?”
Tiếu Mị Mị lúc này mới đi lại gần Triệu Vô Cực, nàng đối với Ân Sùng nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Ân Sùng lại nói:
“ tuy chính tà hai phái đang đình chiến, nhưng ngươi Triệu Vô Cực hành động bỉ ổi thủ đoạn tàn ác, vốn không phải là cái gì chính phái nhân sĩ, ngươi lại cùng cái này yêu nữ đi gần như vậy, chắc chắn là người của tà phái. Như vậy càng nói rõ, nếu ngươi không phải là đệ tử của Kiếm ma thì cùng là người của tà phái. Dạng người như ngươi, nếu biết điều tôn trọng trưởng bối không ở Thiên Vân Thành gây loạn, chúng ta sẽ nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
Nhưng ngươi kiêu căng khó thuần ương bướng thích gây chuyện, không chịu phục tục quy định. Vậy thì hôm nay chúng ta đành phải ra tay chế phục ngươi, để tránh sau này ngươi có cơ hội trưởng thành một cái đại ma đầu làm hại người vô tội trong thiên hạ!”
Triệu Vô Cực kiên nhẫn nghe hắn nói hết, hắn hỏi:
“ xong chưa?”
Ân Sùng không đáp, hừ lạnh một cái.
Ha ha ha! Ha ha ha ha!
Triệu Vô Cực bỗng nhiên cười ha ha lên, hắn tiếng cười càng lúc càng lớn, càng cười càng sản khoái. Một lúc sau, Triệu Vô Cực mới bình tĩnh lại, đối với Ân Sùng nói:
“ ta Triệu Vô Cực trước giờ chưa bao giờ tự xưng chính phái người, nhưng cũng không phải tà phái người.
Ta hành động, chính là tùy tâm sở dục.
Nếu các ngươi muốn xem ta như tà phái, muốn trừ ma vệ đạo, vậy thì có thể tới thử một chút.
Còn Kiếm ma, hắn chưa đủ tư cách làm sư phụ của ta.
Kiếm này cùng là ta từ trên tay hắn lấy tới.
Còn Tiếu Mị Mị, Ta nói cho các ngươi rõ, nàng chính là bạn gái của ta. Ở đây ai dám động đến nàng một cọng tóc, ta liền diệt hắn, động đến một vạt áo, ta diệt cả nhà hắn. Rõ chưa?”
Triệu Vô Cực lời vừa ra, xung quanh không ít tiếng mắng:
“ ngông cuồng, ngươi nghĩ ngươi là ai?”
“ vô tri tiểu tử, dám ở trước mặt anh hùng trong thiên hạ thả lời cuồng ngôn, ngươi muốn chết sao?”
“ Các vị tiền bối ở phía trước, xin hãy thay mặt mọi người ở đây dạy cho tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng này một bài học a!”
... 
Bên dưới một mảnh tiếng mắng liên tiếp vang lên, không ít người đối với Triệu Vô Cực thái độ kiêu căng ngạo mạn mà trở nên vô cùng bất mãn.
Bọn hắn mắng thì về phần mắng, nhưng nếu bảo bọn hắn đi lên cùng Triệu Vô Cực đối mặt thì cho mười lá gan cũng không dám.
Triệu Vô Cực hung danh, cũng không phải là tùy tiện thổi ra.
Hắn chính là đạp lên biển thây núi xác mà đi lên, giết người như ngóe không hề chớp một cái ánh mắt chính là ấn tượng của mọi người đối với hắn.
Ngũ Đao môn lão tổ lúc này nhân cơ hội nói:
“ Từ gia thiếu chủ, tên Triệu Vô Cực này quả nhiên không biết trời cao đất dày, lại là đệ tử Kiếm ma, người của tà phái. Ngươi chẳng lẽ muốn cùng hắn làm bạn, sa đọa tà phái hay sao?”
Ngũ Đao môn lời này chính là chụp mũ nhận định Triệu Vô Cực xuất thân, bôi tro trát trấu lên người hắn để cho hắn trở thành mọi người ở đây công địch.
Như vậy Từ Tiểu Bạch nếu không biết điều vẫn cứ tham gia vào, sau này Từ gia ở Thiên Vân Thành sẽ gặp cực kì lớn bất lợi, không cẩn thận cũng liền mang lên một cái tà phái tay trong, bị cả võ lâm ghét bỏ cộng đồng diệt chi.
Từ Lam vốn thông minh, nàng nghe được bên trong có chút không ổn, vội vàng la lớn:
“ ca ca, ngươi phải suy nghĩ cho kĩ, Từ gia vận mệnh đang nằm trong tay ngươi, không được khinh xuất!”
Từ Tiểu Bạch nhìn về phía nàng một cái, sau đó hít sâu một hơi.
Hắn nhìn ba vị lão tổ, nhìn Lưu Vấn, tổng cộng là bốn vị đỉnh phong cảnh cường giả.
Mà bên này hắn, chỉ có hắn cùng Triệu Vô Cực.
Hắn không rõ cảnh giới Triệu Vô Cực là gì, nhưng Triệu Vô Cực trước giờ chưa từng thua qua hắn, cho dù chưa phải là đỉnh phong cảnh giới, Triệu Vô Cực cũng có thể vượt cấp khiêu chiến không là vấn đê gì đó.
Đến Tiếu Mị Mị, Từ Tiểu Bạch cũng không quá xem trọng nàng, tự động xem nhẹ.
Hắn tính toán thực lực hai bên, hai đánh bốn, không phải là không có cơ hội thắng.
Không đúng là hai cái rưỡi, Tiếu Mị Mị tuy yếu cũng không phải là không có tác dụng gì a.
Triệu Vô Cực đã nói rõ nàng là bạn gái của mình, hiển nhiên đối phương cũng sẽ không đứng yên xem trò vui.
Có thể thắng sao?
Từ Tiểu Bạch trong lòng lại nhớ tới Triệu Vô Cực lúc kéo hắn từ vách núi lên, tay hắn chảy máu đầm đìa.
Hắn nhớ tới, Triệu Vô Cực lần kia ở trong rừng, cứ hắn khỏi sự truy sát của Hắc Lang Bang.
Hắn nhớ tới, Triệu Vô Cực cùng hắn tu luyện tặng hắn đan dược, nụ cười ấm áp của Triệu Vô Cực như là ánh mặt trời chói chang trong cuộc đời hắn.
Đừng nói hắn vẫn còn khả năng thắng, cho dù không có khả năng thắng, hắn cũng phải liều một trận.
Xá mình bồi quân tử, có gì phải sợ.
Từ Tiểu Bạch âm thanh nhẹ nhàng vang lên:
“ hôm nay, ta muốn đại khai sát giới!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.