Dù biết rằng vụ đánh bom đã chấm dứt nhưng người dân vẫn không dám ra ngoài.
Máy bay chiến đấu của Beloffs phát động tấn công dữ dội, như muốn nói rằng cuộc không kích trước đó chỉ là lời cảnh báo. Không có cách nào để biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài, nhưng rõ ràng là nó không giống như trước khi ngay cả tháp chuông cũng bị phá hủy.
Một đứa trẻ ở đâu đó bắt đầu khóc, có lẽ không thể chịu nổi tầng hầm tối tăm và ngột ngạt. Bắt đầu từ đó, tiếng khóc của trẻ em bắt đầu vang lên khắp nơi. Còn có cả tiếng thở dài của người lớn.
Layla xoa bóp đôi bàn tay chai sạn lạnh cóng của mình rồi lấy lại hơi thở. Bụng cô vốn đang căng cứng nay đã dần giãn ra. Cuối cùng, ngay khi cô thư giãn, cơn đau ở đầu gối mà cô không hề hay biết lại ùa về.
Cô không thể nhớ rõ mình đã đến đây bằng cách nào. Khi côcố gắng thoát ra khỏi tòa nhà, đường phố đông đúc người dân chạy ra ngoài vì sốc vì vụ đánh bom. Khi Layla, người bị đám đông đẩy xuống, tìm được kính của mình và đeo lại, thì một vụ nổ khác vang lên từ khu dân cư gần đó.
Máu chảy ra từ đầu gối bị gãy làm ướt tất của Layla, nhưng cô đã chạy về phía trước và trốn thoát an toàn xuống tầng hầm của nhà nguyện. Cô không biết thời gian đã trôi qua bao lâu sau đó.
"Mọi người có thể rời đi ngay bây giờ! Họ đã quay lại!"
Những thanh niên đi kiểm tra mặt đất hét lên.
Nhưng ngay cả với những lời đó, mọi người vẫn không sẵn sàng di chuyển. Khi sự nhẹ nhõm lan rộng, tiếng khóc và tiếng thở dài ngày càng to hơn và tầng hầm rung chuyển.
Layla là người đầu tiên đứng dậy và tiến đến cầu thang dẫn xuống tầng hầm, nơi có ánh sáng yếu ớt của một ngọn đèn chiếu vào.
Cô cần tìm chú Bill.
Đó là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô khi cô tỉnh táo lại.
"Cô ổn chứ?"
Một người đàn ông nhận thấy cô chỉ có một mình và lo lắng hỏi.
Layla gật đầu và vội vã bước ra đường. Mùi bụi và chất nổ lan tỏa trong không khí ban đêm trong trẻo. Có nhiều nơi khói bốc lên từ tàn tích của những tòa nhà bị phá hủy không ngừng bốc lên. Thiệt hại ở các làng và cảng ven biến dường như lớn hơn ở trung tâm thành phố.
Layla tháo kính ra với đôi tay run rấy.
Dù cô đã dụi mắt hết lần này đến lần khác rồi đeo kính vào nhưng khung cảnh trước mắt vẫn không hề thay đổi một chút nào.
Cô cảm thấy khá may mắn khi bên chiếc kính của cô đã bị nứt. Cô nghĩ như thế này tốt hơn là nhìn thấy quá rõ ràng.
Chú Bill có lẽ đã trú ẩn dưới lòng đất gần cảng. Cô có nên đến đó không? Không. Sẽ tốt hơn nếu về nhà và đợi để con đường của họ không ngược nhau?
Layla do dự rồi bắt đầu đi về phía ngôi nhà.
Cô nhận ra mình đã đánh mất một chiếc giày, nhưng đó có lẽ là một điều tốt.
Chỉ cần tìm chú Bill thì mọi chuyện sẽ ổn thôi. Vì vậy, hãy nhanh chóng đến nơi chú ấy đang ở...
Khi ngôi nhà bắt đầu hiện ra trong tầm mắt, cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Khi cô quay lại thì đo là chú Allen, người đã giúp hai người ổn định chỗ ở. Chắc hẳn chú ấy đang làm việc ở cảng với chú Bill, nhưng vì lý do nào đó mà chu ấy chỉ tơi đây một mình.
"Còn chú Bill thì sao? Chú ấy về nhà trước à?"
Layla lảo đảo tiến về phía ông ấy.
"Hai người đã cùng nhau trú ẩn phải không? Cháu đã rất lo lắng nhưng thực sự giờ cháu rất vui. Chú ấy đã về nhà chưa? Chắc hẳn chú ấy đã rất lo lắng cho cháu. Cháu cần phải về nhanh."
Đối với người không nói gì, Layla nói nhanh hơn bình thường.
"Nghe này và đừng hoảng hốt, cô bé".
Cuối cùng khi ông ấy mở miệng, giọng ông ấy võ ra. Cảm giác như thế giới đang quay cuồng, nhưng Layla vẫn nhìn ông ấy với ánh mắt tràn đầy hy vọng.
"Bill... Bill Remmer, ông ấy đang ở bệnh viện."
Cuối cùng ông ấy cũng bật khóc.
"Chúng ta phải đi thôi, Layla. Nhanh lên!"
------------------------
Bill Remmer thức dậy khi nghe thấy một tiếng động không rõ ràng văng vằng bên tai.
Vì lý do nào đó, tầm nhìn của ông bị mờ và ông có cảm giác như bị nhấn chìm trong làn nước sâu. Lần trước ông cảm thấy đau khủng khiếp, như thể toàn thân bị gãy, ông đoán trong lúc đó ông đã hoàn toàn bình phục, nhưng bây giờ tay chân ông chỉ thấy kiệt quệ.
"Chú ơi! Chú Bill! Chú!"
Giọng nói của Layla, vừa khóc vừa gọi ông như thể cô gần như không thở được, cắt ngang tiếng động mơ hồ đó. Bill quay đầu lại và nhìn về hướng phát ra âm thanh. Kỳ lạ thay, đó là điều duy nhất ông có thể làm lúc này khi ông không thể cử động dù chỉ một ngón tay.
Layla.
Tại sao đứa trẻ đó lại khóc như vậy?
Ông muốn an ủi con bé, nhưng ngay cả giọng nói chết tiệt của ông cũng không phát ra theo cách ông muốn. Đây trông giống như một bệnh viện với những người mặc đồ trắng đang ra vào chăm chỉ. Được rồi, thực sự tệ đến thế à?
Ký ức của Bill chợt dừng lại ở vụ nổ nhà kho ở cảng. Ông đang mang một hộp đạn pháo để chất lên tàu chiến.
Khi lệnh sơ tán được ban hành, công nhân bắt đầu chạy tán loạn. Bill tham gia vào nhóm và băng qua nhà kho. Và ngay khi ông tưởng mình đã đi ra ngoài, một âm thanh vang lên như thể cả thế giới đang sụp đổ. Nó giống hệt như tiếng ồn ngày máy phát điện ở dinh thự Công tước phát nổ.
Nếu ông không làm hỏng cái thứ chết tiệt đó thì ông đã không khiến Layla phải trở nên như thế này.
Giữa sự hối hận sâu sắc chợt hiện lên và nỗi đau kéo theo đó, Bill bất tỉnh. Ông cảm thấy như mình đang bị thứ gì đó đè bẹp, nhưng ông không còn thời gian để nghĩ về bất cứ điều gì nữa.
Đừng khóc, Layla.
Layla lúc này đang quằn quại và nức nở.
Trông như họ đang nắm tay nhau thật chặt nhưng Bill không cảm nhận được gì cả.
Ông cần ngừng đứng dậy.
Dù ông đã quyết tâm và vùng vẫy nhưng cơ thể ông vẫn không cử động được như ý muốn.
Trong khi đó, bác sĩ chạy tới và kéo Layla ra khỏi Bill. Khi anh ấy nói điều gì đó, Layla trở nên cứng đờ như băng.
Chết tiệt, bác sĩ. Tại sao lại dọa một đứa trẻ như vậy?
Khuôn mặt xanh xao của con bé đang khóc được in sâu vào ý thức đang mờ dần của ông một cách đau đớn.
Dù sao thì tất cả những thứ đã được viết ra đều vô dụng. Không sao đâu, Layla. Điều này không là gì cả.
Ông há miệng định cười nhưng tất cả những gì phát ra chỉ là những tiếng rên ri mơ hồ và hơi thở nặng nhọc.
"Xin lỗi."
Bác sĩ nói bằng giọng nặng nề với Layla, người đang khóc, yêu cầu cuộc phẫu thuật được thực hiện nhanh chóng và nói rằng bằng cách nào đó cô sẽ trả được tiền cho cuộc phẫu thuật.
"Phẫu thuật trong tình trạng hiện tại là vô nghĩa. Thật là một phép lạ khi ông ấy vẫn còn tỉnh táo."
Người này đang nói cái gì vậy?
Layla không thể hiểu và bối rối.
Người ta dẫn cô đến bệnh viện và thấy chú Bill người đầy máu đang năm trên giường. Họ cho biết chú ấy bị thương nặng sau khi bị một nhà kho ở bên tàu đô sập lên trong một cuộc không kích.
Cô không thể tin vào thực tế ngay cả sau khi nhìn thấy bằng chính mắt mình, nhưng điều này thật vô lý.
"Không, không. Không phải như vậy?"
"Tôi nghĩ là ông ấy đang đợi con gái mình."
"Đừng làm thế. Thưa bác sĩ, hãy phẫu thuật cho chú ấy nhanh lên..."
"Cô phải nói lời tạm biệt cuối cùng trước khi quá muộn."
Bác sĩ nói một cách dứt khoát, tránh ánh mắt của Layla. Một y tá chạy tới đỡ Layla đang loạng choạng.
Layla lắc đầu và lảo đảo đến bên giường nơi chú Bill đang nằm. Và ngay sau đó một tiếng kêu như tiếng của một con vật bị thương vang lên.
"Chú ơi! Chú có thể nghe thấy cháu không? A, dậy ngay đi. Chúng ta hãy về nhà. Được không?"
Khi Layla khóc và bám lấy ông, Bill Remmer khó khăn mở mắt ra. Một tiếng kêu trộn lẫn với tiếng rên rỉ thoát ra khỏi môi ông khi ông vặn vẹo cơ thể tan vỡ của mình để bằng cách nào đó đứng dậy. Bác sĩ không thể nhìn được nữa, vội vàng chạy tới và kéo Layla ra khỏi người ông.
"Nếu con gái ông cư xử như vậy thì những giây phút cuối đời của bệnh nhân sẽ càng đau khổ hơn. Điều đó có thể khó khăn, nhưng điều tốt nhất chúng tôi có thể làm bây giờ là giúp ông rời đi dễ dàng hơn."
Cuối cùng.
Nước mắt của Layla ngừng rơi trước những lời đó. Sau đó cô nhìn thây sự thật mà cô muốn phủ nhận. Sự thật mà Layla có thể đã đoán được ngay từ lần đầu tiên cô nhìn thấy ông ở đây.
Layla, người đang thở hổn hển như người bị bóp cổ, bước đi loạng choạng và lại gần giường. Với khuôn mặt vừa khóc vừa cười, cô nhìn về phía chú Bill.
"Chú luôn nói rằng chú biết cháu sẽ trở thành một người trưởng thành đàng hoàng. Chú vẫn nghĩ như vậy phải không? Chú có tin cháu không?"
Cô cố nói điều gì đó nhưng nghe thật nhạt nhẽo.
Bill gần như bật cười khi được hỏi một câu hỏi hiển nhiên như vậy. Thay vào đó, ông ho trong cơn đau rát và có thứ gì đó nóng hồi chảy ra giữa môi ông. Một y tá vội vàng đến gần và đặt chiếc khăn lên miệng ông. Layla quay đầu lại một lúc và nhìn ông với nụ cười rạng rỡ hơn, nhưng những giọt nước mắt thậm chí còn rơi dày hơn.
"Nếu chú tin tưởng cháu, cháu có thể làm được bất cứ điều gì. Vậy nên chú ơi, cháu là người trưởng thành đàng hoàng nên cháu sẽ làm tốt mọi việc."
Giọng nói của Layla mơ hồ trôi vào ý thức của ông, nó liên tục bị gián đoạn và kết nối hết lần này đến lần khác. Và đột nhiên, ký ức về quá khứ thoáng qua.
Vào một ngày mùa xuân khi cây hoa hồng đang được trồng, một đứa trẻ đi xe chở thư đến. Những ngày tháng bên con dường như luôn tràn ngập hương hoa cỏ tươi. Không có một ngày nào là không đẹp.
Không thể như thế này được.
Bill dùng hết sức vặn vẹo cơ thể. Phải để đứa trẻ đó một mình trong thế giới xấu xa này.
Thật là nực cười.
"Chú!"
Những người mặc đồ trắng chạy tới và bắt được con bé. Layla ôm lấy khuôn mặt ông bằng đôi bàn tay giống như cánh hoa. Nước mắt rơi và chảy dài trên má.
"Cháu thực sự hạnh phúc khi chú đã trở thành gia đình của cháu. Cháu đã rất vui. Mỗi ngày đều như vậy. Cháu thực sự nghiêm túc. Chúng ta luôn là một gia đình thực sự và sẽ luôn như vậy. Không phải sao?"
Đôi mắt của Bill đã đẫm lệ.
Dù sao vẫn luôn như vậy.
Ông buộc phải trả lời, nhưng khuôn mặt
Layla ngày càng mờ đi.
"Ngay cả khi được sinh ra lần nữa, chúng ta vẫn quyết định trở thành một gia đình. Chúng ta chia tay một thời gian rồi gặp lại."
Môi Layla chạm vào đôi má rậm rạp của ông.
"Con yêu cha."
Con bé thì thầm trong tiếng khóc.
"Cha."
Mặc dù bây giờ ông gần như không còn giữ được một chút ý thức nào, nhưng Bill vẫn có thế nghe rõ ràng một từ đó. Cuộc đấu tranh đau đớn dừng lại và một nụ cười như khóc nở ra từ khóe môi đầy máu.
Có lẽ đó là một buổi tối nhàn nhã mùa hè năm con bé đến, cùng nhau dạo bộ băng rừng, dọc bờ sông. Tóc và quần áo của đứa trẻ tung bay trong gió khi nó vừa bước đi vừa nhẩm tên các loài hoa, cây côi và các loài chim mà nó đã kể.
Đứa trẻ phần khởi chạy xa xa, nhặt một viên đá sáng bóng và một chiếc lông chim màu trắng rồi quay về bên cạnh ông, bước đi chậm rãi. Rồi nó nhẹ nhàng đặt bàn tay mình vào bàn tay to lớn, thô ráp của ông. Bàn tay nhỏ nhắn của nó, chỉ vừa đủ nắm lấy vài ngón tay ông, thực sự rất ấm áp.
Đứa trẻ nãy giờ nín thở theo dõi, mỉm cười bẽn lẽn như thể nhẹ nhõm khi ông cười lớn.
Và ông siết chặt tay nó mạnh hơn một chút.
Tối hôm đó, cả hai nắm tay nhau đi dọc bờ sông. Cho đến khi hoàng hôn tím chuyển sang bóng tối trong trẻo.
Được rồi. Là từ ngày đó.
Bây giờ Bill dường như đã hiểu. Không. Có lẽ ông đã biết điều đó từ lâu rồi, thậm chí có thể từ thời điểm đó. Ông chỉ giả vờ như không để ý.
... Cha yêu con."
Bill hầu như không thể nói ra như thể vị thần chết tiệt đó đã thay đối ý định của ông.
Vậy thì, rốt cuộc không có gì đặc biệt cả.
Có lẽ vì cảm thấy nhẹ nhõm nên năng lượng nhanh chóng rút cạn khỏi cơ thể ông. Việc đầu tiên ông dự định làm khi thức dậy là chạy đi mua thật nhiều đô ăn ngon. Ông quyết định tổ chức một bữa tiệc cho hai người họ. Có rất nhiều điều để nói. Có lẽ ông nên thức cả đêm để uống rượu.
Không, không.
Vì ông không thể uống rượu được nữa nên ông sẽ phải mua thứ gì đó như nước táo. Và thì đấy, hãy nâng cốc chúc mừng nào. Giống như ngày đầu tiên cả hai trở thành một gia đình.
"Cha yêu con, con gái của cha."
Với khuôn mặt tươi cười, Bill thì thầm một lần nữa.
Khi tỉnh dậy, ông có thể vô cùng hối hận vì đã nói điều gì đó đáng xấu hổ, nhưng nó không tệ đến thế.
Mãi mãi, vì đó là sự thật không thể thay đồi.