Hậu Tinh Thần Biến

Chương 610: Hồi gia cuối




Sống chết vào lúc này giống như chỉ cách nhau một đường chỉ!
Đồng tử Tần Vũ co lại thành một điểm nhỏ lấp lóe lãnh mang, một cỗ uy áp kì dị đột nhiên tản ra rất nhanh, tất cả lực lượng vào giờ khắc này phảng phất như đồng thời tan rã, phía dưới Vô danh sơn chợt phát ra nhưng tiếng ầm ầm vang dội, lực lượng cấm chế của Thiên Khải bố trí trong nháy mắt bị phá, ngọn núi cũng theo đó mà sụp đổ
Nhâm Thiên Tuyệt ánh mắt nhất liễm, quay sang Hồng Quân cùng Cổ Bàn nói:
" Mau rời khỏi đây!"
Tuy nhiên, lời còn chưa dứt cố uy áp mãnh liệt kia đã trùm lấy bọn họ, phảng phất cả cơ thể hoàn toàn bị đóng băng
Cùng lúc đó, tất cả Thần Thiên tại Vô danh sơn đều bị cỗ uy áp kia phong tỏa, đừng nói là diễn hóa nguyên tố pháp tắc, vận dụng biến đổi Hỗn Độn vật chất, thậm chí là cử động ngón tay cũng là cực kì khó khăn, giống như bị giam cầm trong một không gian vô hình, ý chí bản thân hoàn toàn mất hết
Trong tình trạng này Tần Vũ muốn giết bất luận kẻ nào cũng dễ như trở bàn tay
Thải sắc quang kiếm, biến đổi Hỗn Độn vật chất cùng với ánh sáng của thanh sắc quang tuyến, tất cả khi chạm đến cơ thể Tần Vũ một sát ra dưới ý chí uy năng đã bị nghiền nát mấy
" Hô!"
Chỉ chốc lát sau, tan thành mây khói
Tần Vũ hô xuất một hơi, đối với cỗ ý chí uy năng kia hiển nhiên không có cảm giác gì. Cách đó không xa, sắc mặt Tiêu Bất Phàm trắng bệch nhưng khóe miệng vẫn nở nụ cười nhạt, nói:
" Xem ra Thiên Khải đại ca nói không sai, ngươi quả nhiên là người duy nhất có thể trở thành chí cao Thần Thiên, thiên phú có chút chênh lệch cũng khiến ta vĩnh viễn không thể đạt tới bước này "
" Tốt qua, tất cả đã kết thúc, ha ha ha!" Tập Thiên Tông hét lớn một tiếng. Mộng Như Yên bên cạnh dường như cũng bị ảnh hưởng bởi cỗ ý chí uy năng này mà khó ở, mái tóc rối bời, trong ánh mắt toát ra một tia than vãn
Tần Vũ nhìn ba người, chắp tay nói:
" Đa tạ các vị "
" Ngươi không cần phải đa tạ, có thể quyết chiến hàm sướng một hồi như vậy ta đã mãn nguyện rồi " Tiêu Bất Phàm đạm nhiên nói
Lập tức, mọi người đi tới thông đạo bên trong Vô danh sơn, ngọn núi rõ ràng đã bị nứt vỡ nhưng dườn như dưới sự sắp xếp của Thiên Khải cho nên cũng không hoàn toàn bị phá hủy
Thiên Khải cười nói:
" Tần Vũ, Hỗn Độn lực dung hợp với Nguyên tố pháp tắc, ngươi đã cảm giác được gì?"
Tần Vũ khẽ cau mày, trầm giọng nói:
" Hỗn Độn là cơ sở cấu thành nên Nguyên thủy vũ trụ, lấy Hỗn Độn lực dẫn đường mới có thể cảm giác được quy tắc vận chuyển của cả Nguyên thủy vũ trụ. Lúc đầu Thiên Khải đại ca nhất định đã biết trước Nguyên thủy trục tâm băng hủy nên mới kiến tạo ở đâu đó một vẫn thạch ẩn chứa sinh cơ trong Thần Thiên mộ địa, cũng vì để chờ đợi một ngày nào đó một lần nữa sáng tạo nên Nguyên thủy trục tâm nhờ cỗ lực lượng này trọng sinh, dùng cách đó để phá trừ thần kiếp "
Thiên Khải gật đầu mỉm cười:
" Ngươi nói đúng, một chí cao Thần Thiên như ta vô luận là thần kiếp hau là nguyên thủy trục tâm băng hủy cùng với mọi sự phát sinh sau ngàn vạn diễn kỉ ta đều có thể biết. Tuy không có cách nào có thể thay đổi nhưng chúng ta có thể cải biến kết quả … Thần Thiên chi chiến, rốt cục nên kết thúc như vậy "
" Phụ thân!"
" Tam ca!"
Lúc này, Hồng Quân cùng Cổ Bàn đều bay lên, Nhâm Thiên Tuyệt cũng theo phía sau. Ba người đều kích động ôm chầm lấy nhau, Tần Vũ thở dài thật sâu:
" Cuối cùng đã kết thúc, chúng ta cũng nên trở về!"
Nhiều năm tư niệm, Tần Vũ không thể đợi được nữa muốn trở về ngay trong Tử Huyền phủ
Thiên Khải phất tay một cai, Nguyên thủy thần thiên bảng đã phiêu phiêu bay vào trong tay hắn
" Ngươi hôm nay đã là chí cao Thần Thiên, nếu có thể nắm được quy tắc vận chuyển của cả Nguyên thủy vũ trụ tất nhiên cũng sẽ không cần Nguyên thủy thần thiên bảng nữa, Thần Thiên tân nhậm ta đã có sắp xếp, vạn năm sau sẽ lựa chọn quyền chưởng khống chí cao "
Tần Vũ cười nhạt một tiếng nhìn Hồng Quân cùng Cổ Bàn một cái, nói:
" Có nghe không, các ngươi cần phải cố gắng hơn nữa "
Hồng Quân cùng Cổ Bàn đều gật đầu
" Thiên Khải đại ca, xem ra ta phải rời đi rồi "
" Được, không lâu nữa ta sẽ ở Nguyên thủy vũ trụ khai tích một tinh vực, rảnh rỗi tới thăm ta "
" Nhất định!" Tần Vũ dứt lời, đi tới cạnh Tiêu Bất Phàm cùng Nhâm Thiên Tuyệt chắp tay nói:
" Ba ngàn năm qua đa tạ nhị vị tiền bối chí giáo "
Nhâm Thiên Tuyệt ha ha cười:
" Đa tạ cái gì chứ, thành tựu của ngươi hôm nay hoàn toàn là nhờ vào tư chất thiên phú, chúng ta cũng không giúp được gì nhiều "
Tiêu Bất Phàm đạm nhiên nói:
" Mau trở về đi, mọi chuyện đã kết thúc, nhất định có người đang đợi ngươi! "
Tần Vũ khẽ gật đầu dẫn theo Hồng Quân cùng Cổ Bàn rời khỏi Vô danh sơn

Tử Huyền phủ
Khương Lập lặng lẽ ngồi trước cửa ngắm ánh trăng trên vòm trời, lông mi lúc này thấu xuất một tia sầu tự
Những năm gần đây, mỗi đêm nàng đều ngồi tại chỗ này cùng đợi bọn họ trở về, không phát hiện hai bên tóc mai đã lấm tấm bạc. Lúc này, Tần Tư đi tới khoác lên người nàng một chiếc áo, nói:
" Mẫu thân, chúng ta về đi "
Khương Lập khẽ thở dài nói:
" Ta còn muốn ngồi lại, Nghiên nhi đâu?"
Tần Tư ngồi xuống bên cạnh, nói:
" Theo Tình như đi đâu đó … Mẫu thân, không biết Phụ thân bao lẫu nữa mới có thể trở về?"
Lời này những năm gần đây chẳng biết đã nói bao nhiêu lần, nhưng câu trả lời của Khương Lập thủy chung như một:
" Không lâu nữa, ta có thể cảm giác được, Vũ ca sẽ trở về!"
Đột nhiên vào lúc này một hơi thở quen thuộc ầm ầm xuyên thấu trong đầu nàng, linh hồn như kịch liệt rung chuyển. Khương Lập mở to đôi mắt, toàn thân run rẩy, hai hàng nước mắt không thể cưỡng lại trảo ra. Tần Tư tựa hồ cũng cảm giác được khí tức nọ, run run nói:
" Là … là Phụ thân phải không?"
Lúc này, trong hư không chợt xuất hiện năm bóng người
Tần Vũ mặc hắc bào, khuôn mặt khôi ngô nhưng lại phát ra khí thế đỉnh thiên lập địa. Bên cạnh hắn chính là Hồng Quân, Huống Thiên Minh, Cổ Bàn cùng với Tôn Ngộ Không
" Lập nhi!"
Tần Vũ bước xuống, chỉ một bước đã xuất hiện trước mặt Khương Lập ôm nàng thật chặt vào lòng
" Vũ ca!" Khương Lập kìm nén nhớ thương đã mấy ngàn năm, lúc này không hề giữ lại phát ra, nước mắt ước đẫm vạt áo Tần Vũ
" Đại ca, Mẫu thân!" Hồng Quân đi tới, cả nhà cùng ôm nhau thật chặt
Ba người kia thấy vậy trong đôi mắt cũng có gì đó ươn ướt
" Tiểu Quân!" một nữ tử xinh đẹp đi ra, bên cạnh nàng còn có một nam tử cao lớn, lông mi có vài phần giống với Hồng Quân
Hồng Quân thấy La Băng, lại nhìn nam tử kia, cả kinh nói:
" Kia … Đây là hài tử của ta sao?"
Tần Sơ Thần, ngày trước là một thiếu niên nay đã sớm trở thành một nam tử hán đỉnh thiên lập địa. La Băng vỗ vỗ vai Sơ Thần, cố nén nước mắt nói:
" Sơ Thần, mau gọi Phụ thân "
Tần Sơ Thần nhìn qua cũng biết vô cùng kích động, lớn tiếng nói:
" Phụ thân!"
Hồng Quân cười nói:
" Hảo, hảo a!"
Lúc này, Băng Nghiên nắm tay một nữ tử tuyệt sắc đi ra, trong phút chốc trông thấy Tần Vũ nước mắt cũng cứ thế mà tuôn, gục đầu vào trong ngực Tần Vũ
" Gia gia! Tình nhi đã là Thần vương … Ngươi đã nói sẽ đưa ta tới nơi đó "
Nháy mắt thoảng qua, tiêu nha đầu Tần Tình Nhi hôm nay đã xinh đẹp tuyệt luân như vậy, nàng còn nhớ rõ hứa hẹn của Tần Vũ lúc trước, sau khi nàng đạt tơí Thần vương cảnh giới sẽ đưa nàng tới Nguyên thủy vũ trụ xông pha một phen
Tần Vũ từ ái vuốt mái tóc của nàng, cười nói:
" Đi … Mọi người đều đi!"
Trên dưới Tử Huyền phủ hoan hỉ, náo nhiệt phi thường. Hắc Vũ cùng Hầu Phí tất cả đều tới, muốn lập tức tới gập huynh đệ của mình
Giờ khắc này, tất cả đã đoàn tụ!

Không lâu sau, trong Bát Thần vũ trụ
Tần Vũ, Hồng Mông cùng Lâm Mông sóng vai đứng đó, ngắm nhìn vũ trụ không gian vô tận
Hồng Mông mặc một chiếc áo tơi, đột nhiên lắc đầu, thở dài cười nói:
" Đây là Nguyên thủy vũ trụ diễn sinh tất cả sao, không nghĩ tới ta sáng tạo vũ trụ không gian bất quá chỉ là một trong ức vạn tinh trần thế giới mà thôi "
Lâm Mông dường như cũng vô cùng khiếp sợ:
" Vô luận là trình độ ổn định của không gian hay là vũ trụ bổn nguyên lực, tất cả đều đạt tới hoàn mỹ "
Trong Nguyên thủy vũ trụ, bởi vì pháp tắc hạn chế khiến cho Hồng Mông cùng Lâm Mông không cách nào tiến hành thuấn di
Tần Vũ cười nói:
" Nguyên thủy vũ trụ vốn đã tồn tại, có thể nói là vũ trụ chủ của tất cả tinh trần vũ trụ, trình độ ổn định hay gì khác đều không thể so sánh, không thể bị đánh phá, chỉ có thể khai tích tinh vực hay sáng tạo thay đổi pháp tắc, bây giờ đệ đã mang Tử Huyền phủ tới Bát Thần vũ trụ "
Hồng Mông ánh mắt nhất liễm, phất tay cười nói:
" Như vậy chúng ta cũng tới đây, sống trong Hồng Mông vũ trụ đã trầm tịch bao nhiêu diễn kỉ, đã tới lúc xông xáo một phen rồi "
Ba người liếc mắt nhìn nhau, cất tiếng cười to, tiếng cười quanh quẩn khắp Bát Thần vũ trụ rộng lớn vô ngần …
HẾT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.