Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 2608:




Chương 2608

Nghèo quá đi!

Chẳng trách chủ nhân bút Đại Đạo lại nói, ngay cả ở thời đại cũ, Tổ Nguyên cũng thuộc hàng vô cùng quý hiếm.

Thu chiến lợi phẩm, hai tỷ đệ tiếp tục lên đường, đi về hướng động thiên Thần Nhất.

Diệp An thì quay về Tiểu Tháp tiếp tục tu luyện.

Sau khi đã xuyên qua vô số tinh vực, Diệp Quân lấy địa đồ tinh vực được Hữu chủ giáo tặng ra, liếc nhìn qua, sau đó ngẩng đầu nhìn vào một nơi sâu thẳm trong tinh không.

Gần tới rồi.

Diệp Quân cất địa đồ, hóa thành một luồng kiếm quang biến mất khỏi đó.

Nửa canh giờ sau, Diệp Quân đột ngột dừng lại, nhìn về nơi xa xa, chau mày. Cách hắn mấy nghìn trượng, có một ông lão lưng còng đang đứng giữa tinh không, trên người ông ta buộc chằng một sợi xích đen kịt, đầu kia sợi xích nối với một bộ quan tài.

Quan tài đồng!

Ông lão lưng còng kéo theo cỗ quan tài chậm rãi bước đi, ông ta đi rất chậm, mỗi bước đi phảng phất như đang dùng hết sức lực cả đời.

Thấy cảnh tượng quái dị trước mắt, Diệp Quân lập tức đề phòng, hiện giờ tuy thực lực của hắn không tệ nhưng hắn cũng biết, trong vũ trụ mờ mịt này, số lượng người có thể đánh hắn chắc chắn không phải nhỏ, bởi vậy, bất cứ khi nào cũng phải đề cao cảnh giác, làm việc thận trọng.

Diệp Quân không đi qua làm phiền đối phương, lựa chọn cách đi vòng qua, nhưng cũng vào lúc này, Đà Quan lão nhân đột nhiên ngẩng lên nhìn về phía Diệp Quân, giọng âm trầm: “Thiếu niên kia, vì sao ta lại cảm nhận được một hơi thở quen thuộc từ trên người ngươi?”

Diệp Quân dừng bước, nhìn Đà Quan lão nhân, nghi hoặc hỏi: “Hơi thở quen thuộc?”

Đà Quan lão nhân gật đầu: “Đúng vậy”. Diệp Quân nhíu mày nhìn ông ta vẻ khó hiểu.

Đà Quan lão nhân nhìn Diệp Quân chằm chằm: “Trong cơ thể ngươi có thần bảo gì đúng không?”

Nghe vậy, Diệp Quân lập tức tăng cường đề phòng.

Thấy sắc mặt Diệp Quân trở nên phòng bị, Đà Quan lão nhân bèn nhếch mép cười, nụ cười hết sức âm trầm, ông ta nâng tay phải, cách không chộp lấy Diệp Quân.

Ầm!

Một trảo này phóng tới, thời không bốn phía quanh Diệp Quân trở nên vặn vẹo, cùng với đó, có vô số luồng sức mạnh đáng sợ vây chặt lấy hắn.

Diệp Quân cả kinh trong lòng, vội đẩy ngón cái.

Ong!

Một tiếng kiếm kêu ngân lên, một thanh ý kiếm xé toạc không trung bay ra, chém vỡ thời không trước mặt Diệp Quân, ngay sau đó, Diệp Quân vội vã chui ra, lùi nhanh về phía sau cả nghìn trượng.

“Ủa?”

Thấy Diệp Quân phá được kết giới của mình, Đà Quan lão nhân hết sức kinh ngạc: “Ta đã đánh giá thấp ngươi rồi”.

Diệp Quân nhìn Đà Quan lão nhân: “Ta với các hạ không thù không oán, vì sao lại ra tay tấn công ta?”

Đà Quan lão nhân nhếch mép cười: “Muốn ra tay thì ra tay, chỉ đơn giản thế thôi”.

Diệp Quân nhíu chặt mày.

Đúng lúc này, Đà Quan lão nhân kia đột nhiên vung tay phải, cách không đè về phía Diệp Quân một cái. Cử chỉ đột ngột này khiến trên đỉnh đầu Diệp Quân chợt xuất hiện vô số kí tự thần bí cổ xưa, cùng với sự xuất hiện của những kí tự thần bí này, từng luồng hắc quqng đột nhiên ập về phía Diệp Quân, hùng hồn như thác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.