Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 257:




Chương 257

Tiểu Tháp tiếp tục nói: “Tiểu chủ mong thằng nhóc này không đi vào vết xe đổ của ngài, thế nên mới đưa hắn đến Nam Châu xa xôi này. Thêm vào đó, ngươi không phát hiện ra sao? Không có tiểu chủ nhiều năm nay, thư viện Quan Huyên bây giờ đã bắt đầu mục nát từ nội bộ rồi. Nếu hắn không từng bước đi lên, mai sau sao có thể giải quyết được những vấn đề này?”

Giọng nói bí ẩn lại khẽ thở dài.

Tiểu Tháp lại nói: “Hơn nữa Thiên Mệnh tỷ tỷ cũng đã từng dặn phải mài giũa tâm trí của hắn… nếu bây giờ đưa hắn về vũ trụ Quan Huyên thì còn mài giũa con khỉ gì nữa! Không vượt qua trăm ngàn khổ cực thì sao có thể trở thành thế gian đệ nhất kiếm được?”

Nói đến đây, nó dừng lại một lúc rồi mới tiếp tục: “Còn nữa, vũ trụ này không thể chữa lành được thương tích của ta và ngươi. Hai người chúng ta bây giờ thế này, mà cường giả đỉnh cấp thế hệ trước người thì chết, kẻ thì chìm vào giấc ngủ say… chúng ta không thể nào đàn áp được đám Tín công chúa và Minh Hoàng đâu”.

Giọng nói bí ẩn thầm thì: “Thế gian đệ nhất kiếm…”

Tiểu Tháp khẽ thở dài.

Nó ngập ngừng một lúc rồi lại nói: “Bên cạnh đó, ta hy vọng ngươi hiểu một điều! Hai chúng ta đã không còn là mình năm xưa nữa rồi. Bây giờ ngươi sống dở chết dở, còn ta thì thần phách bản thể bị thương nghiêm trọng… Chúng ta bây giờ đã không còn tư cách để ra vẻ ngầu lòi nữa rồi! Nếu chúng ta chết trong thay đám oắt con nào đó… thế thì mẹ kiếp, chẳng phải khiến người khác cười rụng răng à?”

Giọng nói bí ẩn trầm giọng than: “Ta chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày thảm đến thế này!”

“Mẹ kiếp!”

Tiểu Tháp bỗng nói: “Nếu để người ở thế giới Hư Chân biết được sự tồn tại của hắn… chắc chắn bọn chúng sẽ điên cuồng tìm cách phá kết giới Nhân Gian mà tiểu chủ để lại, sau đó kéo xuống đây giết hắn…”

Giọng nói bí ẩn lập tức âm trầm nói: “Để hắn khổ thêm chút nữa cũng được! Gia sản thì sau này về thừa kế đi!”

Trong thông đạo không gian, Diệp Quân nhìn nhẫn không gian trước mặt mình, bây giờ hắn chỉ còn lại bốn mươi bảy vạn kim tinh!

Tu luyện, đúng là tốn tiền quá đi mất!

Diệp Quân nắm chặt chiếc nhẫn không gian, trong lòng thầm than, thời gian tiếp theo phải thắt lưng buộc bụng thôi!

Mình nghèo quá mà!

Đợi qua thời gian này phải đi tìm việc làm mới được, nếu không sau này sống sao nổi!

Rất nhanh, Diệp Quân xuất hiện trên một tầng mây.

Cách hắn không xa là một bia đá cao ngàn trượng.

Thần tộc!

Diệp Quân bước tới trước bia đá, lúc này một ông lão bỗng xuất hiện, ông ta nhìn Diệp Quân: “Các hạ là?”

Diệp Quân lấy miếng ngọc bội mà người phụ nữ thần bí kia đã tặng hắn lúc trước ra. Lúc nhìn thấy miếng ngọc bội này, sắc mặt ông lão bỗng thay đổi: “Cậu…”

Diệp Quân nói: “Một vị tiền bối đã cho ta, bảo ta đến Trung Thổ Thần Châu thì có thể đến Thần tộc tìm bà ấy!”

Ông lão vội cung kính: “Công tử, mời!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.