Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1396:




Chương 1396

Hắn vừa dừng lại, một tàn ảnh đánh đến trước mặt hắn.

Lại là một Đại Đế.

Nhưng ngay lúc này, một ông lão áo đen cầm lưỡi dao bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Quân, ông ta tiến đến trước một bước, huyết quang xoẹt qua.

Bùm!

Tàn ảnh đó bị chém lùi về sau.

Người đến chính là Tông Lão.

Ông ấy cũng là người mạnh nhất trong số các cường giả bí ẩn mà Tần Phong giữ lại, cũng chỉ có ông ấy là Đại Đế, những người còn lại đều chỉ là cường giả cảnh giới Thần Đế.

Diệp Quân nhìn về hướng cách đó không xa, tàn ảnh dừng lại, đó là một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy đen, ánh mắt lạnh như băng, nhìn chằm chằm Tông Lão, hơi không phục.

Không nói bất kỳ nơi thừa thãi nào, bà ta bỗng biến mất, gần như cùng lúc Tông Lão cũng biến mất.

Vèo!

Đao quang màu đỏ lướt ngang qua.

Xoẹt!

Một bóng người bỗng liên tục lùi về sau, đó là người phụ nữ váy đen.

Lần này sau khi dừng lại, vẻ mặt người phụ nữ này trở nên nghiêm trọng.

Tông Lão không ra tay tiếp mà lùi đến bên cạnh Diệp Quân, hơi cúi người: “Thiếu chủ”.

Diệp Quân gật đầu đang định lên tiếng thì lúc này hắn như cảm nhận được điều gì bỗng sửng sốt, ngay sau đó hắn quay phắt lại nhìn Tiểu Bạch ở cách đó không xa.

Không chỉ Diệp Quân mà tất cả cường giả tộc Bác Thiên đều nhìn Tiểu Bạch.

Vừa rồi mọi người đều tập trung vào Diệp Quân nên không để ý đến Tiểu Bạch, lúc này họ mới nhận ra linh khí của Bác Thiên Giới đều không còn nữa.

Bị hút cạn!

Sau khi hấp thu hết linh khí, Tiểu Bạch nhảy lên bay đến trên vai Diệp Quân, sau đó nhếch môi cười.

Diệp Quân khiếp sợ không thôi, mặc dù Tiểu Bạch đánh nhau không giỏi nhưng khả năng trợ giúp quả thật rất nghịch thiên, lần sau có thể dẫn nó đến Chân vũ trụ rồi hút sạch Chân vũ trụ.

Lúc này sắc mặt các cường giả tộc Bác Thiên ở một bên đều trở nên hết sức khó coi.

Chỉ không để ý một chút, linh khí đã hết sạch.

Không còn linh khí nữa có nghĩa là gì?

Tức là Bác Thiên Giới đã trở nên vô dụng hoàn toàn.

Ông lão Đại Đế nhìn chằm chằm Tiểu Bạch, gằn giọng nói: “Để nó lại”.

Nếu không để Linh Tổ này lại thì cả tộc Bác Thiên sẽ phải chuyển nhà thật. Mà nếu truyền ra ngoài, tộc Bác Thiên sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ mất.

Nghe ông lão Đại Đế nói vậy, các cường giả tộc Bác Thiên lao đến chỗ Tiểu Bạch, lúc này giọng ông lão Đại Đế lại vang lên: “Phải bắt sống!”

Nhìn thấy một đám cường giả tộc Bác Thiên lao về phía mình, Tông Lão kéo Diệp Quân ra phía sau, cùng lúc đó thời không xung quanh Diệp Quân bỗng nứt ra, hơn ba mươi cường giả cầm lưỡi dao xông tới.

Ánh mắt ông lão Đại Đế dừng trên người Diệp Quân, lộ ra vẻ phấn khích bật cười nói: “Huyết mạch của nhà họ Dương ngươi đã bị huyết mạch tộc Bác Thiên thu gọn rồi. Ha ha…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.