Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1199:




Chương 1199

Diệp Quân im lặng một lúc lâu mới đưa ba thanh kiếm của Tào Bạch cho Trần Quan Tử.

Trần Quan Tử nhận lấy ba thanh kiếm, y đi tới một bên, cắm ba thanh kiếm lên một tảng đá, sau đó dùng ngón tay làm kiếm viết dưới đất: Tào Bạch, chết trận vào ngày mười ba tháng chín năm Quan Huyên.

Thấy cảnh này, các kiếm tu ở sau lưng Trần Quan Tử cũng không nhịn được nữa, nước mắt không ngừng rơi.

Ở Kiếm Tông, Tào Bạch là một người khá hoạt bát, nên rất thân thiết với các sư huynh đệ.

Mà sau ngày hôm nay, đã không còn Tào Bạch sư huynh nữa rồi!

Diệp Quân nhìn ba thanh kiếm trước mắt, hắn cúi đầu, im lặng không nói một lời.

Trần Quan Tử nhìn thoáng qua ba thanh kiếm, sau đó nhẹ giọng nói: “Ra đi thanh thản!”

Dứt lời, y xoay người rời đi.

Diệp Quân đứng im tại chỗ không rời đi, hắn cứ đứng mãi như thế.

Lúc này, Trần Quan Tử phía xa chợt cất lời: “Đi gặp cha mẹ đệ ấy thôi!”

Diệp Quân khẽ run rẩy.

Lúc này, hắn thấy hơi sợ.

Nhưng dù sao vẫn phải đi.

Nhà họ Tào.

Trong một gian đại điện, có một người đàn ông trung niên và một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi im.

Diệp Quân đi theo Trần Quan Tử vào đại điện.

Nhìn thấy hai người, tay phải người đàn ông trung niên nắm chặt góc bàn, không nói một lời.

Hai tay người phụ nữ xinh đẹp nắm chặt lấy quần áo của mình, người liên tục run rẩy.

Trần Quan Tử lấy ra một cái hộp, y chậm rãi đi tới trước mặt hai người, sau đó nhẹ giọng nói: “Đây là một nhúm tóc của sư đệ…”

Nước mắt trong mắt người phụ nữ lập tức tràn ra như vỡ đê.

Người đàn ông trung niên nắm chặt tay, cố nén nước mắt, nhưng thân thể vẫn không khỏi run lên.

Trần Quan Tử đặt cái hộp xuống, cúi thấp người, sau đó dẫn Diệp Quân xoay người rời đi.

Trong điện, người phụ nữ run rẩy nâng cái hộp lên, cái hộp thoáng chốc bị nước mắt thấm ướt.

Tay phải của người đàn ông trung niên run rẩy đặt lên cái hộp, nhẹ giọng nói: “Niềm kiêu hãnh… của nhà họ Tào ta…”

Người phụ nữ nhìn về phía người đàn ông, không ngừng khóc lóc, bà ấy hét lên: “Tại sao thằng bé lại phải bảo vệ vũ trụ này? Tại sao? Thằng bé chỉ mới mười tám tuổi! Tại sao chứ!”

Người đàn ông nhìn cái hộp, lúc này, ông ấy cũng nước mắt lưng tròng: “Nhưng… cho dù thế nào cũng phải có người đứng ra…”

….

Trần Quan Tử và Diệp Quân đứng im lặng bên ngoài điện.

Trần Quan Tử ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, bầu trời hơi mù mịt, giống như có một tầng hơi nước bao phủ, y nhẹ giọng nói: “Sở dĩ vũ trụ Quan Huyên này có thể yên bình là vì vô số người đi trước đã đánh đổi mạng sống của mình, trận chiến năm đó họ vẫn chưa đánh xong, bây giờ đến thế hệ của chúng ta rồi! Nếu bây giờ chúng ta đánh không xong, con cháu của chúng ta sẽ phải tiếp tục chiến đấu…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.