Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1196:




Chương 1196

Mà lúc này, Diệp Quân chợt tiến lên một bước, chém một phát về phía Gia Cát Hạo Nguyệt.

Thấy cảnh này, nét mặt Gia Cát Hạo Nguyệt chợt trở nên dữ tợn: “Không phải chỉ là chết thôi sao? Vũ trụ Quan Huyên của ngươi chết được, Chân vũ trụ ta cũng chết được!”

Dứt lời…

Oanh!

Một ngọn lửa bốc lên từ trong người Gia Cát Hạo Nguyệt.

Đốt cháy thân thể!

Nhưng còn chưa kết thúc, lại có một ngọn lửa màu trắng bùng lên!

Đốt cháy linh hồn!

Nhìn thấy cảnh này, những thiên tài thần linh đều tỏ vẻ sợ hãi!

Hiện tại, bọn họ đều đã hiểu ý đồ của Diệp Quân!

Diệp Quân của vũ trụ Quan Huyên này đang ép Gia Cát Hạo Nguyệt đốt cháy thân thể và linh hồn!

Hắn muốn ăn miếng trả miếng!

Sau khi thân thể và linh hồn đều bốc cháy, khí thế của Gia Cát Hạo Nguyệt thoáng chốc dâng cao, gã ta quát to một tiếng, đang muốn sử dụng thuật Thần Pháp nhưng đúng lúc này, Diệp Quân phía xa lại biến mất!

Lần này, tốc độ của Diệp Quân đã nhanh hơn!

Con ngươi Gia Cát Hạo Nguyệt chợt co lại, gã siết chặt tay phải, đọc thầm một thần chú cổ xưa, sau đó, một ngọn lửa màu xanh thẫm xuất hiện ở giữa chân mày của gã.

Mà lúc này, kiếm của Diệp Quân cũng đã đến!

Vụt!

Thanh kiếm này xuyên qua ngọn lửa kia, kiếm đâm thẳng tới, thoáng chốc đã đâm vào giữa chân mày của Gia Cát Hạo Nguyệt.

Oanh!

Thân thể Gia Cát Hạo Nguyệt không ngừng run rẩy, sau đó thì bị thanh kiếm này cố định tại chỗ!

Lúc này, lại có hai thanh kiếm bay tới, lần lượt đâm vào ngực và tay phải của gã!

Gia Cát Hạo Nguyệt đã không thể cử động được nữa!

Thấy thế, sắc mặt những thiên tài thần linh trở nên cực kỳ khó coi.

Thua rồi!

Gia Cát Hạo Nguyệt thua rồi!

Đúng vào lúc này, tình thế thay đổi, trong đường hầm thời không màu vàng chợt có một khí thế mạnh mẽ dâng lên, thời không chấn động!

Cùng lúc đó, một sức mạnh thần bí chợt bao phủ lên Gia Cát Hạo Nguyệt đang bị Diệp Quân cố định!

Muốn cứu người!

Thấy cảnh này, Diệp Quân ở cách đó không xa híp mắt, trong mắt lộ vẻ lạnh lùng.

Sắc mặt mấy người nhóm Trần Quan Tử sau lưng hắn cũng trở nên lạnh như băng.

An Nam Tịnh đứng trong hư không nhìn xuống bên dưới với nét mặt bình tĩnh, bà ấy không nói gì, nhưng trong tay đã cầm theo một thanh trường thương.

An Vương ở đối diện bà ấy im lặng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.