Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1163:




Chương 1163

Sơn động!

Diệp Quân ngờ vực: “Sơn động sao?”

Bát Uyển gật đầu: “Hay là ta dẫn ngươi tới đó nhé?”

Diệp Quân nhìn Bát Uyển, thấy vẻ mặt chân thật của cô ấy liền đáp: “Được!”

Bát Uyển cười: “Đi thôi!”

Nói xong cô ấy đứng dậy, quay người đi về phía xa.

Diệp Quân đi theo.

Chỉ chốc lát sau, Bát Uyển đã dẫn Diệp Quân tới trước một sơn động. Hai người cất bước vào trong, vách đá xung quanh sơn động tỏa ra tia sáng mờ ảo, thế nên trong động không hề tối.

Bát Uyển dẫn Diệp Quân tới trước một vách đá, trên vách đá đó có đặt một quyển sách cổ đã ố vàng.

Bát Uyển nhặt quyển sách cổ lên đưa cho Diệp Quân: “Ta học từ trong này!”

Diệp Quân nhận quyển sách cổ, hắn mở ra xem, trang đầu tiên có bốn chữ lớn: Bất Bại Quyền Kinh!

Bất Bại Quyền Kinh!

Diệp Quân lật từng trang, một lát sau, sắc mặt hắn trở nên cực kỳ nghiêm trọng.

Không biết quyển Bất Bại Quyền Kinh này ở cấp bậc nào, tổng cộng có sáu thức, lần lượt là: Ban Sơn, Phá Địa, Hám Thiên, Trích Tinh, Cầm Nguyệt, Táng Thần.

Diệp Quân không tiếp tục xem nữa, hắn nhìn Bát Uyển: “Cô học hết rồi à?”

Bát Uyển gật đầu: “Đúng vậy!”

Diệp Quân im lặng.

Rõ ràng lúc giao đấu, cô gái này đã nương tay với hắn.

Nghĩ tới đây, Diệp Quân lắc đầu cười.

Trước đây, hắn luôn cảm thấy mình quá sức yêu nghiệt, do năng lực tăng quá nhanh nên hắn cảm thấy mình phi thường. Nhưng bây giờ xem ra, tầm nhìn của mình còn hạn hẹp quá!

Đúng như tiền bối bí ẩn nói, thiên tài yêu nghiệt của vũ trụ này nhiều bao nhiêu kể xiết?

Núi cao còn có núi cao hơn!

Diệp Quân cười rồi nhìn Bát Uyển: “Bát Uyển cô nương, vật này cực kỳ trân quý, sao cô không mang nó đi?”

Bát Uyển bình tĩnh nói: “Mang đi làm gì? Có ăn được đâu!”

Diệp Quân trầm mặc.

Tính cách của cô nương này… thật đặc biệt!

Bát Uyển lại nói: “Nếu muốn học, ngươi cũng có thể xem”.

Diệp Quân chân thành nói: “Nếu ở thế giới bên ngoài, vật này quý giá lắm đó!”

Bát Uyển lắc đầu: “Việc đó không liên quan tới ta. Trước khi ta tới, nó đã nằm ở đây, nó không phải là đồ của ta, đương nhiên ta không thể mang nó đi được. Nhưng nếu nó là đồ ăn thì chưa chắc”.

Diệp Quân chỉ biết lắc đầu cười, tính tình của cô gái này thật hiếm thấy.

Diệp Quân mở cuốn quyền kinh ra, sau khi ghi nhớ toàn bộ chiêu thức tâm pháp, hắn lại đặt quyển sách về chỗ cũ.

Bát Uyển nhìn Diệp Quân: “Ngươi không cầm đi à?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.