Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1074:




Chương 1074

Cô ấy là người không quan trọng, cô ấy hiểu lầm có quan trọng với hắn không?

Hiển nhiên là không quan trọng!

Nghĩ đến đây, khi cô gái có vết bớt nhìn Diệp Quân, trong mắt có thêm vẻ phức tạp.

Ngay cả mấy người phía Liên Song cũng hơi xấu hổ, vì vừa nãy họ cũng hơi bất mãn với Diệp Quân, bây giờ xem ra họ đã trách nhầm hắn rồi.

Lúc này Diệp Quân bỗng quay lại nhìn phía Liên Song, cười hỏi: “Các ngươi không lấy Bất Khuất Cốt nữa à?”

Nghe Diệp Quân nói thế, mấy người vội vàng đi tới.

Liên Song chắp tay với Diệp Quân, nghiêm túc nói: “Diệp huynh, xin lỗi, ta trách nhầm huynh rồi!”

Hám Tông cũng cười ngượng ngùng, sau đó gãi đầu xấu hổ nói: “Diệp… huynh, vừa nãy ta còn muốn đánh huynh nữa!”

Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.

Hám Tông lại nói: “Xin lỗi huynh…”, Diệp Quân nhìn Hám Tông lắc đầu cười, tuy cậu nhóc này thật thà nhưng lúc ra tay lại quyết đoán hơn bất cứ ai.

Cách đánh người này thật sự bất ngờ, không chú ý một cái là sẽ bị ăn đòn ngay.

Tông Thủ cũng chắp tay: “Xin lỗi Diệp huynh!”

Cô gái có vết bớt chỉ nhìn Diệp Quân không nói gì.

Diệp Quân cười: “Không nói những điều này nữa. Trong chuyện này ta cũng có chỗ không đúng, vừa nãy tình huống cấp bách, không nói với mọi người nên mọi người hiểu lầm ta cũng là điều bình thường, cho nên… chuyện này bỏ qua đi! Chúng ta không nhắc lại nữa nhé!”

Nghe Diệp Quân nói thế, Liên Song và Tông Thủ đều bật cười ha hả.

Diệp huynh thật tốt!

Hám Tông cũng cười ngây ngốc vài tiếng.

Cô gái có vết bớt nhìn Diệp Quân, vẫn không lên tiếng.

Diệp Quân dẫn mấy người đến trước Bất Khuất Cốt, nhìn Bất Khuất Cốt trước mặt, vẻ mặt Diệp Quân trở nên hơi phức tạp, hắn im lặng một lúc rồi hơi khom người tỏ ý cung kính.

Bốn người phía Liên Song cũng cúi theo.

Lúc này một luồng ý chí trong hài cốt bỗng bay ra.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt nhóm Liên Song thay đổi, nhưng luồng ý chí ấy chỉ lướt qua người họ chứ không tấn công họ.

Mấy người đều sững sờ.

Diệp Quân nhìn hài cốt trước mặt, im lặng không nói.

Lúc này, những ý chí ấy bỗng ngưng tụ thành một hư ảnh uy nghiêm.

Đại đế Bất Khuất!

Thấy thế, mấy người phía Diệp Quân đều sửng sốt chấn động.

Xa xa dưới chân núi, An Nam Tịnh đang ngồi xếp bằng trên đất chợt ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi với vẻ mặt bình tĩnh.

Khoảng thời gian này, bà vẫn luôn canh giữ ở đây.

Đại đế Bất Khuất chậm rãi ngẩng đầu nhìn hư không, ánh mắt hơi phức tạp, có mờ mịt, có không cam lòng, cũng có cả bất đắc dĩ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.