Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1014:




Chương 1014

Thiên Tú nhíu mày: “Vì sao?”

Mộ Niệm Niệm nói: “Thứ nhất, bây giờ bà ấy chỉ muốn đợi Tiểu Huyên Tử bước ra khỏi ngưỡng cửa đó. Thứ hai, bà ấy không có hứng thú gì với Chân thế giới. Thứ ba, nếu bà ấy ra tay thì tâm cảnh của Tiểu Quân sẽ bị phá. Trước đây thì còn tạm, vì thằng nhóc chưa từng trải sự đời, chỉ nghĩ bà ấy là Đại Kiếm Đế, nhưng bây giờ, nếu để Thiên Mệnh giết chết tất cả những người này chỉ bằng một nhát kiếm trong nháy mắt…”

Nói đến đây, bà ấy lắc đầu cười: “Không một ai giữ được tâm kiếm đạo vô địch sau khi nhìn thấy Thiên Mệnh, nếu thằng nhóc này sinh cùng thời với bà ấy thì còn được, nhưng bây giờ…”

Nói đến đây, bà ấy không nói tiếp nữa.

Thiên Tú cũng im lặng không nói gì thêm.

Thế hệ của bọn họ đều chịu ảnh hưởng cực lớn từ Thiên Mệnh!

Có thể nói, phàm những người từng gặp Thiên Mệnh thì trong tim sẽ có một vị thần!

Một vị thần khiến bản thân tuyệt vọng!

Trận chiến ba nghìn vạn năm trước, dù Diệp Huyên có chật vật đến thế nào cũng không gọi một tiếng “Thanh Nhi”.

Không chỉ mình Diệp Huyên, cường giả đỉnh cấp thời đó, có ai quen biết Thiên Mệnh mà không tuyệt vọng đâu?

Dù ngươi có tu luyện thế nào, cố gắng đến đâu, lúc ngươi gặp bà ấy cũng sẽ tuyệt vọng thôi!

Bà ấy mạnh vậy đấy!

Lúc này, Mộ Niệm Niệm bỗng khẽ nói: “Hơn nữa, đối với vũ trụ Quan Huyên, Thiên Mệnh còn nguy hiểm hơn cả Chân thế giới nữa. Ít nhất thì Chân Thần của Chân thế giới sẽ không ra tay, còn vị Thiên Mệnh cô nương này không lo nhiều vậy đâu. Năm xưa nếu không nhờ Tiểu Huyên Tử thì bà ấy đã xóa xổ vũ trụ Quan Huyên này chỉ bằng một ý niệm trong đầu rồi”.

Thiên Tú khẽ gật đầu, bà ấy nhìn phía xa: “Vũ trụ Quan Huyên có bị hủy diệt hay không đều không quan trọng, thằng nhóc kia bình an là được”.

Mấy người bọn họ thật sự chẳng có cảm tình gì với vũ trụ Quan Huyên.

Bọn họ tới đây giúp chỉ đơn thuần vì Diệp Quân là người nhà họ Dương!

Mộ Niệm Niệm bỗng cười nói: “Giết cho đã đi nào!”

Nói rồi, bà ấy bỗng hóa thành một đạo kiếm quang xông ra.

Thiên Tú cũng hòa thành một tia u quang bay vút ra.

Trên hư không, An Vương và Thương Vương kia vẫn đang đại chiến.

Ba người An Nam Tịnh vẫn luôn nhìn chằm chằm An Vương, đúng lúc này, An Nam Tịnh bỗng nói: “Ra tay!”

Dứt lời, ba người lập tức biến mất.

Dường như cùng lúc đó, An Vương trên trời kia bỗng xòe tay, một phù ấn bốc cháy trong lòng bàn tay của bà ta.

Ầm!

Chớp mắt, cơ thể An Vương trở nên mờ ảo!

Đốt hồn!

Không chỉ vậy, còn đốt cả thể xác!

Rõ ràng, bà ta đã dự đoán được ba người An Nam Tịnh sẽ ra tay với bà ta.

Lúc này, ba người An Nam Tịnh đã giết tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.