[Harry Poter - Harluc] Người Tình Ánh Trăng

Chương 10:




EDITOR: PARK HOONWOO
BETA: BĂNG
- o0o-
Ngủ một giấc ngon lành cành đào, đến khi Lucius tỉnh lại đã là đêm khuya.
Ánh lửa lờ mờ từ lò sưởi phía xa là nguồn sáng duy nhất trong không gian tối tăm, từng bóng đen lắc lư theo ngọn lửa trên trần nhà cao lớn hình vòm, y yên lặng nhìn chốc lát, sau đó mới quay đầu nhìn sang bên cạnh.
Người đàn ông tóc đen ngả người trên ghế bành, trên người đáp một cái chăn bông, tay trái vẫn bị y nắm chặt trong lòng bàn tay.
Một cổ ấm áp bùng lên trong ngực y, cứ như cả người, cả trái tim đều ngâm trong suối nước nóng, ánh mắt tham luyến của Lucius dừng lại trên gương mặt nghiêm túc hơn thường ngày kia, nhẹ nhàng cười, sau đó cảm giác hai bàn tay siết chặt vào nhau của hai người khẽ động.
Đôi mắt xanh lục bởi vì xung quanh tối đen như mực nên trông hơi âm trầm hé mở, vẻ mặt tỉnh táo như vừa nãy chỉ là chợp mắt một chốc.
"Đã dậy rồi?"
Harry ngồi dậy, đáy mắt bình đạm không gợn sóng chậm rãi nổi lên chút ấm áp, một tay khác nhẹ nhàng đặt lên trán y "Khỏe hơn chưa?"
"Khỏe rồi."
Chưa bao giờ khoẻ như vậy.
Lucius mỉm cười nhìn hắn.
Là y tùy hứng, rõ ràng không có vấn đề gì to tát, nhưng lại muốn cột người yêu buổi chiều có tiết bên người.
Vì thế, cho nên áy náy không biết xuất hiện từ đâu, nháy mắt lan rộng khắp người.
Được dung túng, được cưng chiều, được nâng niu trong lòng bàn tay, dùng bàn tay ấm áp kia, chứng minh y là quan trọng nhất.
Em sẽ sửa, y lặng lẽ nói với bản thân, nhưng cũng không ngại đắm chìm vào sự dịu dàng kia của hắn một chốc.
—— Khó trách mọi người lại nói, tình yêu sẽ khiến con người "từ từ" trở nên mềm yếu.
"Em bỏ ăn hai bữa rồi, ngồi dậy ăn chút gì đi."
Giọng nói trầm thấp mềm mại bên tai kéo y về thực tại, Lucius vén chăn muốn đứng dậy, lúc này mới phát hiện đồng phục đã biến thành áo ngủ tơ lụa thoải mái.
Nhìn bộ dạng kinh ngạc cùng thẹn thùng của y, Harry không khỏi mỉm cười "Là thuật Biến hình."
Y vậy mà không phát hiện quần áo của mình bị người khác ếm bùa?
"Tính cảnh giác của em kém thế sao....."
Lucius cuối cùng cũng phản ứng lại, ảo não lẩm bẩm một câu, đến khi giương mắt nhìn đôi mắt ngọc lục bảo tràn ngập ý cười kia, dưới ánh mắt dịu dàng mà chăm chú như thế, gò má của y bắt đầu không chịu nổi mà đỏ lên.
"Đúng vậy." Harry nhẹ giọng cười, âm thanh trầm xuống "Nhưng ta rất vui."
Hắn cúi đầu, hơi nhích đến, lại thấy thiếu niên vội vàng quay mặt đi.
"Từ từ ——"
Mặc đồ ngủ, còn chưa rửa mặt, đầu tóc cũng lộn xộn, Lucius trong lòng bụm mặt la hét.
Cái hình tượng này thật sự rất không ổn!!!
Cảm giác được bàn tay trên vai mình run run, Lucius hung hăng trừng mắt, liền thấy người yêu cao giọng cười ha ha.
Hắn ít khi cười một cách thoải mái như vậy.
Trong lòng Lucius có chút xấu hổ cùng oán giận nói "Có gì mắc cười chứ?"
"Xin lỗi" Harry mang theo ý cười nhàn nhạt vuốt tóc y "Đi rửa mặt đi."
Sau khi y hoàn tất chu trình chăm sóc bản thân, Harry đã dọn đồ ăn ra, còn tiện tay rót một ly sữa.
Ngủ lâu như vậy nên tinh thần của Lucius bây giờ rất tốt, mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, cùng ánh mắt mềm mại và nụ cười dịu dàng của người yêu, vui sướng ăn xong bữa tối muộn của mình.
Chén dĩa trên mặt bàn đã được gia tinh thu dọn hết, y đứng dậy đi đến cửa sổ, ngón tay ấn lên trên mặt kính nhìn ra bên ngoài, màn mưa rả rích bên ngoài bỗng nhiên đoàng một tiếng, một tia sét xuất hiện giữa trời đen, giống như sợi chỉ bạc treo trên bầu trời.
"Mưa lớn quá."
Cảm thán một câu không ý nghĩa, Lucius quay lại ngồi bên cạnh Harry, tự nhiên vươn tay nắm tay hắn, mười ngón siết chặt lấy nhau.
Ngoài cửa sổ vang đến từng tiếng sấm khác nhau, nhưng trong phòng lại vô cùng yên tĩnh.
"Hôm qua anh và James Potter về trang viên Potter," y thận trọng hỏi, có chút do dự "Nói chuyện với bọn họ thế nào rồi?"
Ý cười trong mắt Harry nhạt đi một chút, không để ý nhún vai "Cũng không tệ lắm."
Hắn chọn những gì có thể nói, đơn giản giải thích một chút, Lucius biểu tình cực kỳ rối rắm, nghe được một nửa đã nhịn không được hỏi "Cho nên Lucius Malfoy kia là vai ác sao?"
Harry vì biểu cảm của y mà bật cười "Đúng vậy. Lạc đường như biết quay lại, hoặc là nói là nhân vật phản diện rất biết xem xét tình thế."
"Không được vì hắn mà ghét em!" Lucius có chút buồn bực, ngữ khí nhấn mạnh.
Harry cười cười hôn môi y "Đương nhiên."
Lucius dây dưa cùng hắn một chút, nghĩ nghĩ rồi thêm vào "Cũng không được vì hắn mà thích em."
Đột nhiên để ý, có một "Lucius Malfoy" khác biết Harry sớm hơn mình.
"Em nghĩ nhiều rồi" Harry lắc lắc đầu, cánh tay vòng qua eo y "Con hắn nhập học cùng lúc với ta, trên thực tế, ngoại trừ lần đầu tiên gặp, thì những lần sau đó chẳng có lần nào hòa thuận cả."
Lucius không biết nên hay không nên vì thế mà vui vẻ, y thà hai người bọn họ không hòa hợp, vậy thì sẽ không có một loại tình huống cẩu huyết nào đó diễn ra giữa cả hai.
Người này càng kể càng khiến y lún sâu vào câu chuyện của hắn, vì thế nên y hoàn toàn chẳng còn tâm trạng đi suy nghĩ mấy chuyện khác.
".........Sự thật cũng không vĩ đại giống như mọi người miêu tả" Harry dựa đầu lên vai y, ánh mắt xa xăm, nhàn nhạt nói "Khi ta ý thức được đã có bao nhiêu người đã hy sinh tất cả để chắn gió che mưa cho mình, thì tất cả lựa chọn chỉ còn lại như vậy."
Hắn im lặng, cười nhẹ một tiếng "May mà ta không khiến bọn họ thất vọng."
"Em xin lỗi, Harry."
Lucius đau lòng nhớ đến mấy thứ chỉ nghĩ thôi đã sợ mà Harry vừa kể kia, duỗi tay ôm chặt lấy hắn, đột nhiên hiểu ra vì sao tối qua James Potter rõ ràng bị y ra tay cũng không quá nặng, nhưng Harry lại lo lắng đến thế, đã vậy y còn vì thế mà ghen "Thật sự.... Rất xin lỗi......."
Chỉ có một mình y biết rõ, một khắc đó, y thật sự hận không thể khiến James Potter biến mất khỏi thế giới này.
Nếu thật sự không kìm chế nổi mà tàn nhẫn ra tay, Harry chắc chắn sẽ hận chết y.
Suy nghĩ này làm y không nhịn được mà run run, càng dùng sức vùi mặt vào lòng người yêu.
"Đừng sợ" Harry xoa xoa tóc y, nhẹ nhàng nói "Ta chỉ hy vọng em có thể hiểu ta hơn một chút, Lucius, tin tưởng ta hơn một chút."
"Dạ." Khoé mắt y ẩm ướt, khẽ gật đầu.
Một lần nữa nhớ lại những hồi ức không đẹp đó, hung hăng xé rách tất cả những vết thương có lẽ đã sắp lành, cho nó trần trụi tiếp xúc với không khí, tuyệt nhiên sẽ không nhẹ nhàng như người yêu đang thể hiện.
Đối mặt với thái độ bình tĩnh đó của Harry, trong lòng y rất nhộn nhạo
Cứ như bị gia tộc Potter lẳng lặng bài xích, rõ ràng bọn họ đều là người thân, nhưng hắn cũng tự hiểu rõ ràng, bọn họ so với những người hắn biết kiếp trước hoàn toàn không giống nhau.
Thì ra người chờ đợi anh, chỉ có em.
Thì ra anh chỉ có duy nhất mình em.
"Em lại nhịn không được muốn tốt nghiệp rồi" Lucius nghiêng đầu, khẽ nói "Chỉ cần anh nguyện ý, Harry, chúng ta có thể cùng nhau tạo ra một mái nhà."
Cánh tay quanh eo siết chặt, một cái đầu màu đen lười nhác dựa lên vai y, sau khi yên lặng được một lát, một tiếng cười khẽ vang lên bên tai, như lơ đãng lộ ra điểm yếu của mình, nhưng cũng tựa như tất cả chỉ là ảo giác.
"Đây là cầu hôn sao?" Harry mỉm cười thở dài, ngón tay mảnh khảnh chậm rãi nghịch mấy sợi tóc của y.
Lucius ngồi thẳng, nghiêm túc nhìn hắn "Anh sẽ cho em một gia đình mà, phải không?"
Y trước giờ am hiểu phòng đoán nhân tâm, biết thế nào gọi là tận dụng thời cơ, dùng từ ngữ thế nào mới động lòng người, nhưng chưa có lúc nào giống như bây giờ, nói ra điều mà đối phương khao khát nhất.
"Đương nhiên."
Giọng Harry hơi khàn, bình tĩnh chăm chú nhìn y một lát, sau đó nghiêng người đè y xuống ghế, cứ thế hôn xuống.
Nụ hôn không chút vội vàng, mang theo cường thế của chính hắn cùng tất cả dịu dàng, Lucius thật sự rất gần, đến mức nhịp tim dồn dập kia của y, đã tố cáo tâm trạng của chủ nhân nó lúc này.
Lần đầu tiên có người nói với hắn như vậy, rõ ràng là muốn cho, nhưng lại nói nhỏ đến mức như thỉnh cầu, Harry cảm thấy đáy lòng như có gì đó khều một cái, nhìn thấy thiếu niên trước giờ vốn kiêu ngạo lại hạ mình thấp đến thế, đau lòng còn nhiều hơn cả cảm động.
"Tất cả đều cho em hết." Người đàn ông tóc đen dứt ra một chút, thấp giọng nỉ non, ánh mắt mềm mại đến mức có thể khiến người khác nhũn thành một bãi nước,
Sau khi nụ hôn dài kết thúc, Lucius dán mặt vào ngực hắn, khoé môi hơi nhếch lộ ra vui mừng cùng quyến luyến từ tận đáy lòng.
Y cuối cùng cũng có được thứ mình muốn nhất.
Trên đời này thật sự có người như vậy, có thể vứt bỏ đa nghi cùng thận trọng của Slytherin, có thể thản nhiên yêu và được yêu.
Làm y có thể thực sự chờ mong thứ gọi là vĩnh cửu.
Hoon: Yah, cuối cùng "Người tình ánh trăng" cũng đã hoàn rồi, như mình nói đó, đây là fic mừng 300 fl trên watt, nói vậy thôi, chứ thật ra có không 300 fl mình vẫn edit, lâu lâu đổi gió xíu ấy mà. Trong truyện có xuất hiện nhân vật ba má của James nhỉ, mặc dù hai người hình như không phải tên Euphemia và Fleamont, nhưng bà Xanh Nước Biển đã muốn thế thì kệ đi, nói chung là, cảm ơn mọi người đã đọc "Người tình ánh trăng" của Thuỷ Yêu Băng Lam và ủng hộ Team Cục Đá nhé, yêu mọi người nhìu.
TOÀN VĂN HOÀN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.