Hành Trình Mạt Thế Tìm Cha: Thân Ái Đừng Chạy Loạn!

Chương 27: Thế giới song song




Xung quanh hòa rộn âm thanh cùng mùi hôi thối ập vào mũi, số lượng tang thi lên đến hàng nghìn khiến mùi càng nặng khó ngửi đến hôn mê.
Nhưng Dật Ân lại không màn hoàn cảnh xung quanh, hắn hạ mắt xuống nhìn người trong lòng. Mặt khác, tòan thân hắn bắt đầu phát ra ánh sáng thất sắc đại diện cho các dị năng [Thủy - Hỏa - Thổ - Mộc - Kim - Lôi - Băng], ánh sáng thất sắc dần lan tỏa chấn áp bạo động tang thi đang vồ dập thèm khát.
Không sai, đây chính là dị năng
Ánh sáng thất sắc không chỉ đơn thuần là ánh sáng như vậy, các góc màu sắc phân bố của dị năng nở rộ đặc tính từng dị năng mãnh liệt tấn công tang thi đang bạo động mọi phía.
Trong chốc lát, thành phố rực sáng với sức mạnh oanh tạc cực kì khủng bố của thất sắc dị năng. Đến cả nhóm người lặn lội xa xa cách mấy trăm dậm vẫn có thể thấy được, nhiều năm về sau có nhiều người rất tự hào kể lại cho con cháu họ đã chứng kiến một màn kinh tâm động phách như thế nào, sự kiện này đến ngàn năm sau vẫn lưu truyền uy lực Thất sắc dị năng của boss mạt thế.
Thất sắc dị năng kéo vài tiếng đồng hồ, nếu là người khác thì đã sớm cạn kiệt dị năng, nhẹ thì bất tỉnh hai ba ngày, nặng thì suýt phế dị năng.
Chẳng qua hắn là Dật Ân, mấy tháng qua hắn đã thu thập lượng lớn dị năng từ tang thi và vô số dị năng giả tìm hắn gây phiền toái, cho nên hiện tại muốn xả bao nhiêu liền có bấy nhiêu.
Mà hành động dường như liều mạng kháng cự này của hắn dọa cô bé tang thi trên tòa nhà chạy trối chết. Lúc cô bé thanh tỉnh muốn quay lại tìm kẻ đã dọa mình, bọn Dật Ân rời đi đã lâu.
Suy cho cùng, Thiên Thiên này vẫn là một đứa trẻ, dù cho là nữ hoàng tang thi có lý trí thì thế nào? Đến khi bỏ mất thời cơ cô mới ngờ ngợ ra, tinh thần lực từ dị năng không phải vĩnh cửu cũng có lúc phải hết, vì vậy hành động của Dật Ân cũng chỉ là phô trương thanh thế mà thôi.
Khi Thiên Thiên đang nuối tiếc bỏ lỡ cơ hội khiến cho đám thịt ngon miệng Dật Dật Ân chạt thoát, bên Dật Ân cũng chẳng có gì tốt đẹp.
Xem xét một tòa nhà hoang vắng Dật Ân liền để Tuyên Dã dựa vào tường, bản thân hắn đã mệt suýt không thở nổi, được Song Nhân đưa nước uống, Ôn Phi Dương ở bên ngoài canh gác làm hắn không khỏi cảm thấy may mắn. Nhưng chưa kịp thở phào vì cuối cùng có thể nghỉ ngơi, hắn lâm vào nguy hiểm.
Hắn cư nhiên ở giờ phút này....muốn thăng cấp.
Đây không phải tìm chết thì là gì? Nếu bây giờ thăng cấp nhất định sẽ thu hút được mũi thính như mũi chó của con bé tang thi kia.
Gặp được kỳ ngộ là may mắn, nhưng chưa thấy qua ai như hắn, kỳ ngộ trong hoàn cảnh hiện tại rõ ràng là một nỗi niềm bất hạnh to tướng, muốn thăng cấp nhưng lại phải kiềm nén đúng là giày vò nhân tâm.
Dật Ân cười khổ nghiêng đầu nhìn Tuyên Dã đang yên ổn hôn mê.
Thực chất, mắt thấy không nghĩa là chân tướng, có mỗi sự việc đều không như bản thân suy tưởng.
Tình hình trước mắt của Tuyên Dã chính là như vậy. Bề ngoài an nhiên bất tỉnh, nhưng trong tâm thức lại đang bị dằn vặt bởi các nhân tố sâu trong nội tâm lâu nay, lần lượt thống khổ đều kéo về lũ lượt tra tấn Tuyên Dã không ngừng.
Tầm mắt Tuyên Dã bị bao phủ một mảnh tối tăm, tinh thần như bị xé rách đau đớn khôn xiết, càng khiến cô điên cuồng hơn chính là từng chút bị xé toạc kia đang chắp vá lại từng mảng.
So với lúc đầu, đau chỉ có hơn không có kém. Ý thức dần mơ hồ nhưng lại bị dòng nước lạnh ngắt xối tỉnh.
Tuyên Dã theo bản năng co quắp thân thể để dò xét tìm kiếm tia ấm áp chung quanh, nhưng đáp trả cô chính là nền đất lạnh lẽo còn vương vấn khí lạnh ẩm ướt.
Cô run mi mở mắt ra, nhanh chóng nhận thức được bản thân đang ở trong địa ngục hắc ám. Từng song sắt cứng rắn chặn đi tầm mắt của cô, người đứng bên ngoài như ánh sáng đâm mù hai mắt yếu ớt của cô.
Tình cảnh này, vẫn rất quen thuộc như vậy.
Tiếp theo người đàn ông nhất định sẽ nói:“Tuyên Dã, nếu em nói ra chiếc hộp Đen ở đâu, tôi sẽ nói với người bên trên tha cho em.”
Lần này cô quyết định phải phỉ nhổ hắn ta một trận chứ không phải nhu nhược như ngày trước:“Phi! Có ngu mới tin súc vật.”
Chỉ tiếc sức YY của Tuyên Dã cường đại cỡ nào cũng không thể biến nó thành sự thật, người đàn ông lạnh lùng nhìn cô thật lâu mới chậm rãi nói:“Hôm nay Tướng quân sẽ tới tra khảo cô, liệu mà biểu hiện cho tốt. Bằng không, e rằng tôi phải chuyển cô tới hạ tầng...” Nói xong hắn dứt khoát quay người bước đi lười phải nhìn thấy cô thêm giây nào.
Tuyên Dã đau đến nhếch môi hé răng, sau một hồi mới tìm lại khả năng chống chịu đau đớn trước kia. Cô chống tay lọm khọm ngồi dậy, lòng cực khinh bỉ người đàn ông súc vật đó.
Phòng ngục trung tầng đã thảm vậy rồi, còn xuống hạ tầng, hẳn không có chỗ ngủ luôn rồi. Còn cái gì biểu hiện tốt, hắn cho rằng đây là trường học chắc!?
Thầm lôi tổ tông tám đời nhà hắn ra hỏi thăm một lần cô mới dịu cơn tức xuống. Lại nhìn hoàn cảnh xung quanh cô không khỏi cười khổ, chẳng lẽ lại xuyên về kiếp trước?
Đây quả thật làm ăn lổ vốn mà! Thân thể kia rất tốt a.
Nghĩ đến đây tâm trí cô mê mang hoài niệm, không phải cô không muốn trở về mà là chuyện xé toẹt lỗ hỏng thời không để tiến đến một thế giới khác là một chuyện xa vời.
Đến bây giờ cô vẫn không biết nguyên nhân vì sao bản thân lại trùng sinh tới trên người Diệp Tuyên Dã. Có lẽ vì cô không phải đến từ thế giới này đi, nghe nói sự kiện Khoa Hàn lâm nhặt được cô rất oanh động, đơn thuần chỉ vì bài toán IQ dành cho trẻ được nhận vào của cô vượt mốc chạm tới phạm trù thiên tài.
Cô không biết cha mẹ mình là ai, nhưng cô rất rõ mục đích tồn tại của mình, chính là nổ lực đến ngày có thể giao cho “Thân” đồ vật sở hữu trong nhẫn ngọc tím. Cho nên cô vô cùng phối hợp yên ổn ở trong Khoa Hàn lâm, nhưng lại không ngờ những món vật thuộc về “Thân” do cô cất giữ ngược lại biến thành bùa đồ mệnh của cô.
Sở dĩ cô chết đi cũng chính vì nguyên nhân này.
Không phải cô không phản kháng, chống cự...chỉ là cô vô năng bất lực chẳng thể làm gì ngoài chờ chết, cho đến khi Nhạc Thiên Ly mang cô trốn đi....
Tuyên Dã thoáng cười cợt một chút, càng nghĩ càng uất ức, cuối cùng cô vẫn không tránh khỏi cái chết trái lại tội nghiệt càng nặng hơn khi lôi một người vô tội như Thiên Ly theo sau.
Cô ấy vốn là bạn tốt duy nhất cô có được. Đó là may mắn, là niềm tự hào trong thâm tâm cô.
Phải, vì Thiên Ly là bạn tốt duy nhất của cô, cho nên cô càng muốn cô ấy mạnh mẽ hơn để bảo vệ bản thân, huống chi còn một nhân tố Nhạc Mẫn Vi bất ngờ xuất hiện, vì vậy cô càng không thể liên lụy họ.
Dù rơi vào tình huống này cô vẫn cảm thấy yên tâm, ít ra bên thế giới song song kia cô ấy sẽ tung hoành cao ngạo thật tốt ở mạt thế chứ không phải ũ rũ cô tịch như ở tại thế giới này.
Tuyên Dã thỏa mãn ngã người xuống nhắm mắt ngủ.
Dù gì hiện tại cô cũng đang ở ngục giam trung tầng, trừ phi gặp thi triều quy mô lớn tập kích bất ngờ thì cô có thể yên tâm ngủ như chết. Còn về việc đám người thượng tầng vô sỉ kia muốn làm gì cô, Tuyên Dã nhún vai biểu thị, tùy ý hành xác. Thân thể rách nát này, không có cũng không sao. ╮(╯_╰)╭
*Uy...uy*
*Xì..xầm...xì xầm*
Nếu cánh tay liệt của mình có thể giơ lên cô nhất định sẽ phủi phủi che tai, không phải trung tầng luôn yên lặng sao? Hôm nay vì cái lông gì ồn ào quấy nhiễu giấc ngủ êm đẹp cô!! Tuyên Dã tức đến mức giơ chân!
“Uy..Diệp Tuyên Dã tỉnh dậy đi có Viễn tướng quân đến tham quan này...”
Tham quan cmn á! Đây là sở thú chắc!!! Tuyên Dã phiền muộn nhếch nhoác ngồi dậy.
Vừa mở mắt ra mọi sự vật xung quanh cô đã không còn ánh sáng mà tập trung vào một người, thời gian nhất thời ngưng đọng.
Đây chẳng phải là Dật Ân sao!!? Hắn làm gì ở đây? Viễn tướng quân là ai?
Người đã cướp hết hào quang của mọi người xung quanh - Dật Ân cau mày không hài lòng:“Tại sao lại phế dị năng của cô ấy?”
Tên đàn ông thối của thượng tầng đảo mắt bối rối giải thích:“Cô ta rất giảo hoạt, chỉ cần tay chân liền có thể trốn ra ngoài. Nếu không phải thượng tầng nhân từ thì đã sớm hủy đôi mắt thôi miên đó rồi.” Điều này quả không hổ danh thiên tài Khoa Hàn lâm, chỉ tiếc đến nay cô vẫn chỉ trốn ra ngoài chứ chưa hoàn toàn thoát khỏi căn cứ được.
“Tôi vẫn luôn cho rằng hành động của chính phủ rất nhân từ chứ.” Người đàn ông đứng cạnh Dật Ân nhếch môi chế giễu.
Nghe vậy, người đàn ông đại diện thượng tầng không khỏi hô lên cảnh cáo:“Viễn tướng quân, anh đừng quên hiện tại anh đang làm việc cho ai, anh đang đứng ở đâu?”
Hóa ra người tuấn mỹ phóng khoáng kia là Viễn tướng quân. Viễn tướng quân một bộ dạng cứng mềm không ăn, hắn nhẹ nhàng đáp trả:“Tôi nghĩ tôi đã biểu hiện rất rõ chứ! Tôi làm việc cho Song gia, chứ không phải cho quân đội chính phủ.”
“Tốt! Tôi ghi nhớ điều này! Hai vị tự nhiên, tôi đây đi trước.” Người đàn ông thượng tầng nắm chặt tay nén giận rời khỏi.
Lúc này ánh mắt Dật Ân mới chuyển sang nữ tù nhân đang nằm la liệt bên trong, hắn thở dài trầm giọng nói:“Diệp Tuyên Dã, xem như có duyên đi.”
Viễn tướng quân bên cạnh nghe được nhịn không được bật cười:“Xùy....có duyên a. Uhm, tên giống nhau...bộ dạng so với chị dâu còn đẹp hơn. Mệnh đều giống nhau bất....” chị dâu đã quy thiên, còn cô gái hai lăm này bị phế dị năng..
Nói tới đây hắn tự giác im lặng. Bởi vì lời tiếp theo chắc chắn là:
“Thác Viễn, không cần cậu nhiều lời.” Dật Ân quát quân sư kiêm bạn mình xong liền quay qua hiếm hoi mở lời an ủi:“Cậu ta không có ác ý, chẳng qua lắm lời thôi, cô đừng để ý.”
Tuyên Dã bật cười than nhẹ:“Xác thực rất giống nhau...”
Thác Viễn vui vẻ ánh mắt 'tìm được đồng chí' nhìn cô nói với Dật Ân:“Thấy chưa, tôi đã nói mà! Mỹ nữ...”
“Thác Viễn câm mồm! Ai cho phép anh nói chuyện kiểu đó với Tuyên Tuyên!” Giọng nói quen thuộc vang lên đầy tức giận với độ nâng đề-xi-ben trực tiếp phá hủy tuyến giác tai của người đứng gần cửa ra vào nhất - Thác Viễn.
Thác Viễn: vì sao lần nào người xui xẻo cũng là tôi chứ?!
“Lão bà, có phải em ghen hay không?” Thác Viễn vẻ mặt chân chó chạy lại nhuận lông cọp.
“Thác Viễn, anh cút!” Nhạc Thiên Ly mím môi đẩy kẻ không đúng đắn sang một bên.
“Lão bà ~”
Nhìn hai người cãi nhau, cô đột nhiên hiểu ra, lý do Nhạc Thiên Ly có mặt ở đây, còn cả gan ôm tâm tư cùng nhau bỏ trốn.
Thì ra, định mệnh đã an bài sẵn.
Nếu nói vậy, cha của Mẫn Vi là kẻ thiếu mất sợi dây thần kinh này? Từ tính tình hai người có thể thấy, tình một đêm, một kích liền dính chưởng.
Trong lòng Tuyên Dã thầm khen ngại, Thác Viễn thoạt nhìn mỏng manh thế nhưng lại cường đại như vậy a!
Ánh mắt quái nóng rực của cô phóng tới làm cho Thác Viễn không được tự nhiên, thu hút tầm mắt hai người còn lại.
“Mỹ nữ...không phải là cô ưng ý tôi chứ? Nếu thật tôi nhất định bất chấp hậu quả cướp cô ra!” Qua vài phút răn dạy của lão bà Thác Viễn ngực quen đường cũ trưng bày ra dáng vẻ phong hoa lãng tử hứng thú hỏi Tuyên Dã.
“Thiên Ly cô nhanh kéo hắn về nhà dạy dỗ tốt, chớ để chạy loạn hại người nha.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.