Thời gian hai ngày đã trôi qua, trong hang đá nhỏ Cổ Viêm ngồi khoanh chân ngồi trên một mỏm đá lớn hai tay mỗi tay một cái màn thầu ăn trông rất ngon, trong suốt thời gian luyện hóa hắn đã không được thứ gì bỏ bụng nay quá trình luyện hóa đã kết thúc hắn cần phải bổ sung năng lượng để cơ thể không bị đói, vì chỉ có khi ăn no hắn mới có sức đánh nhau với những kẻ địch phía trước.
Hiện tại tu vi hắn đã là linh thần cảnh thất trọng tương ứng với võ đế cảnh ở Phục Long Đại Lục, thành tựu tới mức này phải kể đến yêu đan thú linh bát phẩm của Lam Vương và sự giúp đỡ rất lớn của dâm đ*o thai thì hắn mới có thể thăng tiến thực lực nhanh đến vậy.
Ngay cả hắn cũng không dám tin mình đã đạt đến cảnh giới võ đế cảnh cấp biệt chỉ cách võ thần cảnh không còn xa, đợi đến khi quay trở về đại lục không biết sẽ làm bạn bè tại nơi đó kinh ngạc tới mức nào.
Ăn no rồi, giờ đã đến lúc vặt lông mấy con yêu hồ kia thôi.
Híp mắt cười Cổ Viêm hai tay gác sau gáy thong thả bước đi rời khỏi hang đá.
Trở lại chiến trường tại trung tâm bí cảnh, Tịch Nhi, Khương Võ, Khương Tú Tú đã đứng đợi sẵn nghênh đón Cổ Viêm tới.
Phía sau đám yêu tộc này có Lam Trạng bị treo trên một khúc gỗ hình thánh giá cắm sâu xuống đất, trông hắn bị tra tấn một cách thê thảm sợ rằng phụ mẫu cũng không nhận ra được, nhưng hắn vẫn cố nở ra nụ cười tươi, vì thấy cứu tinh của mình xuất hiện, Cổ Viêm tự tin bước đến nghênh chiến ắt hẳn nắm chắc phần thắng trong tay nhất định có thể cứu Lam Trạng ra khỏi tình cảnh khó khăn này.
Cuối cùng ngươi đã xuất hiện, vừa hay ân oán này cũng đến lúc phải kết thúc.
Tịch Nhi lạnh lùng nhìn Cổ Viêm nói.
Ân oán, ta thì có ân oán gì với các ngươi?
Cổ Viêm tỏ thái độ ngạc nhiên hỏi.
Còn dám nói không có thù oán gì với chúng ta, Khương Thành đại ca, Khương Lực ca đều chết dưới tay ngươi, ngươi nghĩ mối thù chúng ta có thể không thể không báo sao.
Tú Tú quất mạnh roi xuống đất quát mắng.
Hóa ra các ngươi kết thù với ta vì hai tên yêu tộc đó chết dưới tay ta sao?
Vậy thì ba tên yêu tộc bên đội ta bỏ mạng các ngươi tính sao đây, không lẽ ta lại phải đi kết thù với các ngươi để trả thù cho bọn chúng.
Cổ Viêm ta đâu rảnh để kết thù với mấy tên vô dụng yếu đuối các ngươi, các ngươi chưa đủ tuổi làm kẻ thù của ta đâu.
Đối với ta trên chiến trường chỉ có kẻ mạnh và kẻ yếu, thắng thì làm vua thua thì đắp mộ có thế thôi, còn muốn trả thù cho huynh đệ các ngươi có bản lãnh đến mà lấy cái mạng ta này.
Vung chảo sắt xuống đất Cổ Viêm lớn giọng quát lại.
Không cần hai muội phải ra tay, đích thân ta sẽ lấy mạng hắn.
Khương Võ truyền lời xong, trong tay cầm chắc một cự chuy màu đen bạo phát lực lượng mà tới tấn công Cổ Viêm.
Cây cự chuy này có tên Đại Lực Chuy là một kiện thánh khí thượng phẩm nặng tới ba vạn tám ngàn cân vô cùng nặng đối với nhưng kẻ tu luyện thuần về lực lượng như Khương Võ lại như hổ mọc thêm cánh.
Đối diện với Khương Võ lao tới tấn công, Cổ Viêm chỉ khẽ nhếch mép khinh thường cười hai tay khoanh trước ngực không thèm phản công.
Khương Võ thấy biểu hiện đáng ghét của Cổ Viêm lửa giận lại thêm bội phần lao tới đem lực lượng cường đại của mình truyền vào một chuy gõ xuống đầu Cổ Viêm.
Bang!
Một tiếng nổ lớn inh tai vang lên khi cự chuy chạm vào đầu Cổ Viêm, môt chuy này thật sự rất mạnh nhưng rất tiếc chỉ có thể làm chân Cổ Viêm lún sâu xuống mặt đất còn thương tích thì chẳng thấy đâu, dường như một kích này đều không gây chút sát thương nào với hắn. — QUẢNG CÁO —
Sao có thể, linh thần cảnh thất trọng ăn trọn một chuy này của ta lại không có thương tích gì, cường độ cơ thể của Cổ Viêm này cũng quá biến thái rồi đấy.
Khương Võ mặt biến sắc lùi lại nói.
Cơ thể ta chỉ là con người bình thường thôi đấy, con người ta vốn rất lười học đối với mấy pháp môn luyện thể ta chẳng biết một tẹo nào, nếu phải nói thẳng ra thì vũ khí của ngươi thuộc loại quá dởm không gây một chút sát thương nào với ta cả.
Cổ Viêm châm biếm cười đáp.
Vô lý, quá vô lý, không lý nào một linh thần cảnh không thuần về luyện thể lại chịu được công kích của ta nhất định ngươi còn có pháp bảo phòng ngự cao cấp hoặc y phục của ngươi là một kiện thần khí cao cấp nào đó.
Khương Võ không phục tiếp tục tra hỏi.
Cổ Viêm không nói nhiều trực tiếp cởi y phục ra chỉ để lại một cái quần xì để che bộ phận nhạy cảm, hắn muốn cho gã yêu tộc này tâm phục khẩu phục.
Như vậy đã được chưa, trên ngươi ta còn mỗi cái quần xì thôi, mau đến đánh ta thử đi, lần này ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy cây búa đó của ngươi chỉ là cái thứ đồ rởm bán đầy ngoài chợ thôi.
Cổ Viêm ngoắc ngoắc tay khiêu khích.
Khương Võ nổi giận một lần nữa vung cự chuy tiến đến tấn công Cổ Viêm kết quả vẫn không thay đổi ngoài làm cho thân thể tiểu tử này lún sâu xuống đất ra thì một chút thương tích cũng không có.
Kết quả này làm cho gã đầu óc như điên loạn không hiểu chuyện gì xảy ra, cái áo rách kia của Cổ Viêm đã kiểm tra qua không phải là vũ khí phòng ngự gì cả chỉ là y phục bình thường mà mọi người hay mặc còn về công pháp luyện thể nếu Cổ Viêm đã tự nhận mình chưa học qua bất kì pháp môn nào vậy thì mọi chuyện hiện tại xảy ra làm sao đây, không lẽ vũ khí trong tay gã thực sự là hàng dởm như những gì mà tiểu tử này nói.
Khương Võ đại ca, đừng nghe Cổ Viêm ác ma khua môi múa mép, hắn chắc chắn luyện thể thần thông nào đó, hắn nói vậy chỉ làm huynh phân tâm thôi, hay mau dùng toàn bộ sức mạnh kết thúc mạng sống của hắn đi.
Khương Tịch Nhi từ xa hét lớn nói.
Lời của Tịch Nhi làm cho Khương Võ tỉnh lại, nàng ta nói không sai nãy giờ bản thân gã bị Cổ Viêm xoay vòng trở nên ngu ngốc lúc nào không hay cho đến hiện tại đã hoàn toàn tỉnh lại phải nghiêm túc dồn toàn bộ sức mạnh đánh bại Cổ Viêm.
Tịch Nhi cảm ơn muội rất nhiều, là Khương Võ ta hồ đồ tin những lời tên Cổ Viêm xấu xa này nói, nhìn cho rõ, đây mới chính là uy lực chân chính của Tam Tuyệt Đại Lực Chuy.
Vừa nói, Khương Võ bước lên phía trước tay nắm chặt cự chuy lao tới, lúc này gã giống như một đại tu la thần tràn ngập khí thế cuồng bạo và quỷ dị còn Cổ Viêm thì khỏi phải nói trông tiểu tử này không nghiêm túc chút nào trong khi Khương Võ đang lao tới tấn công thì hắn vẫn còn đang bận mặc lại y phục vào người hoàn toàn không chút phòng ngự nào.
Đối với biểu hiện làm ngơ mọi chuyện đang xảy ra thì Khương Võ không lộ ra chút nộ khí nào hoàn toàn bình tĩnh đối mặt với âm mưu quỷ kế của Cổ Viêm.
Rót lượng lớn năng lượng vào Đại Lực Chuy khiến cho kích thước của nó trở nên khổng lồ nó to đến mức thậm chí không nhìn thấy bản thân hắn ở đâu, cỗ hơi thở hùng bá thiên hạ cùng sát khí người ngoài xem thôi cũng bủn rủn chân tay huống chi là những người trong bí cảnh, đỡ một chuy này cho dù không chết cũng thương tích đầy người.
Lần này ngươi chết chắc với ta.
Khương Võ hét lớn nói xong, bắt đầu chuyển mình đồng thời động tác đơn giản, chân trái bước lên một bước nặng nề đạp mạnh xuống đất vang lên một tiếng nổ lớn, lấy chân trái làm trung tâm, mặt đất xung quanh xuất hiện vết nứt lớn, cánh tay phải của Khương Võ đang giữ Đại Lực Chuy vung về phía sau lấy lực cùng lúc phía sau này xuất hiện hai hư ảnh mỗi bên làm tư thế giống hệt hắn cùng lúc bạo phát lực lượng thuần túy.
Toàn bộ cơ nhục của Khương Võ trong nháy mặt căng phồng lên, quang mang màu cổ đồng bao trùm khiến cho khiến cho cả người và chuy hợp thành một thể, đất đá xung quanh như bị loại năng lượng quỷ dị này làm cho chúng bị hút lên lơ lửng xung quanh hắn.
Chân trái nhấc lên, Khương Võ nhún người bay lên không trung đồng dạng hai hư ảnh phía sau bay theo dung nhập một thể với Khương Võ khiến cho sức mạnh của gã phút chốc tăng lên gấp ba lần so với bình thường.
Cự đại Đại Lực Chuy cứ thế xé trời xuất thế mặc dù không có bất kì âm thanh nào phát ra sự cường đại của nó nhưng ở trong mắt Tịch Nhi một chuy này chính là tinh, khí, thần bá đạo là đặc trưng của nhưng kẻ cuồng tu luyện về lực lượng thuần túy, có thể nói nó không khác gì nhân kiếm hợp nhất thậm chí có phần vượt trội hơn.
Phía bên ngoài, ngay cả Cửu U Bà Bà và Khương Văn Sương cũng không thể ngờ Khương Võ có thể tu luyện đến cái trình độ này, hóa ra trước giờ hắn vẫn ẩn dấu thực lực nếu phải so sánh với Khương Lực có thể là kẻ tám lạng người nửa cân nhưng về thiên phú thành tựu sau này hoàn toàn không sánh với Khương Thành cửu vĩ còn Khương Võ chỉ là thất vĩ, đáng tiếc Khương Thành hi sinh quá sớm đây cũng chính là sự nuối tiếc lớn nhất đối với đồng tộc cũng như Cửu U Bà Bà.
— QUẢNG CÁO —
Vừa mặc lại y phục xong, Cổ Viêm nhận ra phía dưới chân của mình một bóng đen khổng lồ xuất hiện khiến khu vực xung quanh trở nên tối xầm.
Ngẩn đầu lên thì thấy một cự chuy màu đen khổng lồ như một đại sơn đang tiến tới uy lực vô cùng kinh khủng.
Ra là vậy, trong khi ta mặc lại y phục ngươi lại xuất ra một chiêu siêu ngầu lòi đến vậy, nhưng rất tiếc thời gian múa của ngươi đã hết rồi, giờ đến lượt ta phản công đây.
Cổ Viêm nói dứt lời dùng một chiêu thiết đầu công đơn giản nhất lao tới nghênh đón một chuy của Khương Võ.
Đại Lực Chuy cùng cái đầu siêu cứng của Cổ Viêm va chạm tại cùng một chỗ khiến cho từng đợt sóng không khí kinh khủng tung tóe khắp nơi, Tịch Nhi cảm nhận được một chuy mà Khương Võ bộc phát kinh khủng tới mức nào còn về phía Cổ Viêm nhục thân quá mức cường đại khiến nàng không thể suy đoán được một trong hai người ai mới là kẻ thắng cuối cùng nhưng cho dù Khương Võ có thẳng thì khả năng làm ác ma Cổ Viêm trọng thương nặng là rất thấp.
Khi còn nhỏ Khương Võ được sư phụ mình rèn luyện nhục thân cực khổ vô cùng, sư phụ hắn nói bắp chân là điểm phát lực đầu tiên, sau đó đến cơ nhục toàn thần, tiếp theo chính là tim và cuối cùng chính là tinh thần.
Cái gọi là tinh thần chính là đem sức mạnh thuần túy vào chuy khiến cho ngươi chuy hợp nhất giống như tu luyện nhân kiếm hợp nhất chỉ có vậy khi bạo phát sức mạnh tối đa của bản thân được.
Ngay lúc này đây Khương Võ đã vận dụng tốt nhưng gì sư phụ hắn nói toàn bộ cơ bắp bạo phát lực lượng kinh khủng mà lấy bắp chân làm điểm tựa, hắn như một cây cung được làm căng ra tối đa rồi bung ra một chuy này đập xuống đem tinh túy thần hợp nhất khủng bố vô cùng.
Trái lại Cổ Viêm chẳng hề bạo phát sức mạnh gì cả, chỉ dùng cái đầu cứng của mình đối chọi hắn làm vậy khác gì đang sỉ nhục Khương Võ cho dù gã yêu tộc này có múa may quay cuồng ngầu lòi đến đâu một khi gặp hắn tất cả đều vô nghĩa.
Phía trên khu vực khán giả đang xem, mọi người ai nấy đều nhiệt tình cổ vũ cho hai người, đặc biệt là Cổ Viêm không ít người mạnh miệng tán thưởng đoán mò tiểu tử này có nhục thân quá cường đại ắt hẳn hắn đã luyện qua công pháp luyện thể thuật siêu cấp nào đó mới cường ngạnh đối chọi với Khương Võ như vậy.
Nhưng nguyên lai ai biết được mà cũng chỉ có Ngọc Nhi biết rõ, sức mạnh của Cổ Viêm sử dụng không phải tự trải qua tôi luyện như người khác mà có được mà là một quyền năng đặc biệt mà sau khi hắn sáng tạo ra Kim Thiên Sinh Tinh hay nói cách khác giờ đây mọi công kích từ thuộc tính kim bao hàm cả vũ khí hắn đều miễn nhiễm hết tất cả không bất kì một chút sát thương nào cho dù là loại vũ khí đó có mạnh đến đâu tất cả với hắn đều vô nghĩa điều này khiến mọi người nhầm tưởng hắn luyện pháp môn luyện thể kinh khủng nào đó, nào biết được hắn ngu ngốc đến mức học một bộ công pháp tầm thường còn chật vật huống chi là công pháp cao cấp.
Hắn cũng chỉ là một người bình thường trong số những người bình thường mà thôi thiên phú không có, gia thế không có, huyết mạch thượng cổ không có, tóm lại hắn chẳng có cái gì ra hồn là đặc trưng của phế vật mà mọi người hay nói.
Nhưng cũng đừng nhầm tưởng hắn bình thường mà coi thường hắn, hắn có thể ngu ngốc đầu óc đơn giản thiên phú về võ đạo chẳng có cái gì vậy mà một khi đối diện với hắn khối kẻ phi thường cũng phải khiếp sợ hắn.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, một chuy này vậy mà chấn áp được Cổ Viêm khiến hắn văng xuống bên dưới mặt đất mặc dù không chịu bất kì tổn thương nào nhưng trong trận chiến về lực lượng có vẻ như Khương Võ đã thắng.
Sao có thể mình dùng toàn bộ lực lượng vào một chiêu đó vậy mà chỉ hất văng hắn đi một chút thương tích lên hắn cũng không có.
Khương Võ mặt biến sắc kinh hãi nói.
Đâu phải cứ múa may quay cuồng làm ra mấy cái hành động thật ngầu là có thể đánh bại được ta đâu.
Ta phải nói thật, đứng đợi mãi mà ngươi mới rặn ra được một chiêu, ngươi có tin trong khoảng thời gian đó ta vừa có thể làm một tách trà lại có thể dùng tốc độ nhanh nhất của mình đánh ngươi mấy trăm chưởng khiến ngươi chết tan xác rồi không.
Cổ Viêm cười châm chọc nói.
Còn dám nói, ngươi đích thức chán sống rồi.
Khương Võ chỉ tay về Cổ Viêm phẫn nộ quát.
Muốn đánh tiếp sao, cũng được thôi nhưng trước hết ngươi nên thay cái búa khác đi, cái búa này của ngươi hỏng rồi kìa.
Cổ Viêm vừa nói xong, Khương Võ quay lại kiểm tra Đại Lực Chuy của mình phát hiện có một vết lõm lớn kích thước vừa khớp với thời điểm hắn đánh một chuy vào đầu Cổ Viêm.
Một chuy này tuy có mạnh nhưng nhục thân của Cổ Viêm lại quá biến thái tuy rằng đánh văng hắn đi nhưng tại thời điểm hai bên va chạm Đại Lực Chuy cũng vì vậy mà phản chấn sinh ra vết lõm. — QUẢNG CÁO —
Dám làm hỏng vũ khí của ta, không thể tha thứ cho ngươi được.
Động tác của Khương Võ không dừng lại, một chuy quét ngang lấy chân trái làm trụ xoay tròn một vòng lấy đà làm vỡ đất đá cứng rắn xung quanh như một cây cung được kéo căng lần nữa, bộc phát càng thêm mãnh liệt mà oanh tạc về phía Cổ Viêm.
Đối diện với chiêu thức hủy diệt này Cổ Viêm liền phát động sức mạnh nguyên tố sấm sét trong người, bình thường hắn chỉ sử dụng nguyên tố này để tăng tốc độ di chuyển nay dùng để tấn công không biết kinh khủng tới mức nào.
Lôi điện bá đạo áp chế tên yêu tộc này cho ta.
Cổ Viêm nói xong bàn tay trái triệu hồi ra luồng sấm sét màu đỏ hủy diệt đánh cho Khương Võ trọng thương không những vậy còn sinh ra lực đẩy khủng khiếp đẩy hắn lún sâu xuống mặt đất khiến hắn không cách nào có thể di chuyển về phía trước được.
Đáng ghét, đau quá lại không thể di chuyển được.
Khương Võ phẫn nộ trong bất lực nói.
Ta lại đói rồi, chỉ còn mượn cây búa nát của ngươi ăn tạm.
Tay phải Cổ Viêm triệu ra luồng sấm sét màu lam trực tiếp hút cây Đại Lực Chuy của Khương Võ về phía bản thân mình.
Một tay vo bóp nát búa vo tròn nó thành một cục kim loại màu đen bỏ vào miệng cắn từng miếng ngon lành cho đến khi ăn trọn nó.
Hành động này làm cho Khương Võ khuôn mặt trở lên xanh mét, gã không tưởng tượng ra Cổ Viêm rốt cuộc là cái thứ gì nữa, hắn nói hắn tự nhận là nhân tộc nhưng nhìn thế nào cũng không giống nhân tộc hắn giống như con quái vật đang sợ nào đó đội lốt người, Khương Thành trước đó bỏ mạng trong tay hắn cũng không oan uổng.
Hắn quá mức biến thái, biến thái đến đáng sợ làm cho bất kì ai đấu với hắn cũng phải khiếp sợ trước sức mạnh của hắn.
Phía Vô Khuyết ở ngoài quan sát trận chiến không ngừng run rẩy vì phấn khích hắn chỉ mong sớm được giao đấu với Cổ Viêm càng nhanh càng tốt, chỉ tiếc vẫn phải nán lại chờ đợi mà chờ đợi được đấu với đối thủ mạnh là thứ mà hắn cảm thấy chán ngắt nhất.