Rời khỏi tiệm bán vũ khí, Ngọc Nhi trong lòng vẫn không thể vui lên được, nàng vẫn cho rằng hành động của hắn thất quá tàn nhẫn, mất nhân tính.
Ngọc Nhi muội còn giận ta về chuyện vừa nãy sao, ta đâu có bắt nạt chúng là do chúng tự nguyện trao đổi với ta, ta cũng đã nguyện ý bồi thường cho chúng, tính ra cả hai bên đều có lợi.
Cổ Viêm mở miệng lên tiếng nói.
Nhưng mà huynh nhìn xem tên yêu tộc dù sao cũng hóa thành hình người, huynh lại đi ăn thịt hắn, hành động này thật sự quá tàn độc, quá ghê tởm.
Ngọc Nhi nhíu mày trách mắng.
Tàn độc, ghê tởm!
Vậy tại sao lúc các người săn giết yêu thú chưa hóa hình để lấy tài nguyên, lấy da lấy thịt của chúng để ăn lại không có được cái suy nghĩ thánh thiện như lúc này.
Với ta yêu thú có thể là bạn cũng có thể là thức ăn, hóa hình hay chưa hóa hình chung quy vẫn cùng chung một bản chất.
Cổ Viêm mở miệng giải thích.
Cách giải thích của tiểu tử này Ngọc Nhi không thể phủ nhận được, nàng cũng từng có thời gian săn giết yêu thú chưa hóa hình, nhưng những yêu thú hóa hình có rất nhiều là bằng hữu của nàng điều này làm cho nàng luôn có sự ác cảm với hành động của hắn.
Ngọc Nhi biểu hiện cảm xúc bất đồng như vậy, Cổ Viêm cũng đoán ra nàng có rất nhiều bằng hữu yêu tộc, quen biết lâu dần nàng đã coi họ là con người giống nàng, cho nên trong mắt nàng cách mà hắn ăn thịt yêu tộc cũng giống như ăn thịt người, tự nhiên sinh ra bản chất ghê tởm tàn độc như một con quái vật, bất quá hắn lúc này đã có phương pháp cải thiện.
Như vậy đi, sau này cho dù ta có ăn thịt yêu tộc, ta cũng sẽ không ăn trước mặt muội, đây là sự nhượng bộ cuối cùng của ta, nếu muội vẫn còn ngăn cản ta ăn thịt thì chúng ta đường ai nấy đi.
Cổ Viêm thẳng thắn nói.
Thiên La Dạ Nguyệt là người đứng giữa cũng cảm thấy tâm trạng khá bức bối, mặc dù tán đồng suy nghĩ của Ngọc Nhi, nhưng Cổ Viêm một mực đòi ăn thịt nếu nàng còn ý định ngăn cản theo phe Ngọc Nhi hắn có khi cũng từ mặt không thèm đếm xỉa gì đến nàng thật đúng là tiến thoái lưỡng nan, tốt nhất trong trường hợp này vẫn nên im lặng.
Hết cách thật với huynh, nếu huynh cứ khăng khăng theo ý mình muội không thể ngăn cản được nữa nhưng với một điều kiện huynh phải đáp ứng, đây cũng là sự nhượng bộ cuối cùng của muội dành cho huynh, nếu huynh không đồng ý chúng ta đành phải tạm rời xa nhau vậy.
Ngọc Nhi than thở nói.
Nói đi, bất kể điều kiện gì ta đều đáp ứng.
Cổ Viêm gật đầu chấp thuận nói.
Một tuần có bảy ngày, huynh chỉ được phép ăn thịt yêu tộc có một ngày, còn những ngày còn lại huynh phải ăn rau quả thực vật và các loài động vật khác, ngoài ra chuyện huynh ăn thịt không được phép ăn quá nhiều, nếu muội thấy huynh ăn quá sự cho phép của muội, muội sẽ dùng gia pháp trị tội.
Ngọc Nhi thẳng thắng nói.
Nghe theo ý muội, Cổ Viêm ta đã hứa thì nhất định sẽ giữ lời.
Cổ Viêm gật đầu lần nữa nói.
Ngọc Nhi nghe hắn nói như vậy tâm trạng cũng vui lên một chút, ít ra cách này giúp nàng kiểm soát được thói quen ăn thịt của hắn, nếu như để hắn mất kiểm soát thì tương lai của yêu tộc trên thiên giới sẽ bị hắn diệt sạch không chừa một ai.
Cách làm này của Ngọc Nhi rất hay làm cho Thiên La Dạ Nguyệt không khỏi khâm phục, hiện tại ngoài nàng ra Cổ Viêm sẽ không nghe bất kì ai hết, đây cũng là cách vẹn cả đôi đường.
Sau khi cả hai bên quyết định xong liền không nhắc tới chuyện này nữa, liền hướng về phía sinh tử đài đông nghịt khán giả kia quan sát.
Ba kẻ lạ mặt kia đứng lại cho ta!
— QUẢNG CÁO —
Đang rời đi quan sát võ đài khác thưa người hơn để dễ quan sát, đột nhiên lúc này có một âm thanh nữ nhân phía sau gọi lại, hẳn là có chuyện gì muốn nói nên cả ba liền dừng lại bồi chuyện.
Nữ nhân mới đến thân hình nhỏ nhắn hoạt bát đáng yêu, dựa theo khí tức nàng ta tỏa ra phỏng đoán đã đạt đến cấp độ thú linh ngũ phẩm tương đồng với yêu đế ở trên Phục Long Đại Lục.
Nữ nhân này vừa chạm mặt đám người Cổ Viêm không khỏi giận mình choáng váng, cái tiểu thế giới này vốn dĩ dành cho yêu tộc tu luyện tại sao lại có nhân tộc xuất hiện ở đây.
Ngoài cái tên nam nhân bất tài vô dụng đang ở linh nhân cảnh thấp kém ra, thì hai nữ nhân bên cạnh tu vi không thể nhìn thấu được hiển nhiên trình độ của nàng hiện tại sao có thể đoán ra thực lực của họ cho được.
Ngươi có chuyện gì muốn hỏi chúng ta sao.
Cổ Viêm nhếch miệng cười lạnh nói.
Nhân tộc, tại sao nhân tộc các ngươi có thể vào đây.
Thiếu nữ yêu tộc mở miệng nói.
Thì ta giống như các ngươi được sự cho phép của vị tiền bối là chủ nhân của Tỏa Linh Tháp này, vào đây tu luyện ngươi cảm thấy lạ lắm sao.
Cổ Viêm thản nhiên nói.
Ngọc Nhi bên cạnh nghe hắn nói cũng phải phì cười, từ khi nào trong mắt hắn lại coi nàng là một vị tiền bối, nhiều lúc nàng cảm thấy hắn có khiếu chọc cho người ta phải phì cười lên.
Thiên La Dạ Nguyệt bên cạnh biểu cảm giống hệt như Ngọc Nhi cách xưng hô tiền bối đó không hợp với tính cách của Cổ Viêm chút nào làm cho nàng ta cũng phải che miệng phì cười theo.
Nguyên lai là vậy, cũng lâu lắm rồi trong cái tiểu thế giới này không có sự xuất hiện nhân tộc, ba ngươi đến đây đã lâu chưa?
Thiếu nữ xinh đẹp mở miệng hỏi.
Vừa mới đến, mục đích chúng ta đến đây để tu luyện bồi dưỡng tu vi, còn nhiều bỡ ngỡ lắm nên vẫn chưa thích nghi được.
Cổ Viêm gãi đầu cười cười nói.
Nghe tiểu tử này nói vậy, thiếu nữ này đã hiểu ra vấn đề, đối với hai nữ nhân bên cạnh hắn phỏng chừng tu vi nhiều nhất cũng là hóa thần cảnh tương đồng với cấp bậc thú vương lại có bí pháp che dấu tu vi nàng cũng nhìn ra cũng là chuyện thường tình.
Ta tên là Lam Anh thuộc phi cầm nhất tộc, chủng tộc Thiên Hỏa Điểu còn các ngươi, tan nên xưng hô thế nào.
Lam Anh mở miệng giới thiệu trước.
Ta là Cổ Viêm, vị nữ tử váy đó đang mang bụng bầu này là thê tử ta tên là Ngọc Nhi còn nữ nhân kia chúng ta không quen biết có lẽ ả đến trước chúng ta.
Cổ Viêm bật cười lên tiếng giới thiệu.
Lời vừa nói xong lập tức từ phía sau Thiên La Dạ Nguyệt véo mông hắn một cái, rõ ràng tiểu tử này cố ý trêu tức nàng đây mà.
Mặc dù rất đau nhưng Cổ Viêm không dám hét lên một tiếng, chỉ biết cắn răng chịu đựng để người ta biết mình bị nữ nhân véo mông còn ra thể thống gì nữa.
Xin hỏi vị cô nương này ta có thể xưng hô với ngươi thế nào.
Lam Anh hướng về phía Thiên La Dạ Nguyệt mở miệng thân thiên cười hỏi.
— QUẢNG CÁO —
Ngươi chưa có cái tư cách để bắt chuyện với ta, tốt nhất tránh xa ta ra, nếu không ngươi sẽ lãnh hậu quả vô cùng thê thảm.
Thiên Lạ Dạ Nguyệt lạnh lùng nói.
Lam Anh nghe cách nữ nhân này chỉ biết gượng cười cho qua chuyện trong ba người nàng ta là khó gần nhất, thực lực nàng ta cao hơn mình tuyệt đối không thể đắc tội được, tốt hơn hết là nghe theo nàng tránh xa ra một chút lại là sự lựa chọn thông minh.
Cổ Viêm nếu ngươi đã đến đây tu luyện thì ta phải nhắc nhở ngươi, với cảnh giới hiện tại ngươi chỉ có thể tham gia sàn đấu một hai ba ít ra còn toàn mạng trở về.
Từ sàn đấu thứ tư trở đi nguy hiểm trùng trùng nếu chưa đủ thực lực thì đừng có tùy tiện tham gia vào.
Lam Anh mở miệng khẽ nhắc nhở.
Nghe nữ nhân này nói, Cổ Viêm hiểu rất rõ, thực lực chưa đủ tốt nhất nên ở sân chơi an toàn thích nghi trước, đợi mạnh lên rồi mới nhảy qua sân khác để chơi.
Để hiểu rõ hơn, Lam Anh dẫn đám Cổ Viêm đi đến sân đấu thứ nhất, sân đấu này rất ít yêu tộc dễ quan sát, càng vào những sàn đấu có số thứ tự lớn hơn số lượng người xem cũng nhiều hơn.
Ủa sàn đấu này có vẻ hơi bé so với những sàn đấu còn lại a.
Cổ Viêm ngạc nhiên hỏi.
Sàn đấu độ khó càng cao thì diện tích càng lớn, để cho yêu giả có thể thoải mái thể hiện bản lãnh của mình, những sàn đấu cấp bậc dễ sống sót này tính ra chỉ để dành cho lứa tuổi yêu tộc tu vi thấp kém tập luyện là chính nên không cần phải làm rộng quá làm gì.
Lam Anh mỉm cười giải thích.
Sàn đấu dành cho trẻ con, bộ ta là trẻ con hay sao mà phải chui vào đó thể hiện, đưa ta đến sàn đấu cao cấp hơn đi.
Cổ Viêm tỏ vẻ khó chịu nói.
Lam Anh nghe hắn nói chỉ biết cười khổ một tiếng, tên tiểu tử này thực lực thấp kém nhưng cũng quá thiện chiến, nếu hắn đã nói như vậy, nàng cũng không thể làm hắn thất vọng trực tiếp đưa hắn đến sàn đấu thứ tư, từ sàn đấu này trở đi khả năng tử trận của các yêu giả vô cùng cao đáng để cho hắn học hỏi.
Nhờ sự giúp đỡ của Lam Anh mà đám Cổ Viêm được đứng ở vị trí tiện lợi quan sát, trận đấu đầu tiên hắn được chứng kiến là hai cường giả yêu tộc cấp bậc thú linh tam phẩm và tứ phẩm hết sức hoành tráng.
Sàn đấu rộng lớn đủ để cho cả hai bên tung chiêu thoải mái, thông thường yêu tộc chiến đấu để tiện lợi thường dùng nhân dạng con người để tấn công, chỉ khi họ bị dồn vào đường cùng hoặc phân định thắng thua mới hóa thành bản thể.
Bản thể của yêu thú đủ hình dạng kích thước khác nhau có loài có kích thước siêu khủng có loài kích thước chỉ thuộc dạng trung bình nhưng cũng có loài kích thước rất nhỏ.
Ban đầu Cổ Viêm cứ nghĩ yêu thú kích thước càng to thì càng mạnh nhưng hắn đã nhầm, vẫn có một số yêu tộc kích thước nhỏ hơn nhưng vẫn rất mạnh, đây là sự chênh lệnh giữa sức mạnh tiềm ẩn bên trong, độ cứng nhục cơ da thịt, huyết mạch cao cấp đến phi thường thì vẫn có thể lấy nhỏ địch lớn.
Trận đấu trước mắt là một minh chứng rõ ràng nhất, giữa một yêu tộc lang tộc và một yêu tộc cự viên tộc, nhìn thì gã yêu tộc cự viên tộc kích thước lớn hơn cao chừng mười mét thân hình to lớn nhưng lang tộc kia hóa hình cũng chỉ là con sói cao chưa đầy năm mét nhưng đổi lại tu vi của nó đã đạt đến tứ phẩm vượt qua một tiểu cảnh giới so với cự viên tam phẩm kia, không những sức mạnh tốc độ vượt xa, sức tấn công lại càng khủng bố.
Trận chiến này vô cùng ác liệt, lang tộc kia tuy là hơn viên tộc một tiểu cảnh giới thế mà vẫn phải chật vật chịu không ít mới có thể hạ gục được đối phương, chứng tỏ viên tộc sức phòng thủ không phải dạng vừa cũng may nó mới chỉ là tam phẩm nếu thực lực cân bằng thì chưa biết chừng lang tộc sẽ là kẻ ngã xuống trước.
Lam Anh nhìn kìa ngoại trừ yêu đan còn xót lại toàn bộ nhục thân của viên tộc đã biến mất, chuyện này là sao.
Cổ Viêm kinh ngạc hỏi.
Đấu trường này rất đặc biệt như thể có sinh mệnh vậy, có thể hấp thu tất cả mọi thứ vào bên trong.
Lam Anh mỉm cười giải thích.
Hấp thu hết được tất cả sao? — QUẢNG CÁO —
Cổ Viêm nét mặt nghi hoặc hỏi.
Đúng vậy, cho dù là máu tươi, yêu đan, hay những thứ khác chỉ cần không có sự sống đều bị sàn đấu này hấp thu, ngay kể cả vũ khí nếu để quá lâu trên sàn đấu quá lâu cũng sẽ bị hấp thu luôn.
Trong số đó yêu đan là quý gì nhất, sau khi tiêu diệt được kẻ thù thì phải thu hồi yêu đan lại ngay nếu để quá lâu nó sẽ bị biến mất coi như thu hoạch lần đó trở thành công cốc.
Lam Anh mỉm cười giải thích tiếp.
Ngọc Nhi bên cạnh nghe nữ nhân này giải thích trong long kinh hỉ, nàng phải cảm ơn tiền bối đã tạo ra tiểu thế giới này ban một luật lệ thú vị đến vậy, vừa hay có thể trị được cái tật hay ăn thịt của Cổ Viêm, lần này hắn có muốn kiếm thịt từ yêu tộc cũng sẽ rất khó khăn.
Cái trò trẻ con này Thiên La Dạ Nguyệt không lấy một nửa điểm hứng thú, nói cách khác những thứ liên quan đến nam nhân Phong Thanh Dương này nàng từng yêu hắn nàng đều chán ghét, không phải Cổ Viêm tập luyện ở đây, nàng cũng không thèm ở lâu cho phát mệt.
Đến cả vũ khí cũng có thể hấp thu.
Cổ Viêm kinh ngạc nói.
Đúng vậy ngươi không nghe lầm đâu, những thứ không có sự sống sau một thời gian ngắn để yên ở đó sẽ bị hấp thụ hết, ngay cả sinh linh bị chết sau một thời gian ngắn không được xử lý sẽ bị hấp thu hết.
Lam Anh lên tiếng nhận định lại.
Chuyện này quả thật có chút phiền phức nhưng phải không có cách giải quyết chỉ cần Cổ Viêm nhanh tay một chút là vẫn có thể thu được xác của bọn chúng lấy thịt ăn nhưng vấn đề hiện tại thực lực hắn còn quá kém không biết có đủ khả năng đánh nhau với đám yêu tộc này không.
Còn chưa kịp cảm thán thì trên sàn đấu thi thể sau khi phân hủy đã ngưng tụ thành huyết châu bé bằng một đốt ngón tay lơ lửng trên không trung và được gã yêu tộc kia thu hồi lại.
Mặc dù không biết là gì nhưng Cổ Viêm có thể cảm nhận được năng lượng thuần khiết bên trong đó dường như nó có sức hấp dẫn kì lạ đối với võ giả cũng như yêu giả, khiến cơ thể hắn sinh ra một loại bản năng muốn cướp đoạn nó thậm chí muốn luyện hóa nó.
Kia là thứ gì vậy, có ăn được không?
Cổ Viêm mở miệng hỏi.
Phần thưởng dành cho người chiến thắng bọn ta gọi nó là huyết yêu châu, phẩm chất huyết yêu dựa theo tu vi của mà màu sắc và kích thức của huyết yêu châu sẽ có sự thay đổi khác nhau.
Người chiến thắng có thể luyện hóa huyết yêu châu kế thừa một phần nhỏ tu vi của người đã chết giúp họ có thể thăng tiến thực lực nhanh chóng đột phá, đương nhiên nó cũng rất có lợi cho võ giả nhân tộc các ngươi.
Lam Anh mỉm cười giải thích.
Thú vị thật đấy, nơi đây đúng là đấu trường khốc liệt nhưng đổi lại cơ hội thăng tiến cũng rất nhiều, đặc biệt sẽ có thể kiếm được nhiều miếng thịt ngon, đợi Cổ Viêm ta mạnh lên tất cả các ngươi sẽ trở thành bữa ăn trong bụng của ta hết.