Hành Trình Khám Phá Thế Giới Mới Của Thực Thể Thần Bí

Chương 242:




Viêm ca, huynh cũng giỏi quá a, muội mới rời mắt có một lát huynh lại ở bên cạnh Thiên La Dạ Nguyệt hôn hít, huynh định giải thích chuyện này với muội sao đây.
Ngọc Nhi đứng trước mặt hai người họ, khoanh tay trước ngực nhếch miệng cười châm chọc nói.
Ngọc Nhi muội đừng có hiểu lầm, ta đã nghe theo lời muội vốn dĩ chỉ an ủi ả nữ nhân điên này mà thôi, vậy mà ả không kiềm chế cảm xúc của mình cưỡng hôn ta, ta cũng là bị ép, muội thấy đấy ta đâu có động chạm gì cơ thể ả, hoàn toàn là do ả chủ động không thể trách ta được.
Cổ Viêm mở miệng minh bạch.
Tiểu tử ngươi có ta ở đây sợ cái gì mà sợ, ngươi thích ta tiểu nha đầu đó dám có ý kiến, ta lập tức tiêu diệt ả.
Thiên La Dạ Nguyệt khoách tay thân mật tựa đầu vào vai hắn nhìn Ngọc Nhi với vẻ mặt đắc ý.
Ngươi ngậm miệng lại cho ta được không, còn nói xằng bậy nữa là ta mặc kệ ngươi thật đó.
Cổ Viêm nhăn mặt nhỏ giọng vào tai nàng khẽ cảnh cáo.
Thiên La Dạ Nguyệt, tâm tính Cổ Viêm thế nào ta còn không hiểu sao, ngươi có thể có được thể xác huynh ấy, nhưng trái tim của huynh ấy là ta nắm giữ, ngươi đừng có mơ tưởng viển vông, huynh ấy sẽ không bao giờ thích ngươi đâu giống như vị tiền bối đó vậy a.
Ngọc Nhi nhìn nàng cười châm biếm nói.
Thiên La Dạ Nguyệt biết Ngọc Nhi chỉ đang cố tình khiêu khích chọc tức nàng, nhất định là vì hành động tình tứ lúc nãy của hắn và nàng nên mới sinh ra ghen tị, trái lại làm nàng cảm thấy vui, chỉ cần một chút thủ đoạn lo gì không chiếm được trái tim của Cổ Viêm nếu mà tức giận chẳng phải đang làm cho cười cho nữ nhân này sao.
Hừ, lão nương không thèm chấp nhặt với tiểu bối như ngươi, ngươi cũng đừng quá đắc ý, Cổ Viêm cũng là một nam nhân bản tính háo sắc đã ngấm trong máu, thay lòng đổi dạ cũng không phải không thể, chúng ta cứ chờ đó mà xem, xem ai mới là người quan trọng nhất trong trái tim hắn.
Thiên La Dạ Nguyệt buông tay Cổ Viêm ra nhếch miệng nhìn Ngọc Nhi cười lạnh một tiếng sau đó cất bước rời đi trước.
Ngọc Nhi muội cứ mặc kệ nữ nhân điên đó đi trong trái tim ta chỉ có hình bóng của muội thôi.
Cổ Viêm vội chạy đến phía nàng hai bàn tay khẽ bóp vai xoa dịu cơn giận của nàng.
Muội biết con người Viêm ca như thế nào mà, muội chỉ đang kiểm tra xem liệu huynh có khả năng thuần hóa tâm tính của ả ta không, quả nhiên huynh đã làm được ả bị muội chọc tức mà vẫn có thể bình tĩnh trở lại được, huynh quả thật không làm muội thất vọng.
Ngọc Nhi vì tò mò nên đã hỏi xem làm cách nào mà Cổ Viêm thuần hóa được ả, tiểu tử này thật thà đến mức tường thuật lại tất cả mọi chuyện với nàng mà không một chút che giấu, ngay cả việc Thiên La Dạ Nguyệt đòi đẻ con với hắn, hắn cũng kể hết với nàng.
Đối với hắn nàng là quan trọng nhất đã yêu nhau thật lòng thì đôi bên không nên giữ bí mật gì với nhau, cứ thẳng thắng đối diện mọi chuyện với nhau có như vậy mới có thể tin tưởng vào tình yêu dành cho đối phương được.
— QUẢNG CÁO —
Nói như vậy, huynh vì thuần hóa ả, nên đã thẳng tay đánh ả, huynh cũng liều lĩnh thật đấy, ngộ nhỡ ả nổi điên làm huynh bị thương như lần trước, muội sẽ đau lòng lắm đấy.
Ngọc Nhi khuôn mặt tỏ ra thương xót vuốt ve gò má của hắn mở miệng nói.
Muội không cần phải lo cho ta, chuyện khác ta có thể không biết chứ thấu hiểu tâm tư nữ nhân sao có thể làm khó được Cổ Viêm này được, dù sao chúng ta cũng có một quãng thời gian tìm hiểu nhau nên ít nhiều ta cũng học được một ít kiến thức khi bắt chuyện vời nữ nhân.
Ta có được thành tựu ngày hôm nay, công lao lớn nhất chính là muội nói.
Cổ Viêm mỉm cười nhìn nàng nịnh bợ nói.
Còn có chuyện đó sao, nói cho muội nghe thử huynh hiểu được bao nhiêu về nữ nhân sau khi đã tìm hiểu qua muội.
Ngọc Nhi bật cười tò mò nói.
Có gì khó đâu, nữ nhân bọn muội theo ta quan sát được chia làm hai loại, một loại dễ gần chỉ cần biết ăn nói chút là có thể làm quen được, loại nữ nhân này rất dễ yếu lòng bị nam nhân rất dễ chinh phục chỉ cần một vài cử chỉ thân mật quan tâm là bị đổ gục luôn.
Loại này không thích hợp với ta, nếu gặp một nam nhân tốt hơn rất dễ bị chinh phục mà bỏ người mình yêu.
Loại thứ hai là loại nữ nhân khó gần, loại này tính cách ương ngạnh bản tính cao ngạo lạnh lùng giống như một con mãnh thú rất khó thuần phục, chỉ bị thuần phục trước một nam nhân thiên phú thực lực mạnh hơn mình, vì vậy muốn đối phó với loại này cần phải dùng vũ lực kết hợp với tài ăn nói mới có thể thuần hóa được.
Thiên La Dạ Nguyệt là một trong số đó, ả có là đại đế gì đó đi chăng nữa cũng chỉ là một nữ nhân yếu đuối, có mạnh mẽ tới đâu cũng sẽ có lúc yếu lòng, ta chỉ cần cho ả vài ba cái bạt tai kết hợp với tài ăn nói của mình giúp nàng ta tỉnh ngộ ra không bị chìm đắm trong tình yêu mù quáng, tự nhiên ả sẽ bị ta cảm động thuần hóa.
Loại này cũng không thích hợp với ta, chỉ cần có kẻ thiên phú lợi hại hơn ta, là ả sẽ bỏ ta theo kẻ khác dù sao ả cũng chỉ là một nữ nhân theo đuổi quyền lực sức mạnh, một kẻ như ả cả đời này không thể nào hiểu thế nào là tình yêu chân chính được.
Cổ Viêm mở miệng giải thích.
Vậy theo huynh trong hai loại muội thuộc loại nào loại thứ nhất hay là loại thứ hai đây.
Ngọc Nhi cặp mắt lóe lên tia sát khí mở miệng hỏi hắn, chỉ cần hắn không cho nàng câu trả lời vừa ý, lấp tức sẽ trừng trị hắn ngay.
Cổ Viêm cũng đâu có ngu ngốc mà xếp nàng vào hai loại trên, cả hai loại đó khác nào là hai cửa tử đi vào cửa nào kết cục cũng đều rất thê thảm, Ngọc Nhi mà giận hắn cũng không nghĩ ra phương pháp dỗ dành nàng.
Muội bình tĩnh đi, ta còn chưa nói xong mà, vừa nãy ta kể thiếu, thực ra đối với nữ nhân vẫn còn loại thứ ba mà muội được xếp vào loại đó, loại nữ nhân này rất thích hợp để làm bạn đời của ta.
Cổ Viêm híp mắt cười nói.
— QUẢNG CÁO —
Ồ, còn loại thứ ba, sao nói ra thử cho muội nghe xem nào.
Ngọc Nhi hai mắt mở to ngạc nhiên hỏi.
Loại thứ ba ấy à, loại đó chính là….
Cổ Viêm nét mặt khó xử lời muốn nói ra nhưng lại cố nuốt vào, hiển nhiên nói ra nhất định sẽ làm Ngọc Nhi giận.
Sao đang nói tự nhiên lại im lặng, huynh mau nói xem loại thứ ba rốt cuộc là loại gì.
Ngọc Nhi tâm tính bắt đầu khó chịu mở miệng tra hỏi.
Ta nói ra muội không được giận đấy, muội hứa trước đi.
Cổ Viêm thấp giọng đáp.
Mau nói đi, còn không nói là muội giận thật đấy.
Ngọc Nhi nhăn mặt trợn mắt quát.
Loại chính là loại.
" Khùng ".
Chỉ có một kẻ khùng như muội vô phương thuốc chữa mới đi yêu một kẻ không ra gì như ta mà thôi.
Cổ Viêm nói dứt lời vội vã ba chân bốn cẳng chạy đi thật xa, còn ở lại nhất định sẽ bị nàng ta đánh cho như tử.
Cái gì dám nói ta khùng, huynh đúng là lá gan quá lớn, hôm nay huynh chết chắc với ta rồi.
Ngọc Nhi bị Cổ Viêm đem ra làm trò đùa nổi máu điên của nữ nhân đuổi theo hắn, nàng thề bắt được hắn là hắn không xong với nàng.
Cổ Viêm chạy trước Ngọc Nhi chạy theo cứ thế hai người vờn nhau tính cách y hệt như hai đứa con nít giận dỗi nhau.
Thiên La Dạ Nguyệt đứng từ xa không hiểu chuyện gì, những thấy Cổ Viêm bị Ngọc Nhi đuổi đánh trong lòng rất vui, nhất định là vì chuyện vừa nãy giữ nàng và hắn không nhịn được cơn giận nên đã trút giận lên hắn đây mà, đáng đời Cổ Viêm xấu xa.
— QUẢNG CÁO —
Kết quả Cổ Viêm vẫn phải chịu thua phu nhân của mình, bị nàng ta tóm được, véo tai túm tóc đánh cho hắn như tử, làm cho khuôn mặt hắn thâm tím y như con gấu trúc hết sức đáng yêu, cái tội trêu đùa con cọp cái thì hậu quả thê thảm không ai có thể cứu giúp được.
Sau khi bình tĩnh lại, Ngọc Nhi bắt đầu kể lại chuyện giữa mình và Thanh Vĩ Yêu Hồ tộc, tộc này là một tộc cực hiếp sắp có nguy cơ tuyệt chủng vì thế mà vị đại năng Chương Thanh Phong đó có lòng tốt đem vào đây để họ tiếp tục phát triển sinh sôi phát triển không bị biến mất trên thiên giới.
Ngọc Nhi khuyên Cổ Viêm không nên vì quá đó mà ra tay sát sinh họ, tiểu tử này ban đầu nhất định không nghe, hắn còn lấy lý do xin một miếng thịt của chúng để ăn, chứ đâu có giết chúng đâu mà phải lo chúng tuyệt chủng, nhưng sau khi nghe Ngọc Nhi nói tiếp về luật lệ trong tiểu thế giới này thì hắn bắt đầu suy nghĩ lại.
Trong tiểu thế giới này bất kì sinh linh nào xuất thủ ngoài đấu trường sinh tử chính là vi phạm luật lệ trong thế giới này đều sẽ bị hành quyết bằng thiên lôi đánh tan xương nát thịt thần hồn câu diệt.
Cổ Viêm bản thân thì không có ngán thiên lôi gì đó, với hắn sấm sét đánh vào người giống như gãi ngứa vậy nhưng mà nghe đến đấu trường sinh tử nghe có vẻ thú vị đấy so với việc ăn thịt đám tiểu yêu vô dụng kia làm Ngọc Nhi không vui, nếu quyết đấu sinh tử cho dù có giết chúng lấy thịt nàng cũng không thể lấy lý do phản đối được.
Muội vừa nói đến đấu trường sinh tử, cái tiểu thế giới này còn có một nơi thú vị như vậy sao, có thể đưa ta đến xem được không.
Cổ Viêm mở miệng nói.
Muội chỉ e vẫn còn quá sức với huynh, ở đấu trường toàn kẻ địch mạnh, có lẽ đợi huynh mạnh lên thêm chút nữa thì sẽ tốt hơn, huynh mà bây giờ có quyết đấu chỉ có bị chúng đánh cho thừa sống thiếu chết thôi.
Ngọc Nhi mở miệng từ chối khẽ khuyên.
Ta thấy Ngọc Nhi nói đúng đấy, ngươi hiện tại còn quá yếu, phải nói trên thiên giới thực lực của ngươi là yếu nhất, ngươi vẫn là đột phá đến linh địa cảnh rồi hãy quay lại đây quyết đấu sẽ an toàn hơn.
Thiên La Dạ Nguyệt tỏ thái độ đồng tình với Ngọc Nhi khẽ khuyên.
Ta mặc kệ, giờ ta lại thấy đói lắm rồi, hôm nay nhất định ta phải ăn thịt, đầu trường sinh tử này ta nhất định phải tham gia bằng được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.