Sự xuất hiện của Ngọc Nhi làm cả đám yêu tộc này không khỏi rùng mình run sợ thực lực của nàng họ không nhìn thấu, hiển nhiên là một vị đại năng, sao họ có thể đắc tội cho được.
Viêm ca, huynh nhìn xem tiểu nha đầu đáng yêu lanh lợi hoạt bát vậy mà huynh lại nổi máu ham ăn đòi ăn thịt cô bé, hành động của huynh làm muội thất vọng quá.
Ngọc Nhi lắc đầu than thở.
Ta mặc kệ nó có đáng yêu hoạt bát cái rắm gì, ta chỉ biết giờ ta rất đói ta muốn được ăn thịt.
Cổ Viêm làu bàu mở miệng nói.
Vậy tại sao ngươi không bắt những yêu tộc khác mà nhất định bắt tiểu cô nương này, thịt của nó có tí tẹo làm sao bằng yêu tộc trưởng thành nhiều thịt được.
Thiên La Dạ Nguyệt bay xuống phía dưới vị trí hắn đứng bật cười nói.
Lại xuất hiện thêm một vị đại năng khác, tên tiểu tử này chống lưng cũng quá lớn, cứ cái đà này nguy cơ diệt vong của cả tộc sẽ vì hắn mà diệt vong, thân là tộc trưởng nếu không có cách nào ứng phó sẽ có lỗi với toàn tộc.
Lão tộc trưởng sắc mặt lo sợ trong lòng thầm nghĩ.
Thiên La Dạ Nguyệt uổng cho ngươi sống lâu mà vẫn không khôn ra được, ngươi nhìn ta tu vi hiện tại có thể bắt nạt được chúng sao, chỉ riêng con đầu đàn kia cũng ngang ngửa với yêu đế tại Phục Long Đại Lục còn đám yếu hơn cũng phải trình độ yêu thánh vì thế ta chỉ có thể bắt con yếu nhất trong đàn để có thể lấy thịt mà thôi.
Cổ Viêm mặt nhăn nhó giải thích.
Mặc dù tiểu tử này ăn nói có chút khó nghe, nhưng suy nghĩ lại những gì hắn nói quả thật không sai, Cổ Viêm xấu xa vẫn vậy, vẫn để cho người ta phải trầm trồ hết lần này đến lần khác.
Hai vị đại năng xin thứ lỗi đã cắt ngang cuộc nói chuyện của hai ngươi, nhưng các vị với vị đại năng Phong Thanh Dương đó rốt cuộc có quan hệ gì, Tỏa Linh Tháp này là do ngài ấy tạo ra, có thể vào được tiểu thế giới này theo ta đoán cũng chỉ có thể là người thân thuộc của ngài ấy.
Lão giả tộc trưởng khàn giọng mở miệng khẽ khỏi.
Nghe đến tên nam nhân này Thiên La Dạ Nguyệt như sắp phát điên, cũng chỉ vì mối tình đơn phương với hắn mà mấy vạn năm nay nàng ta phải chịu khổ, dở sống dở chết, nàng vốn dĩ muốn quên hắn đi xóa tan mọi kí ức liên quan đến hắn nay lại bị một tiểu bối yêu tộc mở miệng ra gợi lại điều thật không thể chấp nhận được.
Đáng ghét, tiểu bối ngươi vậy mà dám nhắc tên hắn trước mặt ta, hôm nay các ngươi phải chết.
Không nhịn nổi cục tức này vươn ngón tay ra phía trước định ngưng tụ sức mạnh của mình một chỉ tiêu diệt toàn bộ sinh linh trong tiểu thế giới này chỉ tiếc là chi kịp phát động thì đã bị Cổ Viêm từ phía sau lấy bàn tay vỗ mạnh vào cặp mông căng tròn đầy đặn của nàng làm nàng vô cùng xấu hổ mà quên mất ý nghĩ giết chóc của mình. — QUẢNG CÁO —
Mặc dù rất muốn mượn tay nữ nhân này tiêu diệt một số yêu tộc để lấy thịt ăn, nhưng lời của Ngọc Nhi ra lệnh cho hắn, hắn không thể không nghe, nếu để nữ nhân này nổi giận thổi bay cái tiểu thế giới này thì tất cả sẽ hóa thành tro bụi lúc đấy lấy đâu ra thịt để ăn.
Cách làm của Cổ Viêm tuy có chút không đứng đắn làm cho Ngọc Nhi chỉ biết cười khổ nhưng đối với nữ nhân lại rất hiệu nghiệm cho dù là một đại đế thiên chủ như Thiên La Dạ Nguyệt cũng không tránh khỏi dù sao nàng ta cũng chỉ là nữ nhân lại có chút tình cảm đặc biệt với hắn đối với hắn nàng vẫn phải xem trọng vài phần nếu hắn không thích thì nàng cũng không dám làm loạn vì hắn là cả tương lai phía trước của nàng không thể đắc tội được.
Viêm ca, huynh có thể đưa Thiên La Dạ Nguyệt đi chỗ khác giải tỏa tâm trạng một lát được không, những chuyện còn lại ở đây cứ để muội lo.
Ngọc Nhi mở miệng cười nói.
Muội mau giải quyết nhanh lên đó, ta còn phải đi kiếm thịt để ăn, đừng để ta đợi quá lâu.
Cổ Viêm mở miệng đáp lại.
Biết rồi mà, rất nhanh muội sẽ tìm đến với huynh thôi.
Ngọc Nhi gật đầu nói.
Nghe theo lời của Ngọc Nhi, Cổ Viêm nắm tay Thiên La Dạ Nguyệt đi chỗ khác nói chuyện, lần đầu được tiểu tử này nắm tay làm cho nữ nhân này có chút bối rối thẹn thùng đến đỏ cả mặt, đây chẳng phải là hành động thân mật của nam nhân dành cho người mình yêu sao, trong khi hắn lại một mực khẳng định không có tình cảm gì với nàng làm nàng rất khó hiểu không biết hành động của hắn có mục đích gì.
Ngươi định nắm tay ta đến khi nào đây, còn không buôn ra là người ta giận thật đấy.
Thiên La Dạ Nguyệt xấu hổ không dám nhìn thẳng vào mặt hắn cúi đầu nhỏ giọng nói.
Ngẩng mặt lên cho ta, đây là mệnh lệnh của ta, đừng có cố làm ta nổi nóng.
Buông tay nàng ra, Cổ Viêm nghiêm mặt mạnh miệng nói.
Đang làm hành động thân mật tự nhiên lại ăn nói nặng lời, làm cho Thiên La Dạ Nguyệt cảm xúc có chút khó chịu muốn nổi nóng, không hiểu tiểu tử này định làm trò gì đây, bất quá nàng tạm nghe theo lời hắn làm theo những gì hắn nói mà ngẩng đầu lên.
Bốp!
Thiên La Dạ Nguyệt vừa ngẩng đầu lên lập tức đã nhận lấy một cái bạt tai của Cổ Viêm thẳng vào mặt, trên khuôn mặt của hắn tràn đầy sự phẫn nộ làm cho nàng ta phẫn nộ theo rõ ràng hắn đang muốn kiếm cớ gây chuyện.
— QUẢNG CÁO —
Tiểu tử thối ngươi bị điên rồi phải không lại dám đánh lão nương, ngươi đích thực chán sống muốn tìm cái chết.
Thiên La Dạ Nguyệt cặp mặt đỏ ngầu đằng đằng sát khí phẫn nộ quát.
Bốp!
Câm miệng cho ta đừng để ta nói lần thứ hai.
Lại một cái bạt tai thẳng vào mặt nàng làm cho nàng hết sức bất ngờ, đây đâu phải là lần đầu tiên hắn làm vậy, nàng còn nhớ lúc đó nàng còn là ma đầu bị tâm ma quấy nhiễu chính lúc đó hắn cũng làm hành động y hệt như thế này muốn làm cho nàng tỉnh ngộ không lẽ lần này hắn cũng muốn làm tương tự.
Biết được ý đồ của hai cái bạt tai của Cổ Viêm, Thiên La Dạ Nguyệt không còn ý định phẫn nộ như trước, lúc này nàng bình tĩnh lại rất muốn nghe những gì hắn nói tiếp theo đây.
Chắc ngươi rất bất ngờ tại sao ta lại đánh ngươi, nhưng thấy ngươi cả đời này đau khổ vì một nam nhân không yêu thương gì mình, làm cho ta cảm thấy rất bức bối trong lòng làm cho ta muốn giải tỏa muốn đánh ngươi như lần trước để ngươi tỉnh ngộ ra.
Ở cái địa vị quyền lực như ngươi hiện tại thiếu gì nam nhân tốt theo đuổi, ngươi là một người con gái tốt, ngươi xứng đáng có được có được cuộc sống hạnh phúc hơn hắn gấp trăm ngàn lần, vậy thì tại sao ngươi phải tự dày vò đau khổ bản thân vì một kẻ không xứng đáng như hắn, ngươi làm vậy có đáng không, ta cảm thấy thất vọng về ngươi.
Cổ Viêm nghĩ đến quá khứ của nàng ta lại rưng rưng nước mắt khóc.
Cảm nhận được sự ấm áp quá từng cứ chỉ lời nói của Cổ Viêm làm cho Thiên La Dạ Nguyệt cảm thấy rất vui và cảm động, tuy thời gian ở bên hắn không quá dài nhưng đối với nàng là những trải nghiệm tuyệt nhất vui vẻ nhất, làm cho tình cảm của nàng dành cho hắn ngày một nhiều hơn, nàng cảm thấy như mình sắp có thể quên nam nhân xấu xa đó đây chính là một tín hiệu đáng mừng, suy đi nghĩ lại nàng còn phải nam nhân đó đã đẩy nàng vào tuyệt vọng đau khổ để nàng có thể thấy ánh sáng cứu rỗi cuộc đời mình.
Ánh sáng đó chính là Cổ Viêm, trước mặt nàng hắn dường như tỏa ra thứ hào quang vô hình làm cho nàng cảm thấy chói mắt, ánh sáng này liệu có phải ánh sáng của tình yêu hắn dành cho nàng không?
Những lời ngươi nói có thật không, ngươi thật sự quan tâm đến tâm trạng của ta.
Thiên La Dạ Nguyệt khuôn mặt đáng yêu nhỏ giọng nói.
Đương nhiên rồi, ngươi tài năng xinh đẹp ngươi xứng đáng gặp người nam nhân khác tốt hơn hắn, ngươi xứng đáng có được một cuộc sống hạnh phúc, có một mái ấm gia đình hạnh phúc viên mãn.
Cổ Viêm hai tay giữ chặt bờ vai nhỏ nhắn của nàng, nhìn thẳng vào nàng mở miệng nói.
Cuộc sống hạnh phúc sao, nhưng ta phải tìm nam nhân đó ở đâu.
Thiên Lạ Dạ Nguyệt ngượng ngùng xấu hổ nhỏ giọng nói. — QUẢNG CÁO —
Xa tận chân trời gần ngay trước mắt, ngoài ta ra còn ai chịu nổi tính cách của ngươi, chỉ cần ta còn ở thế giới này, ta sẽ là bờ vai che chở cho ngươi, cho ngươi một mái ấm hạnh phúc, ngươi hãy quên tên vô dụng hắn đi và hãy sống tốt cuộc sống thuộc về mình.
Cổ Viêm thẳng thắng đáp lại.
Không còn nghi ngờ thêm gì nữa Cổ Viêm chính là đích đến của cuộc đời nàng, huống hồ giờ nàng đã là nữ nhân của hắn, ngoài hắn ra nàng còn có thể yêu nam nhân nào khác sao.
Nhận được những lời nói chân thành đến từ hắn làm cho nàng đã hoàn toàn quên đi thù hận với nam nhân đó, cũng không còn tình cảm gì với hắn, trong lòng nàng giờ chỉ có hình bóng của Cổ Viêm mà thôi.
Để thưởng cho tấm lòng chân thành của Cổ Viêm không một chút do dự Thiên La Dạ Nguyệt vươn cánh tay thon dài như bạch ngọc cuốn lấy cổ hắn trao cho hắn một nụ hôn nồng cháy, đây cũng là nụ hôn đầu tiên của nàng và Cổ Viêm xứng đáng nhận được nói.
Nãy giờ chém gió như bão để chấn an nữ nhân này làm cho nàng quên đi thù hận, nhưng có vẻ như hắn khua môi múa mép hơi nhiều, nàng ta cứ chủ động hôn hắn thế này làm cho hắn rất khó xử, hắn không dám động tay động chân ôm nàng chỉ còn cách đứng yên bất động mặc cho nàng muốn làm gì thì làm, cho dù Ngọc Nhi có nhìn thấy cũng không có thái độ ghen tuông, trái lại hắn lại có được cái cớ thuyết phục nàng, hắn cũng là vì bị cưỡng ép nên mới phải chiều theo nữ nhân này mà thôi.
Mặc dù chém gió những lời ngon ngọt giả dối để xoa dịu tâm trạng của Thiên La Dạ Nguyệt, nhưng nhìn thấy tâm trạng nàng vui lên làm hắn cũng cảm thấy vui thay cho nàng, hắn cảm thấy như mình vừa làm một chuyện tốt nên tâm trạng của hắn cũng cảm thấy tốt lên rất nhiều.
Cổ Viêm, ta muốn có con với ngươi, ngươi có đồng ý cùng ta sinh con không?
Thiên Lạ Dạ Nguyệt buông cơ thể hắn ra ánh mắt mê ly nhìn hắn mở miệng cười nói.
Đang yên đang lành tự nhiên nhắc đến chuyện đó làm gì, lỡ Ngọc Nhi nghe thấy thì không hay lắm đâu.
Có gì mà không hay tiểu nha đầu đó dám có ý kiến hay sao, thứ Thiên La Dạ Nguyệt này muốn làm thì nhất định phải làm cho bằng được.
Nếu ngươi muốn cho ta một mái ấm hạnh phúc muốn ta hoàn toàn quên tên xấu xa đó đi, thì nhất định phải làm ta có chửa có vậy ngươi mới không cách nào chối bỏ ta được.
Ta cảnh cáo ngươi lần cuối, nếu ngươi mà không làm ta có con được, ta tuyệt đối không tha cho ngươi và Ngọc Nhi đâu, đừng có mà ép ta phải nổi giận nếu không hậu quả các ngươi không tưởng tượng ra được đâu.