Hành Trình Khám Phá Thế Giới Mới Của Thực Thể Thần Bí

Chương 238:




Ngọc Nhi có nhìn thấy ta và tên Cổ Viêm đó song tu theo cách đó có phải tức giận lắm phải không, nếu cảm thấy bức bối có thể mắng chửi hắn tùy thích.
Nhưng có điều ta phải thừa nhận, làm chuyện đó với Cổ Viêm sướng thật đấy, bảo ta làm chuyện đó với hắn cả ngày cũng không chán.
Thiên La Dạ Nguyệt vẻ mặt hài lòng nói.
Kém quá, ngươi thật sự quá kém, có hai canh giờ mà đã không chịu nổi, trước đây ta và Viêm ca còn làm chuyện đó trong thời gian dài hơn nhiều hơn cơ, uổng cho ngươi là một Đại Đế Thiên Chủ.
Ngọc Nhi nhếch miệng cười khinh thường nói.
Nhiều của ngươi là bao nhiêu, mau nói thẳng ra đi, nếu không đừng có trách ta.
Thiên La Dạ Nguyệt nghe vậy phẫn nộ lên tiếng tra hỏi, nàng dù sao cũng là một cường giả cao cấp trước giờ chưa từng thua kém ai, nay chuyện giường chiếu lại thua kém một tiểu bối như Ngọc Nhi thật là mất mặt.
Đỉnh điểm cao nhất cùng chúng ta chính là làm liên tục bảy ngày bảy đêm, ngươi làm được như chúng ta không, ta thấy ngươi giỏi lắm cũng chỉ chịu đựng sự dũng mãnh của Viêm ca trong vài canh giờ là cùng, đến chuyện giường chiếu cũng không đáp ứng được huynh ấy, còn muốn tranh danh chức vị thê tử với ta, phận trưởng bối như ngươi làm ta thất vọng quá.
Ngọc Nhi lắc đầu thở dài một tiếng chế giễu.
Có thật như những gì con tiểu nha đầu này nói không, các ngươi thật sự đã làm chuyện đó trong quá khứ thời gian dài vậy sao?
Thiên La Dạ Nguyệt không nhịn được cục tức này tỏ vẻ phẫn nộ lao tới một tay bóp cổ của Cổ Viêm nhấc bổng lên quát lớn.
Chuyện quá khứ không lên nhắc lại nữa, ngươi không thấy bây giờ ta sắp phải đột phá lên võ tôn sao, có gì đợi ta đột phá xong rồi tính tiếp.
Cổ Viêm bị bóp chặt mặt đỏ tía tai mở miệng khẽ khuyên.
Không được, ta muốn được gấp đôi, ta không thể chịu thua trước tiểu bối như Ngọc Nhi được.
Tại sao ả ta và sư phụ ả ta cái gì cũng hơn được ta về mọi mặt, đây là nỗi nhục lớn nhất đối với ta, ta không cam tâm.
Thiên La Dạ Nguyệt phẫn nộ quát lớn.
Ả ma đầu, còn không thả Viêm ca ra, ngươi muốn hại chết huynh ấy thật sao.
Nghe những lời Ngọc Nhi nói Thiên La Dạ Nguyệt bình tĩnh trở lại, nàng ta hi sinh cho Cổ Viêm nhiều đến vậy tuyệt đối không để hắn có mệnh hệ gì được, một tay ném thân thể hắn lăn xuống đất.
Viêm ca, huynh không sao đấy chứ.
Ngọc Nhi lại gần đỡ hắn dậy sắc mặt lo lắng mở miệng hỏi thăm.
Ta không sao, thật đúng là nữ nhân điên, để ả nữ nhân này mà bước vào Cổ gia sau này ta làm gì còn đất sống.
Cổ Viêm nhíu mày nhìn về nàng ta quát.
— QUẢNG CÁO —
Hừ, Cổ Viêm ngươi nghe đây, ta sẽ cho ngươi thời gian đột phá, nhưng khi đột phá xong, ngươi phải song tu liên tục với ta liên tục mười bốn ngày liên tiếp, nếu để ta nổi giận ngươi không gánh nổi hậu quả đâu.
Thiên La Dạ Nguyệt mở miệng lạnh lùng cảnh cáo.
Ngươi đúng là ả nữ nhân không biết xấu hổ mà, bảo ta giao phối với ngươi liên tục mười bốn ngày khác nào bảo ta đi chết ta đâu có khỏe đến như vậy, không được ta không đồng ý, đây là lần cuối cùng sẽ không có lần sau đâu.
Cổ Viêm tỏ thái độ không đồng ý mở miệng phản đối.
Ta không cần quan tâm ngươi sống hay chết, tóm lại sau khi ngươi đột phá phải chiều theo ý ta, Thiên La Dạ Nguyệt ta chỉ có thể hơn người khác chứ không thể chịu thua người khác được, ngay cả chuyện giường chiếu cũng không ngoại lệ.
Hết nói nổi với nữ nhân điên này Cổ Viêm đành phải tạm chấp nhận yêu cầu quá đáng này của ả ta, hiện giờ việc quan trọng là phải đột phá đến võ tôn cảnh.
Để giúp Cổ Viêm đột phá lên võ tôn, Ngọc Nhi đưa hắn đi tới trung tâm cung điện nơi có rất nhiều bồ đoàn khác nhau.
Ở thiên giới cảnh giới võ thần tương đương với linh thần cảnh, nếu xét theo thứ tự tu luyện cảnh giới võ tôn tương ứng với linh nhân cảnh.
Để Cổ Viêm có thể đột phá đến võ tôn cảnh chỉ cần để hắn ngồi vào hàng bồ đoàn vị trí thứ nhất chỉ cần hắn có thể thành công chịu đựng được áp lực của tầng bồ đoàn này sẽ thành công đột phá.
Ngọc Nhi ngồi trên cái bồ đoàn này ta cảm giác như có cả một tảng đá đè lên người vậy khó chịu quá.
Cổ Viêm ngồi xếp bằng trên bồ đoàn nghiến răng chịu đựng nói.
Toàn bộ những bồ đoàn ở đây phía dưới đều được liên kết với trận pháp đặc biệt, ngay cả chất liệu làm ra nó cũng rất đặc biệt quý hiếm.
Mỗi một bồ đoàn đều được phân chia theo cảnh giới để người sử dụng tu luyện đề thăng cảnh giới.
Áp lực giờ huynh phải chịu chỉ là áp lực do linh khí dồi dào quanh khu vực bồ đoàn hội tụ chỉ cần huynh hấp thụ lượng linh khí này đột phá thành công linh nhân cảnh thì tự nhiên áp lực này sẽ biến mất.
Ngọc Nhi mở miệng giải thích.
Biết là vậy nhưng áp lực này quá lớn làm ta mỏi lưng, ta không biết có thể trụ được lâu không nữa.
Cổ Viêm nhăn mặt nói.
Chỉ là một tiểu cảnh giới không làm khó được huynh đâu, ngồi một lúc sẽ không còn cảm giác khó chịu, huynh nhìn Thiên La Dạ Nguyệt đi, ả ta là nữ nhân còn không nhíu mày một cái lẽ nào huynh lại yếu kém hơn ả.
Ngọc Nhi mở miệng khẽ khuyên.
Lời của Ngọc Nhi vừa nói quả không sai, ngẩng đầu nhìn Thiên La Dạ Nguyệt ngồi xếp bằng không nhíu mày một cái, lẽ nào hắn lại yếu đuối đến mức ý chí không bằng nàng ta, thua gì thì thua chưa thua một nữ nhân nói gì thì nói cũng có chút mất mặt.
Ổn định lại tinh thần Cổ Viêm ngồi ngay ngắn lại từ từ vận chuyển Dâm đ*o Tà Thần Quyết trong người hấp thụ từng chút linh khí.
Dâm đ*o Tà Thần Quyết tuy là công pháp bỉ ổi nhưng hiệu quả đem lại không thứ công pháp nào sánh bằng, mỗi khi Cổ Viêm sử dụng nó thì những đạo văn tự kim sắc cổ xưa lại xuất hiện kín khắp người, như một lớp lá chắn phòng ngự vừa có thể tự động hấp thụ chắt lọc linh khí lại vừa có khả năng phòng ngự khỏi những tác động xấu bên ngoài, khi đạo văn tự này xuất hiện toàn bộ áp lực mà hắn phải gánh chịu lúc trước đều biến mất.
Không những vậy khi luyện lại công pháp này hắn còn cảm nhận được dường như từng giờ từng khắc công pháp đang giúp hắn luyện thể khiến cho nhục thân hắn trở nên cường hãn thêm mấy phần, điểm này hắn rất thích có thể bù đắp điểm yếu luyện thể của hắn. — QUẢNG CÁO —
Một canh giờ sau, cuối cùng Thiên La Dạ Nguyệt đã hồi phục toàn bộ năng lượng mà Cổ Viêm đã hút trước đó lúc này nàng ta rời khỏi bồ đoàn xuống tụ họp với đám Ngọc Nhi và Cổ Viêm ở phía dưới.
Cổ Viêm hiện tại vẫn đang nhắm mắt ngồi ngay ngắn xếp bằng, có vẻ như lần này hắn tu luyện đột phá rất nghiêm túc, chỉ có điều cái thái độ nghiêm túc này của hắn nàng không quen chút nào.
Tên tiểu tử đó vẫn chưa đột phá hay sao, chỉ là một tiểu cảnh giới nhỏ mà vẫn chưa đột phá được, thật quá vô dụng.
Thiên La Dạ Nguyệt cười châm biếm nói.
Vừa mới đột phá xong nhưng không hiểu tại sao hiện tại vẫn chưa ra, không lẽ lại còn muốn đột phá tiếp.
Ngọc Nhi vẻ mặt khó hiểu nói.
Muốn biết thực hư hay sao thì ngươi dùng nhãn thần của ngươi là biết ngay thôi.
Thiên La Dạ Nguyệt mở miệng nói.
Thiên La Dạ Nguyệt nói không sai, giờ còn cách đó mới có thể quan sát diễn biến bên trong cơ thể của Cổ Viêm.
Ngọc Nhi không nghĩ nhiều nữa khởi động Kim Tinh Hỏa Viêm nhãn của mình dò xét bên trong cơ thể của Cổ Viêm, nhưng nàng không ngờ đến rằng cách này lại vô hiệu với hắn nàng không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì sâu trong đan điển của hắn.
Tại sao lại như vậy, tại sao ta không thể nhìn thấy bên trong của huynh ấy.
Ngọc Nhi lộ vẻ mặt chấn kinh tự hỏi.
Chết, ta quên mất thứ trong đan điền hắn hiện tại là hạt giống thiên đạo có nguồn gốc từ thần giới, đâu dễ dàng để cho một nhân vật nhỏ bé như ngươi nhìn thấy được.
Thiên La Dạ Nguyệt nhếch miệng cười châm chọc nói.
Ngọc Nhi bị ả nữ nhân này trêu tức tuy phẫn nộ nhưng vẫn phải nhịn nàng ý thức được chuyện của Cổ Viêm quan trọng hơn nên không thèm chấp nhặt với nữ nhân này.
Trong đan điền của Cổ Viêm lúc này hạt giống thiên đạo đang điên cuồng không ngừng hấp thụ linh khí dồi dào từ bên ngoài vào biến đổi đan điền hắn mở rộng hơn giúp hắn chứa được nhiều linh khí hơn còn bản thân nó thì vẫn chưa có dấu hiệu phát triển, dù sao nó cũng là loại hạt giống không tầm thường chút linh khí này chưa thấm vào đâu so với nó, muốn nó phát triển cần tốn không ít tài nguyên.
Bảy canh giờ trôi qua Cổ Viêm hạt giống thiên đạo vẫn không ngừng hút linh khí vào bên trong cơ thể hắn không có dấu hiệu dừng lại vốn dĩ đối với hắn lại là một truyện phi thường nhưng bồ đoàn nơi hắn ngồi lại có dấu hiệu rạn nứt đây là dấu hiệu cho một chuyện tồi tệ sắp xảy ra.
Nguy rồi bồ đoàn sắp đến giới hạn rồi, nếu Viêm ca còn tiếp tục hút linh khí nữa sẽ dẫn đến pháp trận trong bồ đoàn vượt quá giới hạn mà phát nổ.
Ngọc Nhi sắc mặt lo lắng nói.
Vậy là phải ngắt quãng quá trình tu luyện của hắn sao, hay là cứ để hắn hấp thụ thêm chút nữa đi, dù sao có những văn tự kim sắc kia bao phủ cơ thể hắn, cho dù có phát nổ chắc cũng không ảnh hưởng gì đâu.
Thiên La Dạ Nguyệt mở miệng khẽ chấn an.
Không được, nếu huynh ấy mà làm trận pháp trong bồ đoàn này vượt quá giới hạn chịu đựng thì trận pháp trong bồ đoàn khác sẽ nổ theo, vì những trận pháp nhỏ này liên kết với nhau tạo thành trận pháp lớn một khi nổ thì sẽ nổ toàn bộ hay nói cách khác cả tòa cung điện này sẽ bị sụp đổ. — QUẢNG CÁO —
Ngọc Nhi mở miệng giải thích tiếp.
Nếu không còn cách nào khác thì mau gọi hắn dậy đi, cái cung điện này mà sập thì sẽ có phiền phức lớn.
Thiên La Dạ Nguyệt nhíu mày mở miệng giục nói.
Viêm ca mau tỉnh dậy đi, huynh mà còn tiếp tục hấp thụ linh khí nữa là cả tòa cung điện này sẽ sập đó.
Ngọc Nhi tiến lại gần hắn lay người hắn giục nói.
Vừa chạm nhẹ vào người tiểu tử này thì nàng mới biết hắn ngay từ đầu vốn dĩ không có tu luyện gì cả tất cả mọi việc hắn phó thác cho hạt giống bên trong cơ thể mình còn bản thân thì thoải mái đánh một giấc ngủ ngon, bảo sao hôm nay hắn lại ngồi ngay ngắn tu luyện như vậy hóa ra là hắn ngủ gật chứ không phải tu luyện.
Viêm ca xấu xa uổng công ta đã lo cho huynh vậy mà huynh dám ngủ gật.
Ngọc Nhi phẫn nộ lôi hắn ra khỏi bồ đoàn cho hắn một quyền tím mắt trông như một con gấu trúc rất đáng yêu.
Ui ya, đau quá vậy, là kẻ nào trong lúc lão tử đang ngủ đánh lén.
Cổ Viêm tỉnh dậy tỏ vẻ khó chịu nói.
Là ta đánh đấy, huynh dám có ý kiến gì sao?
Ngọc Nhi phẫn nộ quát.
Là muội sao, sao muội lại đánh ta, ta đâu có làm gì sai.
Cổ Viêm làm bộ mặt đáng thương mếu máo như sắp khóc nói.
Còn dám hỏi tại sao sai, ta hỏi huynh tại sao huynh không chịu tu luyện mà lại ngủ gật, huynh có biết chỉ vì huynh mà cung điện của ta sắp bị phá hủy rồi không?
Cái này không thể trách ta được, ta cũng muốn tu luyện lắm, nhưng tại vì mấy ngày nay ta không có gì bỏ vào bụng cho nên ta cảm thấy rất đói vì thế nên ta mới buồn ngủ như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.