Hành Trình Khám Phá Thế Giới Mới Của Thực Thể Thần Bí

Chương 234:




Những kiến thức mà Vivilia vừa nói vượt quá sức tưởng tượng của Ngọc Nhi thêm vào đó nàng lại biết thêm bản chất thực sự của mình chỉ là một trong những đứa con của Cổ Viêm và Cổ Viêm cũng không phải là một cá thể hoàn chỉnh chỉ là một mảnh ghép trong số rất nhiều mảnh ghép khiến nàng nhất thời bị khủng hoảng tâm lý trầm trọng khó lòng trong thời gian ngắn có thể chấp nhận sự thật này.
Ngọc Nhi muội ổn chứ, muội đừng làm ta sợ.
Cổ Viêm thấy sắc mặt nàng không tốt mở miệng khẽ hỏi thăm.
Muội muốn ra ngoài huynh đưa muội ra được không?
Ngọc Nhi nét mặt buồn bã đáp lại.
Để ta đưa muội ra ngoài.
Cổ Viêm gật đầu đáp lại.
Chúa tể vĩ đại ngài cứ đi an ủi cô ta đi, có ta ở đây ta sẽ để ý đến sinh mệnh mới do ngài tạo ra, khi nào sinh mệnh này ra đời ta nhất định sẽ không chậm trễ thông báo cho ngài biết.
Vivilia truyền âm nói.
Vậy ta đi trước những chuyện còn lại giao cho các ngươi đấy.
Ngươi cứ đi trước đi có chúng ta ở đây đứa con của các ngươi sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra đâu.
Hoàng Viêm gật đầu cười đáp lại.
Bên ngoài Thiên Sinh Linh Tinh.
Tại Tỏa Linh Tháp, tầng thứ tư phòng của Ngọc Nhi.
Ngọc Nhi sau khi tỉnh dậy vốn dĩ tâm trạng đã rất xấu nay lại chứng kiến cảnh tượng Cổ Viêm và Thiên La Dạ Nguyệt ôm nhau ngủ trên giường nàng không một mảnh vải che thân khiến nàng tinh thần nàng càng thêm suy sụp hơn, nàng cảm thấy cuộc sống này không còn ý nghĩa gì nữa.
Chuyện gì thế này, tại sao lại cùng với ả nữ nhân điên giao phối?
Cổ Viêm khuôn mặt ngờ ngác đẩy ả nữ nhân này ra khỏi người mình tự hỏi.
Đồ xấu xa, còn dám nói sau lưng không vụng trộm, ta không muốn nhìn thấy mặt huynh nữa.
Ngọc Nhi vì quá đau khổ rưng rưng nước mắt chạy ra khỏi phòng lúc này nàng không muốn nhìn thấy mặt hắn.
Ngọc Nhi đi đâu đấy đợi ta theo với.
Cổ Viêm bật dậy định đuổi theo thì đúng lúc này Thiên La Dạ Nguyệt tỉnh dậy dụi mắt làm bộ dạng vô tội không biết chuyện gì xảy ra níu tay hắn lại.
Mới sáng sớm ngươi đi đâu vậy, còn ta thì ngươi tính sao đây. — QUẢNG CÁO —
Thiên La Dạ Nguyệt mặt ửng hổng nhỏ nhẹ nói.
Câm cái miệng thối của ngươi lại ngay.
Đợi ta đi làm hòa với Ngọc Nhi xong sẽ tính sổ với ngươi.
Cổ Viêm mặt lạnh như băng dựt tay nàng ta ra khỏi người mình sau đó vội nhặt y phục vừa mặc vừa vội vã đuổi theo phu nhân mình.
Chạy ra khỏi Tỏa Linh Tháp, Ngọc Nhi đi đến một bãi đất trống mà ngã khụyu xuống đất, cú sốc về thân thế nàng đã làm cho nàng sắp ngã gục xuống, nay Cổ Viêm lén lút sau lưng mình làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy, thiết nghĩ đến chuyện này nàng lại cảm thấy chán ghét cuộc đời này.
Ngọc Nhi muội không sao đấy chứ.
Cổ Viêm bước đến gần nàng vỗ vai nàng an ủi nói.
Huynh đi đi, ta muốn ở yên một chỗ, ta không muốn nhìn thấy huynh.
Ngọc Nhi lạnh lùng đáp lại.
Vậy ta đi đây, Thiên La Dạ Nguyệt nữ nhân đó có vẻ có nhiều chuyện cần nói với ta.
Cổ Viêm bật cười đáp lại.
Ngọc Nhi tâm trạng lúc này hoàn toàn rối loạn, mặc dù miệng đuổi hắn đi nhưng trong lòng lại không nỡ, khoảng cách giữa câu nói để giữ hắn lại và đuổi hắn đi tuy gần mà xa như trời với đất trời với đất.
Lưỡng lự một lúc nàng vẫn quay mặt về phía hắn níu chân hắn lại, chỉ tiếc là lúc này hắn biên đâu mất, lúc này nàng mới thấy hối hận vì quá chậm trễ nếu nàng mở lời sớm hơn có lẽ hắn đã không bỏ đi mất, điều nuối tiếc này làm nàng không kìm nước mắt lại muốn khóc tiếp.
Này khóc đủ chưa vậy, ta còn chưa đi mà.
Từ phía sau Cổ Viêm vỗ nhẹ vào vai nàng cười thân thiện nói.
Ai nói ta khóc, chẳng phải huynh đi rồi sao, còn quay lại đây làm gì.
Ngọc Nhi lấy tay áo lau nước mắt khuôn mặt đáng yêu hơn làm bộ dang hờn dỗi đáp.
Nữ nhân các người đúng là thứ sinh vật kì lạ, miệng thì nói là không nhưng trong lòng lại không muốn người ta đi là sao.
Lần sau còn nói với ta như vậy là ta đi thật đấy.
Nghe Cổ Viêm nói, Ngọc Nhi ngượng ngùng chỉ khẽ gật đáp lại, hắn tuy ngu ngốc nhưng không ngu đến mức không hiểu được những bức bối trong lòng nàng thời gian gần đây, thấy hắn quan tâm đến tâm trạng nàng như vậy sao nàng có thế làm khó hắn được.
— QUẢNG CÁO —
Ngọc Nhi tuổi đời của muội hơn ta rất nhiều sóng gió muội gặp phải trước đây đáng ra muội phải trưởng thành hơn ta mới đúng, sao có thể tính khí trẻ con như trước được.
Cổ Viêm mở miệng nói.
Huynh tự nhiên nói chuyện kì quái vậy ta không hiểu.
Ngọc Nhi làm bộ mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì đáp lại.
Muội biết ta đang nói đến chuyện gì mà, không lẽ chỉ vì lý do đó muội muốn rời xa ta, muội đừng quên bây giờ muội đã có con của ta rồi đấy.
Cổ Viêm mặt nghiêm túc khẽ nhắc nhở.
Thân thế huynh khác thường như vậy ta có thể tạm chấp nhận được nhưng kẻ thần bí đó nói ta là đứa con do huynh tạo nếu đúng như vậy chẳng phải mối quan hệ giữa hai chúng ta quá mâu thuẫn hay sao.
Còn nữa kẻ đó còn nói những chuyện xảy ra giữa hai chúng ta trước đây đều là có sự sắp đặt từ trước huynh nói xem ta làm sao có thể chấp nhận được chuyện này cho được.
Ngọc Nhi tỏ thái độ bất mãn nói.
Mọi thứ muội nói ra quả thực có nhiều điểm mâu thuẫn phức tạp đổi lại là người khác nghe những chuyện như này không bị biến thành kẻ điên mới lạ.
Có điều chúng ta dẹp những chuyện đó qua một bên cho đỡ đau đầu, hãy suy nghĩ một cách đơn giản thôi.
Chỉ cần chúng ta ở bên cạnh nhau vui vẻ như vậy là đủ rổi.
Đủ!
Chỉ một chữ " Đủ " của Cổ Viêm làm cho Ngọc Nhi như bừng tỉnh lại, mọi suy nghĩ phức tạp dày vò nàng trong thời gian vừa qua dường như biến mất, chỉ cần yêu thương nhau thật lòng chỉ cần ở bên nhau cảm thấy vui vẻ thì không một rào cản nào có thể chia cắt họ đó mới chính là tình yêu chân chính.
Viêm ca, những điều huynh nói là thật sao, chỉ cần tình yêu chúng ta đủ lớn thì mọi quá khứ của chúng ta như thế nào đều không quan trọng có đúng không?
Ngọc Nhi tinh thần trở lên tốt hơn nhìn hắn mỉm cười hỏi lại.
Cái này, theo như muội nói cũng có ý đúng.
Có điều quá khứ của mỗi người tùy thuộc vào cảm nhận của họ để xem xét có nên tiếp tục mối quan hệ này hay không, trong trường hợp của ta và muội được tính là có thể tiếp tục yêu thương nhau tiếp, dù sao chúng ta cũng đâu phải con người nên cái mối quan hệ huyết thống phiền phức đó không liên quan đến chúng ta.
Còn tình yêu đủ lớn vượt qua rào cản thì không đúng lắm, tình yêu dù lớn đến đâu cũng phải có giới hạn, phải trong tầm kiểm soát, giống như ta và muội cùng một chủng loài đương nhiên thì không có vấn đề gì, còn trong trường hợp hai chủng loài người và yêu thì tuyệt đối là không được, hành động này đã đi trái quy luật tự nhiên trời đất không thể dung thứ được.
Cổ Viêm mở miệng giải thích rõ ràng.
Hừm!
Lại bắt đầu bắt bẻ người khác, huynh không thể nói chuyện một cách bình thường được sao.
— QUẢNG CÁO —
Muội thấy người và yêu đến với nhau có gì là sai đâu tại sao huynh lại kì thị họ như vậy.
Ngọc Nhi nhíu mày tỏ thái độ bất đồng nói.
Con người lúc nào cũng nói người cũng có người tốt người xấu, yêu cũng có yêu tốt yêu xấu, vậy mà nhiều khi yêu tốt không hại ai con người vẫn săn bắt kiếm tài nguyên, trái lại yêu tộc dù tốt hay xấu không bao giờ tùy tiện đi săn bắt con người, rất an phận thủ thường, trừ khi đói quá không nói làm gì.
Người và yêu đến với nhau nhưng phải có điều kiện yêu phải hóa thành hình người, phải có tướng mạo đẹp đẽ khiến người ta mới yêu thích, còn không nếu mà xấu đợi đó chúng nó yêu có khi chúng nó lại nổi lòng tham săn giết kiếm tài nguyên mà tu luyện.
Muội nói ta kì thị tình yêu của chúng, muội phải xem xét lại xem nếu yêu tộc không hóa thành hình người mà là thứ động vật bốn chân cuộc sống ăn lông ở lỗ sống trong những hang động liệu lúc đó con người có dành tình cảm cho yêu tộc hay không hay là đi săn bắt bọn chúng.
Cổ Viêm bật cười giải thích tiếp.
Lần nào huynh cũng nói vậy, rõ ràng huynh đang kì thị tình yêu của người khác, huynh xấu xa lắm.
Ngọc Nhi bịt tai không muốn nghe.
Người và yêu có thể làm bạn nhưng không thể phát sinh tinh cảm được đây là trái với quy luật tự nhiên, muội không chấp nhận cũng phải chấp nhận, ta sẽ không vì thế mà nhượng bộ với muội đâu.
Cổ Viêm tỏ thái độ cương quyết đáp.
Mặc kệ huynh ta không muốn nhắc đến chuyện này nữa.
Ta hỏi huynh tại sao huynh dám lén lút sau lưng vụng trộm với nữ nhân ma đầu Thiên La Dạ Nguyệt đó, huynh từng nói sẽ chung thủy với ta huynh định giải thích chuyện này như thế nào đây.
Ngọc Nhi cau mày quát tiếp.
Chúng ta hãy cùng làm rõ hai từ " Vụng Trộm " này nhé.
Thứ nhất đã gọi là vụng trộm chính là hai người làm chuyện xấu xa vô liêm sỉ không cho người thứ ba biết đến.
Trong trường hợp của ta muội thấy ta có giống như kẻ đang vụng trộm sau lưng muội không?
Thứ hai trong chuyện này rõ ràng người sai trước là ả Thiên La Dạ Nguyệt đó đâu phải ta, rõ ràng là ả ta nhân lúc ta không để ý mà chủ động trước, ta đâu có động chạm gì đến ả ta, muội đừng quên thời gian vừa qua ta luôn ở bên cạnh muội làm sao ta có thể làm những chuyện phản bội muội cho được.
Cổ Viêm mở miệng giải thích tiếp.
Ngọc Nhi nghĩ đến nhưng điều hắn vừa nói rồi lại nhìn lại mình, nàng tự trách mình giận quá mất khôn Cổ Viêm tính khí như thế nào nàng còn không hiểu, hắn và Thiên La Dạ Nguyệt không phải mối quan hệ như nàng nghĩ, là ả nữ nhân này nhân lúc hắn ngủ cố tình chủ động với hắn vì thế nàng không có lý do gì để trách hắn được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.