Hành Trình Khám Phá Thế Giới Mới Của Thực Thể Thần Bí

Chương 226:




Hừ, hết nói nổi với tiểu tử ngươi, muốn làm sao thì tùy ngươi, không liên quan đến ta.
Thiên La Dạ Nguyệt tỏ vẻ có chút khó chịu quay lưng đi chỗ khác không thèm quan tâm đến đôi tình nhân trước mặt, mặc dù nói vậy nhưng sâu trong thâm tâm của nàng ta, luôn ao ước có được mối tình đẹp như Cổ Viêm và Ngọc Nhi trông họ ở với nhau vui vẻ biết bao, còn bản thân sống hàng vạn năm vẫn một thân cô độc, cảm giác ghen tị bức bối này của nàng ta giống hệt như nữ nhân mới lớn trông rất đáng yêu.
Dâm đ*o thông qua vẻ mặt của Thiên La Dạ Nguyệt cũng đủ biết trong đầu nữ nhân này đang có ý định thay thế Ngọc Nhi kia, mối tình tay ba này càng lúc càng thú vị đây, làm nó không khỏi phấn khích trong lòng, so với cuộc sống vạn năm nhàm chán của nó thì khoảng thời gian ngắn đi cùng hành trình của Cổ Viêm lại càng làm cho nó hào hứng thích thú hơn.
Tạm bỏ qua đám thích khách lai lịch bất minh đến từ Thạch gia kia, Cổ Viêm bay lên phía trước đi tìm kiếm đệ tử mình, trận chiến kinh thiên long trời nở đất như vậy không biết nàng ta tu vi thấp kém có bị ảnh hưởng gì không, làm cho hắn sốt ruột lo lắng không yên.
Thông tuệ nhãn khai mở, cho phép hắn tìm kiếm tung tích của bất kì ai từ một khoảng cách rất xa, không khó để cho hắn tìm thấy tung tích của đệ tử mình.
Hiện tại La Khinh Tuyết đang nấp sau một cái cây to vị trí cách nơi hắn vừa đánh nhau trước đó cũng rất xa, tầm nhìn lại thoáng để có thể quan sát trận chiến thấy nàng ta bình an vô sự xem ra mọi lo lắng trước đó của hắn đều là quá dư thừa.
Khinh Tuyết lúc này còn đang lẩn trốn cho an toàn, không có lệnh của sư tôn nàng không được phép nửa bước rời đi, nhưng sâu trong lòng vẫn mong muốn hắn đến đón nàng càng sớm càng tốt.
Tiểu nha đầu ngốc, sư tôn đến đón ngươi, ngươi con không ra vẫn còn muốn núp đến bao giờ đây.
Thấy âm thanh nhàn nhạt của Cổ Viêm phát ra gần đó, Khinh Tuyết không khỏi vui sướng trong lòng, vội vã chạy ra hành lễ với hắn.
Đệ tử khinh tuyết, tham kiến sư tôn.
Mau đứng dậy đi theo ta, chỗ này chúng ta không tiện nói chuyện.
Vâng thưa sư phụ.
Khinh Tuyết gật đầu cười nói sau đó vươn tay ra nắm lấy tay hắn bị hắn kéo đi bay lên trời hướng về phía Thổ Lạc Thành đích đến.
Trên con đường đi vào cổng của Thổ Lạc Thành, Khinh Tuyết không nói một câu gì, nhưng nhìn khuôn mặt bức bối lời muốn nói ra nhưng lại phải thu lại thì chắc hẳn có rất nhiều thứ để hỏi.
Viêm ca, có vẻ như cô bé rất muốn học công pháp của huynh đấy.
Ngọc Nhi bên cạnh nhỏ giọng cười nói.
Muốn công pháp sao, vậy mà không nói sớm, đúng là tiểu nha đầu ngốc.
Cổ Viêm bật cười khẽ trách mắng, sau đó vừa đi vừa bắt đầu suy nghĩ. — QUẢNG CÁO —
Suy nghĩ mãi cũng không biết phải xử lý chuyện này sao bây giờ, dù sao từ khi đến với thế giới này, ngoài ăn nhiều ra thì đọc sách đối với hắn là rất ít, cho đến hiện tại ngoài biết mặt chữ ra thì hắn cũng chẳng học thêm được gì trong trách bây giờ lại có đệ tử không biết giải quyết làm sao đây.
Hoàng Viêm, Hắc Ma ta lên làm sao bây giờ đây?
Cổ Viêm không nghĩ ra được truyền âm hỏi hai người họ.
Quan sát trận chiến vừa nãy của ngươi, chúng ta nhận ra rằng trong chiến đấu tốc độ là yếu tố quyết định thắng thua, tốc độ càng nhanh thì khả năng né tránh càng tốt, sức mạnh có lớn đến đâu mà không đánh trúng tất cả đều trở nên vô nghĩa.
Hoàng Viêm truyền âm đáp lại.
Nói thì nói vậy, nhưng tốc độ sấm sét ngoài ta sử dụng ra được thì không còn ai sử dụng được, làm sao mà truyền thụ được cho tiểu nha đầu này đây?
Cổ Viêm mở miệng hỏi tiếp.
Chuyện này thì chúng ta chịu, dù sao sức mạnh của chúng ta không đến từ công pháp của loài người có muốn giúp cũng không cách nào giúp được, ngươi tốt hơn nên tự mình nghĩ cách đi.
Hắc Ma truyền âm chen lời vào nói.
Lời Hắc Ma và Hoàng Viêm nói không sai, xem ra trong chuyện này hắn phải tự mình tìm ra hướng giải quyết.
Suy nghĩ thêm một lát cuối cùng Cổ Viêm cũng nghĩ ra được ý hay để cho đệ tử này của mình không đòi hỏi hắn học võ nữa.
Tiểu nha đầu, muốn học võ của ta phải không, vậy thì ngay bây giờ ta sẽ dậy cho ngươi bài học thứ hai.
Cổ Viêm mở miệng lớn tiếng gọi nàng ở phía trước nói.
Khinh Tuyết nghe xong thái độ chuyển biến nhanh, vẻ mặt phấn khích quay lại về phía hắn.
Có thật không sư tôn, người thật sự sẽ truyền thụ cho ta tuyệt học của mình sao?
Khinh Tuyết khuôn mặt tươi cười rang rỡ hỏi lại.
Đương nhiên là thật rồi, sư tôn trước giờ đâu có lừa ngươi. — QUẢNG CÁO —
Cổ Viêm gật đầu cười đáp.
Vậy thì người mau truyền thụ cho ta nhanh đi, ta nên chuẩn bị gì trước khi học võ đây?
Khinh Tuyết tâm trạng rối loạn vừa mừng vừa lo mở miệng hỏi hắn.
Cứ nhắm mắt lại là được, bây giờ ta sẽ truyền thụ tuyệt học cả đời của ta cho ngươi.
Cổ Viêm mỉm cười nói.
Khinh Tuyết nghe theo lời hắn nhắm mắt lại, khoảnh khắc này nàng cảm thấy rất hồi hộp, tuyệt học của cường giả để lại chắc chắn lúc đi vào người chắc chắn không dễ chịu chút nào, nhưng chuyện này nàng cũng đã nghĩ đến nên nàng đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, có đau đớn thế nào nàng cũng có thể chịu đựng được, đến chút đau đớn mà nàng còn không chịu được sao xứng đáng làm cường giả chân chính.
Trái với khuôn mặt đầy mong đợi háo hức của Khinh Tuyết, Cổ Viêm lúc này lại nở ra một nụ cười xấu xa trông rất bỉ ổi đê tiện không khác gì cuốn hắc thư Dâm đ*o hư đốn.
Mỗi lần Ngọc Nhi thấy hắn cười như vậy, trong lòng lại có chút khó chịu không biết hắn lại nghĩ ra cái thủ đoạn gì đó xấu xa đây.
Viêm ca, huynh định làm chuyện gì xấu xa vậy, mau dừng tay cho muội.
Ngọc Nhi khuôn mặt nghiêm túc nhăn mặt khẽ ra lệnh.
Yên tâm đi, không sao đâu mà.
Khuôn mặt xấu xa lập tức thành khuôn mặt thánh thiện, Cổ Viêm nhìn nàng cười khẽ chấn an.
Ngọc Nhi nhìn thấy biểu hiện của hắn tươi cười với nàng như vậy, tuy có chút lo lắng cho tiểu nha đầu kia, nhưng nghĩ lại hắn là sư phụ chắc chắn không làm việc gì quá đáng nên tinh thần chấn an lại quan sát mọi chuyện xảy ra tiếp theo.
Tiểu nha đầu, bài học thứ hai sư tôn muốn dạy ngươi chính là …..
Bốppp
Cổ Viêm dứt lời ngay sau đó cho nàng ta một cái bạt tai thẳng tay khiến cho nữa nhân này bị trọng thương lăng lông lốc ở dưới mặt đất miệng nôn ra ngụm máu tươi.
Viêm ca, huynh quá đáng quá rồi đấy. — QUẢNG CÁO —
Ngọc Nhi không nhịn nổi cách hắn hành hạ đệ tử của mình nổi nóng quát.
Cả Thiên La Dạ Nguyệt cũng cảm thấy bất bình với cách hành xử của hắn, đệ tử của hắn chỉ là nữ tử yếu ớt, hắn làm vậy thật là quá đáng với nàng ta.
Dâm đ*o có vẻ rất thích thú với cách hành xử này của hắn, trong đầu tự hỏi không biết bài học thứ hai mà hắn nói tới là gì.
Nào đứng dậy đi.
Cổ Viêm nắm tay nàng đỡ nàng dậy híp mắt cười thân thiện nói.
Khụ, khụ, sư tôn tại sao người lại ….
Khinh Tuyết ôm mặt bị trọng thương ho khụ khụ vài tiếng trong lòng khó hiểu mở miệng hỏi.
Roẹt!
Ánh sáng lục sắc lóe lên từ trong lòng bàn tay của hắn một sợ dây leo thực vật xanh biếc từ từ mọc ra chạm nhẹ vào khuôn mặt của nàng ta, làm nàng ta rất ngạc nhiên, nhớ lại trước đó sư tôn nàng bị đứt cánh tay, ánh sáng này cũng đã xuất hiện chữa trị vết thương cho hắn, không lẽ lần này thứ hắn muốn truyền thụ lại chính là loại công pháp này.
Không đoán già đoán non nữa, Khinh Tuyết khẽ nhắm mắt lại cảm nhận năng lượng sinh mệnh xanh biếc truyền vào cơ thể nàng, cảm giác mát lạnh dễ chịu từ các tế bào sâu bên trong đến các lỗ chân lông bên ngoài suốt như đắm chìm vào thiên nhiên rộng lớn đời này nàng không quên được.
Chỉ trong chốc lát mọi vết thương trên khuôn mặt nàng đều được chữa khỏi, sợi dây leo xanh biếc từ bàn tay của Cổ Viêm cũng đã thu lại ánh sáng cũng đã biến mất.
Cảnh tượng trước mắt đừng nói là Thiên La Dạ Nguyệt ngay cả Dâm đ*o cho dù có thần nhãn có thể quan sát mọi sự tồn tại trong vũ trụ này, vậy mà đứng trước Cổ Viêm lại không điều tra được bất cứ thứ gì bất thường trong cơ thể hắn như thể có một sự tồn tại nào đó ghê gớm đến mức có đủ sức mạnh vô hình ngăn cản mọi loại năng lực điều tra của nó.
Lai lịch của Cổ Viêm đến nay vẫn là một dấu hỏi lớn với nó, trước giờ nó chưa từng thấy qua con người nào như hắn không có linh hồn mà vẫn sống được đã vậy còn có vô số sức mạnh kì quái khiến người ta không thể nào hiểu được, có điều nó biết chắc một chuyện, bên ngoài lớp vỏ con người tầm thường này sâu bên trong đó là một sự tồn tại vô cùng nguy hiểm, nếu không cũng không thể ngăn cản mọi loại điều tra của nó được, sự tồn tại như vậy làm cho nó không dám có suy nghĩ tìm hiểu thêm về hắn, nếu cố tình tìm hiểu e rằng chỉ có cái chết đang đợi nó ở phía trước.
Đến Dâm đ*o còn phải dùng khuôn mặt kinh sợ để nhìn hắn thì Thiên La Dạ Nguyệt còn khiếp hãi hơn nó, nàng cũng giống như nó, trong lòng tự hỏi tiểu tử này rốt cuộc là thứ gì mà lại có được những loại năng lực thông thiên đến vậy, những năng lực đó không phải thứ người phàm như hắn có thể tu luyện được, có điều nàng biết Dâm đ*o còn sợ hãi không dám tìm hiểu thêm thì nàng cũng không có lý do gì mà phải đâm đầu vào chỗ chết mà đi tìm hiểu.
Nhìn thấy biểu hiện kinh sợ của hai kẻ này, Ngọc Nhi chỉ khẽ che miệng cười một tiếu một tiếng, Thiên Sinh Linh Tinh đúng là Thiên Sinh Linh Tinh nó tuyệt đối không phải là sự tồn tại mà những sinh mệnh trong vũ trụ này có thể hiểu biết được đến nàng và đám Cổ Viêm, Hắc Ma, Hoàng Viêm còn không hiểu được thì hai kẻ này làm sao có thể hiểu cho được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.