Hành Trình Khám Phá Thế Giới Mới Của Thực Thể Thần Bí

Chương 220:




Quay trở lại gian phòng cho thuê tại Thổ Lạc Thành tại Tinh Huyền Đại Lục ngoài Ngọc Nhi theo hắn còn có Thiên La Dạ Nguyệt và cuốn hắc thư hư đốn Dâm đ*o.
Dâm đ*o thì bỏ qua đi, còn Thiên La Dạ Nguyệt bảo nữ nhân này đi, nàng ta quyết không đi, lấy cớ không có chỗ nào đi, câu này ai mà tin cho được, nhưng trước đó Cổ Viêm từng nói nữ nhân này đi đâu, hắn không quản, giờ nàng ta đi theo hắn, hắn không có lý do gì để đuổi nàng ta đi.
Cổ Viêm tiểu tử, ngươi có phức lắm đấy, nữ nhân Ngọc Nhi này đã chuẩn bị sinh cho ngươi những đứa con đáng yêu, vậy còn Thiên La Dạ Nguyệt kia thì sao, nếu cảm thấy khó với quá thì bảo ta một tiếng, ta sẽ bảo nữ nhân này đẻ cho ngươi vài đứa.
Dâm đ*o cười âm hiểm trêu đùa nói.
Thiên La Dạ Nguyệt nghe những lời cuốn sách hư đốn này nói, không dám phản biện chỉ đỏ xấu hổ mặt cúi xuống hai tay nắm chặt vào váy, nếu thật Cổ Viêm muốn vậy nàng ta cũng không có ý định từ chối.
Ngọc Nhi nghe cuốn hắc thư hư đốn này nói chuyện, thật không lọt tai, rõ ràng nó đáng cố chia rẽ tình cảm của nàng và Cổ Viêm làm máu ghen nàng nổi lên trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nó, nhưng bên cạnh Cổ Viêm lại nắm tay nàng làm cho lửa giận nàng nguôi ngoai đi, ánh mắt của hắn nhìn nàng đã nói cho nàng ta biết, hắn sẽ không hành động quá đáng mà chưa có sự cho phép của nàng.
Thiên La Dạ Nguyệt thấy vẻ mặt khó chịu của Ngọc Nhi làm cho khao khát muốn chiếm hữu Cổ Viêm dành cho riêng mình càng lớn hơn, tại sao những thứ tốt đẹp sự phụ và nữ nhân này đều có được, mà nàng ta lại không có được, tên Cổ Viêm càng không thích nàng, nàng càng phải đeo bám cho bằng được.
Dâm đ*o ngươi không nói không ai bảo ngươi câm đâu, ta chỉ có mình Ngọc Nhi thôi, những nữ nhân khác ta không có hứng thú, không cần cuốn sách thối ngươi nhọc lòng tìm giúp ta, muốn mai mối thì đi tìm người khác đi đừng có tìm ta là ta biết ơn ngươi lắm rồi.
Cổ Viêm tỏ vẻ khó chịu nói.
Nam nhân trong thiên hạ năm thê bảy thiếp là chuyện bình thường, nhớ năm xưa chủ nhân của ta hậu cung có mấy chục nữ nhân xinh đẹp bên cạnh lận, ngươi cũng là nam nhân lấy vài ba cô về cũng có sao đâu.
Dâm đ*o cười trêu đùa nói.
Thôi, thôi cho ta xin, ta không có được cái phúc phận lớn như chủ nhân ngươi, một thê tử đã đủ mệt rồi, thêm ba bốn cô nương nữa một người một cái miệng thì cái nhà khác gì cái chợ đâu ở đó mà hậu với chả cung.
Cổ Viêm bĩu môi mở miệng chê trách nói.
Ý của huynh là chê muội nói nhiều phải không, huynh giỏi lắm đấy Cổ Viêm.
Ngọc Nhi trợn mắt véo tay hắn khẽ quát.
Đau, đau mà, tha cho ta đi, lần sau ta không nói muội thế là được.
Trông thấy Cổ Viêm xấu xa bị hành hạ, Dâm đ*o và Thiên La Dạ Nguyệt không khỏi bật cười, hành trình sau này đi cùng hắn, không biết sẽ còn chuyện gì vui nữa đây.
Cộc cộc.
Mọi người đang nói chuyện vui vẻ thì đột nhiên có tiếng gõ cửa từ bên ngoài không biết là ai rảnh rồi thời gian nghỉ trưa mà tới làm phiền hắn vậy.
Là kẻ nào gọi ta vậy.
Cổ Viêm mở miệng hét lớn nói.
Sư tôn là đệ tử La Khinh Tuyết đây, đệ tử có thể vào trong được không ạ.
Khinh Tuyết phía ngoài cửa mở miệng hỏi.
Chuyện này …
Viêm ca yên tâm, ở đây ngoài huynh ra sẽ không ai nhìn hay nghe thấy chúng ta nói đâu.
Ngọc Nhi mở miệng cười nói.
— QUẢNG CÁO —
Nghe phu nhân mình nói vậy, Cổ Viêm cũng thấy yên tâm, đù sao nàng và đám Dâm đ*o trong vũ trụ này đều là sự tồn tại cao cấp, thủ đoạn che mắt người khác đâu có thể làm khó họ được.
Mở cửa ra thì thấy La Khinh Tuyết đứng một mình ở đó, trông nữ nhân này tâm trạng rất tốt, có vẻ như đang rất háo hức muốn được Cổ Viêm truyền thụ võ học, nhưng bản thân hắn có biết mấy thứ công pháp cao siêu gì đó đâu mà truyền thụ cho nàng ta, nhưng nàng ta giờ là môn đồ của hắn không truyền thụ cho nàng ta cái gì thì cũng không phải phép cho lắm, thật làm cho hắn tiến thoái lưỡng nan không biết giải quyết ra sao.
Khinh Tuyết à, ngươi tìm sư tôn có việc gì vậy.
Cổ Viêm mỉm cười thân thiện hỏi nàng.
Sư tôn hứa, buổi chiều sẽ truyền thụ công pháp cao siêu cho đồ nhi không sư tôn quên rồi sao?
Khinh Tuyết mở miệng thấp giọng hỏi.
À thì ra là công pháp phải không, ngươi không nói ta cũng đâu có quên, ta đã ăn đồ ăn của ngươi mời tất nhiên sẽ tận sức truyền tuyệt học của ta cho ngươi, nhưng ngươi cũng biết đấy công pháp ta tu luyện không ít hơn mười vạn cuốn, còn ngươi tu vi lại quá kém ta không biết nên lựa chọn cuốn nào để phù hợp cho ngươi luyện, ngươi phải cho sư tôn có thời gian nghĩ mới được chứ.
Cổ Viêm làm bộ dáng của một cao nhân ngẩn đầu hai tay chắp sau lưng mở miệng trầm giọng nói.
Không ngờ sư tôn kiến thức sâu rộng đến vậy, thật làm cho đệ tử bái phục, sư tôn yên tâm đệ tử cũng không về vội Thiên Thủy Tông, đệ tử sẽ ở đây học tập cùng sư tôn một thời gia.
Khinh Tuyết nghe hắn nói vẻ mặt ngưỡng mộ phấn khích đáp lại.
Được rồi, không phải nịnh ta, trong ngày hôm nay sẽ lựa cho ngươi một cuốn công pháp ưng ý nhất, nhưng trước hết ta lại đói rồi, chúng ta ra ngoài kiếm cái gì ăn đã rồi hãy tính tiếp.
Đi dạo trên con đường tấp nập của Thổ Lạc Thành, La Khinh Tuyết đi trước xem có kiếm được quán ăn nào ngon mời hắn ăn không, trong khi hắn thì đi theo sau vò đầu bứt tai suy nghĩ.
Viêm ca à, huynh làm gì biết công pháp nào cao siêu đâu mà dạy cho tiểu cô nương đó, muội chỉ e chốc nữ huynh sẽ làm vị đệ tử mới này thất vọng đấy.
Ngọc Nhi cười trêu đùa nói.
Tiểu tử ngươi không tu luyện công pháp gì mà cũng có bản lãnh thông thiên đến vậy, khác gì nhắm mắt mà bắt được vàng, chủ nhân ta mà có đội mồ sống dậy cũng phải lạy mà bái phục sát đất ngươi rồi đấy.
Dâm đ*o nhìn Cổ Viêm với vẻ mặt thán phục nói.
Không biết công pháp tu luyện, ngươi có thể dạy tiểu cô nương đó mấy loại công pháp dùng đến vũ khí ở Phục Long Đại Lục cũng được mà có sao đâu.
Thiên La Dạ Nguyệt mở miệng cười khẽ khuyên.
Ngoài tam thiên ma thần côn ta sáng tạo ra, những loại công pháp khác đều là tầm thường ta học qua còn quên sao mà dạy cho tiểu cô nương đó được.
Hay là thế này đi, các người đều là bậc cường giả trên thiên giới và thần giới công pháp tích lũy cũng đâu có ít, tùy ý vứt cho ta một quyển để ta đưa cho nữ nhân đó cho xong chuyện có phải tốt hơn không.
Cổ Viêm đầu óc trở nên nhạy bén nghĩ ra ý hay mở miệng cười nói.
Ta có biết một bộ công pháp rất hữu dụng này, không biết ngươi có muốn nghe không?
Dâm đ*o mở miệng cười đáp.
Cuốn sách hư đốn ngươi, đầu óc thì có thể ra được thứ gì hay ho, mau nói ra nghe thử coi.
Hoan hoan, lạc lạc đại tâm pháp, rất dễ tu luyện cho người mới bắt đầu, tuy là công pháp có cấp bậc thấp nhưng ở phàm giới cũng là loại thượng thừa.
— QUẢNG CÁO —
Nam nhân luyện chỉ cần lên giường với tầm mười mấy cô nương còn trinh tiết là có thể đại thành tăng tiến tu vi cũng rất nhanh đặc biệt còn có thể tăng cường độ linh hồn lên một bậc, còn đối với nữ nhân thì làm ngược lại, ngươi thấy có được không.
Dâm đ*o nở nụ cười dâm tặc nói.
Biết ngay cuốn sách vô dụng ngươi toàn nghĩ ra mấy chủ ý xấu xa, bắt đệ tử ta ngủ với chục tên nam nhân hôi thối, rồi đến lúc đó nó chửa sình bụng ra đấy còn học hành gì nữa, khác gì sau này bảo nó vào thanh lâu làm gái, tốt nhất ngươi câm cái miệng thối lại giúp ta cái có được không.
Cổ Viêm tỏ vẻ khó chịu nói.
Viêm ca, không phải muội không muốn giúp huynh, nhưng công pháp bọn muội tu luyện đều là loại cao cấp trên thiên giới điều kiện luyện thành cũng rất khó khăn, đệ tử huynh mới chỉ là người phàm giới không cách nào tu luyện được đâu, huống chi trên thiên giới tu luyện là linh lực khác hẳn với loại năng lượng ở hành tinh này sử dụng cho dù có tu luyện hậu quả thật khó tưởng tượng được.
Ngọc Nhi mở miệng khẽ khuyên.
Cao siêu đến vậy sao, muội không dọa ta đấy chứ!
Nữ nhân đó nói không sai đâu, cho dù chúng ta đưa cho ngươi, ngươi đọc còn không hiểu lấy gì mà dạy cho đệ tử của ngươi.
Thiên La Dạ Nguyệt đồng tình với ý của Ngọc Nhi mở miệng nói.
Thật là làm khó ta mà, giờ phải làm sao đây.
Boong!
Trong lúc Cổ Viêm đang vò đầu bứt tai suy nghĩ thì đột nhiên từ phía sau có một vật thể lạ đánh vào đầu hắn.
Quay người lại thì ra thứ vừa đánh mình là một cái chảo sắt, phía xa còn có một tiểu hài tử khoảng năm sáu tuổi trong khuôn mặt sợ hãi đang bị mẫu thân mình đuổi chạy về phía hắn.
Tiểu Đồ con mau đứng lại cho ta.
Mẫu thân của tiểu hài tử chạy đến phía trước thở hổn hển nói.
Đại ca ca, mau cứu đệ, mẫu thân đệ muốn đánh đệ kìa.
Tiểu Đồ khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh nức nở khóc ôm chân hắn cầu xin nói.
Xin hỏi có chuyện gì mà ngươi đuổi đánh con mình vậy?
Cổ Viêm nhìn về phía mẫu thân hài tử mở miệng hỏi.
Thiếu hiệp thật ngại quá làm ngài bị thương cũng là do đứa trẻ hư đốn này gây ra mong ngài đại lượng hãy bỏ qua cho lỗi lầm của ta.
Mẫu thân của Tiểu Đồ cúi đầu xin lỗi nói.
Ta thì không sao, nhưng mẫu thân của Tiểu Đồ, câu hỏi ta vừa hỏi ngươi, ngươi vẫn chưa trả lời, tại sao ban ngày ban mặt ngươi lại đuổi đánh con mình giữa phố đông người, có thể nói cho ta biết nguyên do được không?
Cổ Viêm trầm giọng mở miệng hỏi.
Không dấu gì thiếu hiệp, gia đình ta cả ta và trượng phu của ta đều rất mong tương lai con mình trở thành một cường giả danh tiếng lẫy lừng nên đã không tiếc làm việc vất vả để dành dụm tinh tệ mua nhưng công pháp đan dược tốt nhất cho nó tu luyện, thậm chí còn đưa nó đến Thạch gia điều kiện tốt nhất để tu luyện vậy mà nó suốt ngày lười biếng không chịu siêng năng luyện tập, hôm nay ta còn thấy nó lén vứt lọ đan dược nhất phẩm ta mới mua cho, ngài nói xem ta không bực sao được.
Mẫu thân Tiểu Đồ tỏ ra khó chịu với con mình mở miệng giải thích nói.
— QUẢNG CÁO —
Tiểu Đồ đệ đệ, mẫu thân đối xử tốt với ngươi như vậy sao ngươi không biết trân trọng lại còn phụ lòng bà ấy, ngươi phải chăng có nỗi khổ gì phải không?
Cổ Viêm xoa đầu hài tử mở miệng khẽ hỏi.
Đại ca ca tốt, không phải ta cố ý chọc giận mẫu thân, tại vì nhà chúng ta quá nghèo rồi tư chất ta lại thấp kém nếu mẫu thân phụ thân cứ mua mấy cái viên đan dược mấy cuốn sách vô dụng về thì chỉ sợ ta chưa luyện thành tài thì đã chết đói cả rồi, ta không muốn vậy, ta không muốn vô dụng như tên tam thiếu gia của Thạch gia suốt ngày than thân trách phận ăn không ngồi không, không giúp ích gì cho gia tộc mình.
Ta thà làm một người bình thường còn tốt hơn, tuy vô dụng nhưng ít ra ta lớn lên có thể quản lý tiệm thuốc của phụ thân ta, ta cảm thấy làm vậy thực tế hơn là mơ mộng hão huyền.
Tiểu Đồ mở miệng giải thích nói.
Nghe thấy chưa, đứa con của ngươi có hiếu như vậy, ngươi có phúc lắm đó, hãy nghe lời của nó nói, làm người nên thực tế một chút, có muốn làm cường giả gì đó thì cũng phải ăn mà sống, ngươi nhìn xem nó ốm nhom ốm nhắt thế này gió thổ cái là ngã, ngươi mau đưa nó về mua thịt cá tẩm bổ cho nó đi, không nó sớm muộn gì nó sẽ kiệt sức mà phát bệnh đấy.
Cổ Viêm mở miệng khẽ khuyên.
Mẫu thân Tiểu Đồ nghe không lọt tai, cho rằng nam nhân trước mặt là kẻ không có chí tiến thủ gì cả, vội dắt con đi về nhà mà quên mất nhặt lại cái chảo sắt vừa ném.
Cổ Viêm nhặt chảo sắt lên định đưa cho nữ phụ này ai ngờ bà ta dắt con chạy nhanh quá chui vào trong đám đông không thể tìm thấy được, có vẻ như bà ta không có ý định nhặt lại thứ đồ bỏ đi này.
Sư tôn, ta tìm thấy quán ăn này ngon lắm, người mau đến xem đi.
La Khinh Tuyết quay đầu lại vẫy tay gọi hắn.
Thấy Cổ Viêm đứng yên bất động giữa đám đông, Khinh Tuyết không hiểu chuyện gì xảy ra vội chạy đến gần phía hắn tìm hiểu xem có chuyện gì với hắn.
Sư tôn chuyện gì với người vậy.
Khinh Tuyết mở miệng khẽ hỏi.
Đồ nhi của ta, ngươi vừa mới nhập môn sư tôn chưa tặng gì cho ngươi, nay ta tặng cho ngươi một thứ vũ khí lợi hại ngươi có thích không?
Cổ Viêm mỉm cười nói.
Có thật không sư tôn, người muốn tặng ta một vũ khí lợi hại sao, nó là vũ khí gì vậy, có thể cho ta xem được không?
Khinh Tuyết không giấu nổi sự sung sướng mở miệng hỏi.
Nó đây này, ngươi có thích nó không?
Cổ Viêm cầm cây chảo sắt trong tay đưa cho nàng mở miệng nói.
Vừa nhìn thấy cái chảo sắt cũ nát Khinh Tuyết khuôn mặt vui sướng trở nên hụt hẫng rõ ràng vị sư tôn này của nàng đang cố ý trêu đùa nàng, cứ tưởng là sẽ được tặng một trường kiếm tuyệt thế hay một thứ vũ khí nào khác ngoài kiếm lợi hại hóa ra chỉ là một cây chảo sắt vô dụng, nó vô dụng đến mức không bằng vũ khí phổ thông bán ngoài chợ, chảo sắt này phòng bếp ở tông môn nàng đâu có thiếu, không có lý do gì nàng phải lấy nó về làm gì rồi cất công lại vứt đi.
Sư tôn người lại trêu đùa ta nữa rồi, vũ khí này lợi hại vậy thì người tự mình dùng đi, ta có cây Lam Băng Kiếm tuy nó chỉ là trung cấp huyền khí nhưng ít ra nó còn tốt chán so với so với vũ khí của người gấp ngàn lần.
Khinh Tuyết vuốt ve trường kiếm trong tay thái độ tỏ vẻ coi thường với cây chảo sắt mà Cổ Viêm định tặng cho nàng.
Thứ đồ đệ ngu dốt, trên đời này không có thứ vũ khí nào là vô dụng cả, chẳng qua là do con người không biết sử dụng chúng một cách triệt để nó mà thôi, cây chảo sắt này của ta vừa có thể làm vũ khí chiến đấu lại vừa có thể mang ra để nấu ăn rất phù hợp với phận nữ nhi như ngươi, vũ khí có một không hai như vậy sư tôn tặng cho ngươi vậy mà ngươi không biết trân trọng, ngươi làm cho người làm sư tôn thất vọng quá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.