Hành Trình Khám Phá Thế Giới Mới Của Thực Thể Thần Bí

Chương 217:




Tiểu Đào vào trong cũng là lúc Cổ Viêm cất bước rời đi, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Thiên La Dạ Nguyệt nữ nhân này xuất hiện với bộ y phục kín đáo màu vàng làm cho hắn cảm thấy đỡ ghét nàng ta hơn có cái nhìn thiện cảm với nàng ta.
Sao lại nhìn ta như vậy, có phải hôm nay trông ta rất đẹp nên ngươi động tình rồi phải không?
Thiên La Dạ Nguyệt xoay một vòng cho hắn xem mỉm cười nói.
Chỉ là ta thấy nữ nhân các ngươi ăn mặc kín đáo một chút, sẽ gây được thiện cảm cho người khác, không ngờ những lời ta nói trước đó ngươi lại làm thật.
Cổ Viêm gật đầu tán thưởng.
Ta làm vậy chỉ để ngươi vui vẻ khi gặp lại ta hơn thôi, nhưng ta có một câu hỏi muốn hỏi ngươi.
Hỏi đi, Cổ Viêm ta thông minh từ bé, không câu hỏi nào ta không trả lời được.
Cổ Viêm vỗ ngực tự tin đáp.
Lại ăn nói ngôn cuồng, nhưng tính cách xấu xa của ngươi ta lại rất thích.
Ta hỏi ngươi, nữ nhân người ta xấu che đẹp khoe, điểm này nam nhân trong thiên hạ ai mà chẳng thích, tại sao ngươi không thích.
Thiên La Dạ Nguyệt mở miệng cười hỏi.
Đối với nam nhân khác chúng dùng ánh mắt phàm tục để nhìn nữ nhân các ngươi, còn ta thì khác ta đã trải qua sự rèn luyện bản thân, nữ nhân đẹp trong thiên hạ ta nhìn chán rồi, suy cho cùng nhan sắc của nữ nhân cũng chỉ là da thịt tầm thường chỉ những kẻ tầm thường mới bị nó làm cho u mê, còn ta thì khác ta thứ ta muốn nhìn là nội tâm bên trong của họ, nội tâm đẹp nhan sắc xấu vẫn là nữ nhân đẹp, còn nội tâm xấu có đẹp cũng chỉ là lớp vỏ bên ngoài bên trong chỉ là một đống bùn hôi thối, xấu mà thông minh lương thiện còn hơn đẹp mà ngu ngốc lòng dạ độc ác.
Cổ Viêm nói xong khẽ lườm về phía Thiên La Dạ Nguyệt cười châm trọc.
Ngươi đang mắng chửi ta đó sao, ngươi đừng quên ta đã là Đại Đế Thiên Chủ nửa bước thành thần, khắp thiên giới số người ta phải dè chừng chỉ đếm trên đầu ngón tay, vậy mà ngươi dám nói chuyện hỗn xược như vậy với ta, ngươi có biết làm ta nổi giận sẽ lãnh hậu quả như thế nào không?
Cùng lắm thì bay màu cái hành tinh này chứ nhiêu, dựa vào ngươi chỉ cần ta muốn chạy ngươi có là đại đế hay thành thần gì đó cũng đừng mong bắt được ta.
Cổ Viêm nhếch miệng cười tự tin nói.
Dù là đại đế hay là thần cũng không sợ, ngươi là kẻ đầu tiên thực lực chỉ ở cấp phàm nhân ăn nói ngông cuồng đến vậy, ta thật sự tò mò về lai lịch thật của ngươi.
Có thể trong mắt ngươi hay bất cứ sinh linh nào khác, sự tồn tại của thần hay thiên đạo khiến ngươi khiếp sợ mà run rẩy nhưng ta thì không, bởi vì chúng có mạnh thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là con người mà thôi, vậy hà cớ gì ta phải sợ chúng.
Có thể hiện tại với cơ thể con người ta bị hạn chế sức mạnh, nhưng tương lai mạnh mẽ hơn nữa, thần cản ta giết thần, ma cản ta sẽ giết ma, kể cả thiên đạo loài người dám chống đối ta, ta sẽ khiến cho chúng phải hối hận khi sinh ra trên cõi đời này.
Cổ Viêm hai mắt đằng đằng sát khí bàn tay nắm chặt lạnh lùng nói.
Thiên La Dạ Nguyệt nghe những lời hắn nói tâm thần lại hưng phấn hai cánh tay trắng nõn như ngọc ôm chặt lấy hắn, thứ nàng ta theo đuổi là những kẻ mạnh mẽ, nhưng có thể mạnh mẽ như Cổ Viêm lần đầu nàng thấy, có thể hiện giờ hắn còn chưa mạnh nhưng tương lai chắc chắn sẽ là nhân vật cực kì nguy hiểm mạnh đến mức không kẻ nào dám coi thường, sẽ là chỗ dựa vững chắc cho nàng ta.
Bỏ tay ra khỏi người ta, ta là người đã có gia đình, ngươi là nữ nhân nên giữ thân giữ phận một chút thì hơn.
Cổ Viêm giựt tay nàng ra khỏi người khẽ trách mắng.
Ngươi con lo sợ nữ nhân Ngọc Nhi đó sẽ trông thấy ghen sao, luận về tu vi hay thế lực ta đều hơn ả ta, ta khuyên ngươi hãy bỏ ả đi theo ta, ta sẽ giúp ngươi có được nhiều sức mạnh hơn.
Thiên La Dạ Nguyệt mỉm cười khẽ khuyên.
Bám váy đàn bà một hai ngày còn được sao có thể bám váy cả đời được, Cổ Viêm ta không cần thế lực dù là bên ngươi hay bên Ngọc Nhi ta đều không cần, thứ ta muốn lấy tự tay ta sẽ dành lấy được cho mình.
Cổ Viêm mặt nghiêm túc nói.
Không cần thì thôi, đâu cần phải tức giận như vậy, hiện tại ngươi nên nghĩ cách làm sao nhớ ra tên của ta đi, ngươi chỉ còn có năm ngày thôi đó nêu năm ngày sau hành tinh này sẽ bị hủy diệt, ngươi sẽ không muốn chuyện đó xảy ra đâu đúng không?
Những chuyện xảy ra gần đây làm hắn quên mất chuyện này, nếu Thiên La Dạ Nguyệt không nói hắn cũng quên mất, mặc dù hắn nhớ tên của ả nhưng lại giả vờ quên để kéo dài thời gian đợi Ngọc Nhi tới, vậy mà mãi nàng chưa tới tìm cách tống cổ ả nữ nhân này đi xa, nếu lần này mà bị ả bắt về thiên giới thật thì sẽ là phiền phức lớn.
Sao ngươi lại trầm tư như vậy, có phải nhớ tên của ta rồi phải không?
— QUẢNG CÁO —
Thiên La Dạ Nguyệt thấy hắn ngây người mở miệng hỏi.
Sắp nhớ, sắp nhớ ra rồi, nhưng hiện tại ta đang đói, trời cũng đã ban trưa rồi chúng ta tìm quán ăn nào đó nghỉ ngơi lót dạ trước đã rồi sau hãy tính tiếp.
Tùy theo ý ngươi, ngươi muốn sao thì làm vậy đi.
Thay một y phục mới màu trắng hai người cùng nhau đi trên con đường của Thổ Lạc Thành.
Trên đường đi đến quán ăn, điều làm Cổ Viêm ngạc nhiên là không có điểm gì bất thường xảy ra cả, Thiên La Dạ Nguyệt dù sao cũng là người có nhan sắc vậy mà những nam tử đi đường không ai chú ý đến, giống như nàng ta đang tàng hình vậy không biết lại đang giở trò quỷ quái gì đây.
Này nữ nhân điên, ta thấy ngươi cũng có chút nhan sắc tại sao mọi người lại không có phản ứng gì khi nhìn thấy ngươi vậy.
Liên quan gì đến ngươi, ta có cách riêng của ta, ta không thích bị nhiều người khác chú ý đến, ngoài ngươi có thể nhìn thấy ta ra, thì không ai khác không ai có thể nhìn thấy ta được, ngươi nên cảm thấy vinh dự vì điều đó đi.
Ghé vào một tiệm ăn đắt đỏ bậc nhất của Thổ Lạc Thành, chọn một bàn ăn ở vị trí đắc địa nhất, làm vài ngụm trà súc miệng, Cổ Viêm bắt đầu thị uy.
Tiểu nhị đâu, mau cút ra đây, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.
Gõ đôi đũa xuống bàn, Cổ Viêm hét lớn quát.
Thấy âm thanh hung dữ từ bên ngoài truyền vào tên tiểu nhị dáng người cao ôm đang lau bàn, liền vắt khăn lên vai chạy để làm bộ mặt tươi cười nói.
Có bao nhiêu món ngon gọi hết lên đây cho ta, còn rượu ngon nữa loại thượng hạng nhất đấy.
Cổ Viêm mở miệng rõng rạc ra lệnh nói.
Khách quan, mỹ vị quán chúng ta không thiếu chỉ sợ ngài không đem đủ …
Tên tiểu nhị khẽ cười một cách châm biếm nhắc nhở.
Tinh tệ gì đó ta không mang theo người, nhưng lão tử không thiếu vàng, từng này đủ chưa.
Đặt một túi vải đầy vàng bên trong đặt mạnh lên bàn nói.
Đủ, đủ rồi, ta đảm bảo với ngài mỹ vị quán chúng ta là bậc nhất trong thành, ta đảm bảo với ngài không ngon không lấy của ngài một đồng.
Nhìn thấy túi vàng trên bàn tên tiểu nhị hai mắt mở to khóe miệng nhỏ rãi, hôm nay kiếm được món hời lớn vội vã hai tay nhận lấy nó nhưng bị Cổ Viêm gạt tay qua một bên thu túi vàng lại.
Ăn được của ta đâu có dễ, chẳng phải ngươi nói thức ăn không ngon không lấy của ta một đồng còn gì, ngươi muốn nuốt lại những gì ngươi nói sao.
Cổ Viêm cười lạnh nói.
Tên tiểu nhị nghe xong hiểu chuyện, liền vội vã quay trở lại gian bếp kêu đầu bếp chuẩn bị thức ăn ngon lên cho hắn.
Thiên La Dạ Nguyệt ngồi đối diện hắn nghe hắn làm bộ mặt xấu xa thị uy với đám người phàm như vậy, lại càng trông thấy hắn cũng có chút vẻ đáng yêu tinh nghịch, làm cho nàng ta nhớ về một quá khứ tuổi trẻ của mình cũng có một thời gian tinh nghịch như hắn.
Phía cách đó không xa, nữ tử La Khinh Tuyết đang ngồi nghỉ trưa cùng vị đệ tử của Thiên Thủy Tông, còn lão già Thái Diệp thì không thấy đâu chắc bị cú huých mông đầy uy lực của hắn làm cho bất tỉnh vẫn chưa định thần dậy được.
Cổ Viêm tiền bối.
Trông thấy Cổ Viêm đang ngồi ở bàn bên cách đó không xa, La Khinh Tuyết mỉm cười thật tươi chạy đến chào hỏi.
Nhà đầu ngươi cũng đến quán ăn này nghỉ trưa sao?
Cổ Viêm ngạc nhiên hỏi.
Tiền bối đi cũng có một mình sao?
La Khinh Tuyết mở miệng hỏi lại.
— QUẢNG CÁO —
Nhìn Thiên La Dạ Nguyệt ngồi đối diện mình vẻ mặt bình thản không có biểu hiện gì khác thường, Cổ Viêm mới thở phào nhẹ nhõm sau đó quay sang nhìn Khinh Tuyết tiếp chuyện.
À, ừ trước giờ ta đi có một mình thôi.
Cổ Viêm gật đầu cười nói.
Tiền bối liệu có thể có thể ngồi chung bàn nói chuyện với ngài được không?
À, chuyện này, tất nhiên là không được rồi, bàn này tẹo nữa sẽ có rất nhiều thức ăn sẽ bày lên không tiện ngồi được hay là chúng ta qua bàn ngươi ngồi nói chuyện tiếp đi.
Nói cũng phải, vậy tiền bối xin mời …
Khinh Tuyết gật đầu cười lễ phép sau đó bước phía trước dẫn đường.
Cổ Viêm đi theo sau trước khi đi có quay đầu lại, dùng ánh mắt ám hiệu cho Thiên La Dạ Nguyệt không được làm loạn.
Thiên La Dạ Nguyệt mỉm cười đánh mắt gật đầu với hắn, tên tiểu tử này lại muốn thị uy trước mặt hậu bối, thấy hắn vui vậy sao nàng ta lỡ phá đám hắn cho được.
Tại bàn của La Khinh Tuyết, ngoài hai người ra thì không còn ai, tên đệ tử bị Cổ Viêm trước đó đánh cho cụt mất một chân đã được lệnh của nàng ta mà vào trong chăm sóc cho Thái Diệp lão đầu, tiểu tử này cho dù có muốn từ chối cũng không dám nhìn thấy Cổ Viêm như nhìn thấy quỷ không ba chân bốn cẳng mà chạy mới lạ.
Tiền bối, xin mời dùng trà.
Khinh Tuyết rót trà cho hắn hai tay cung kính mới hắn.
Vì phép lịch sự đối với hậu bối, Cổ Viêm nhận lấy trà của nàng ta, vừa thổi vừa uống một cách nho nhã.
Tiểu nha đầu ngươi, có gì muốn hỏi ta, nếu trong phạm vi kiến thức của ta, ta sẽ giải đáp cho ngươi.
Cổ Viêm mở miệng trực tiếp hỏi thẳng nàng.
Tiền bối đã thẳng thắn Khinh Tuyết không dám giấu nửa lời, tiểu nữ muốn hỏi ngài, liệu ước hẹn ba năm nữa của tiểu nữ với Thạch Tiểu Thiên tiểu nữ có được mấy phần thắng.
Khinh Tuyết nghiêm túc hỏi hắn.
Sao vậy, chưa đánh đã sợ thua rồi sao?
Cổ Viêm nghe nàng ta nói bật cười đáp.
Quả thực tiểu nữ vẫn luôn cảm thấy có chút bất an, tên tiểu tử đó trước đây đã từng là cường giả thiên tài trẻ tuổi nhất đại lục, tuy bây giờ hắn chỉ là một phế vật nhưng hắn từng nói hắn có thể tạo ra kỳ tích ta sợ kỳ tích hắn nói đến giúp hắn có thể trở mình đánh bại ta được.
Khinh Tuyết cầm tách trà nhấp môi uống sau đó thở dài nói.
Vậy nên ngươi cảm thấy hối hận khi ước hẹn với hắn.
Tiền bối, tuyệt đối không phải đâu, vận mệnh Khinh Tuyết ta thì phải do ta quyết định, ta cảm thấy ta không có gì sai trong chuyện này, nhưng không thể ngoại trừ trường hợp hắn khôi phục thiên phú được vậy nên ta muốn hỏi ngài trong trường hợp xấu nhất hắn ta khôi phục thiên phú nghịch thiên ta có mấy phần thắng.
Khinh Tuyết mặt nghiêm túc mở miệng hỏi Cổ Viêm tiếp.
Sẽ có hai khả năng nếu ba năm nữa tu vi hắn không có tiến triển gì nhiều chứng tỏ thiên phú hắn không quay lại thì với năng lực hiện tại của ngươi thêm vào đó là được tông môn hết lòng bồi dưỡng ngươi sẽ có mười phần thắng hắn.
Còn trường hợp còn lại nếu hắn ta thật sự khôi phục thiên phú thì nhất định sẽ vượt qua ngươi về mọi mặt lúc đó cơ hội ngươi thắng hắn gần như bằng không.
Cổ Viêm mở miệng phán.
Theo tiền bối rốt cuộc trong hai trường hợp thì trường hợp nào sẽ xảy ra.
Khinh Tuyết hỏi tiếp.
Tất nhiên là trường hợp hai rồi, vậy mà cũng hỏi cho được. — QUẢNG CÁO —
Cổ Viêm bật cười đáp.
Tại sao lại như vậy, ngài nói như vậy là có ý gì.
Khinh Tuyết sắc mặt trở nên lo sợ mở miệng hỏi hắn.
Để ta làm rõ cho ngươi một chuyện nhé, trên đời này sẽ không có một tên phế vật nào đồng ý quyết đấu với một kẻ thù mạnh hơn mình về mọi mặt để lãnh phải kết cục thua thảm hại, tên tiểu tử Thạch Tiểu Thiên này cũng là một trường hợp như vậy mặc dù hắn nói chuyện lúc nào cũng đạo lý quân tử nghe rất ngứa tai, nhưng có một điểm ta phải công nhận tài năng của hắn, hắn rất quyết đoán khi đồng ý ước hẹn ba năm với ngươi, bởi vì hắn biết chỉ có chiến thắng ngươi, hắn mới lấy lại cái tôn nghiêm rẻ rách của mình.
Cổ Viêm mở miệng giải thích.
Không thể nào một phế vật như hắn làm sao có cái bản lãnh đó được, trừ khi hắn ta có …
Ngươi đoán không sai một kẻ không có gì trong tay để dành lấy phần thắng như hắn lại có thể mạnh miệng như vậy thì nhất định phải có chỗ dựa vững chắc, nếu không có chỉ có kẻ đầu óc có vấn đế mới tự đâm đầu vào chỗ chết.
Cổ Viêm gật đầu phán.
Không thể nào Thổ Lạc Thành nhỏ bé như thế này thì phế vật như hắn ta có thể có được một chỗ dựa nào để thắng được ta cơ chứ.
Khinh Tuyết không dám tin lời hắn nói mở miệng đáp.
Này này, ta nhắc nhở ngươi khinh địch là một cái tật xấu của con người các ngươi đôi lúc có thể khiến ngươi không thể nào trở mình được.
Cứ lấy ta làm một ví dụ nhiều khi ta khinh địch đối phương xém chút không còn cái mạng để trở về nhà.
Theo như những gì trải qua, những kẻ mà các ngươi gọi là phế vật mới là những kẻ nguy hiểm nhất hơn là mấy kẻ thiên tài mà các ngươi dè chừng thực chất chỉ là thùng rỗng kêu to không có mấy làm uy hiếp đối với các ngươi.
Trái lại những kẻ càng tầm thường càng vô dụng mà các ngươi xem là phế vật mới là kẻ khó đề phòng nhất, điểm đáng sợ của chúng chính là chúng trở mình một cách vô cùng kín đáo, luôn ẩn dấu thực lực của mình, đợi đến thời cơ chín muồi sẽ tạo một bất ngờ lớn phô diễn toàn bộ sức mạnh quật ngã đối phương không để đối phương có cơ hội trở mình được.
Cổ Viêm sắc mặt nghiêm trọng nói.
Đáng sợ như vậy sao, nếu tên phế vật nào cũng đáng sợ như ngài nói thì quả thật ta đã quá khinh địch rồi.
Khinh Tuyết vẻ mặt kinh hãi run rẩy nói.
Đương nhiên là rất nguy hiểm, nếu đổi lại là ta trong trường hợp của ngươi, ta sẽ ngay bây giờ tìm cách thủ tiêu hắn, để hắn không thể trở mình được, nhưng tiếc là ta không có thù oán gì với hắn không có lý do gì để ta làm việc vô bổ như vậy.
Tiền bối, ngài nói xem nếu Tiểu Thiên có chỗ dựa thần bí lợi hại như vậy, thì làm cách nào ta có thể thắng hắn được đây, giờ đây ta không ngại bị hắn từ hôn, nhưng để thua dưới tay một tên ngụy quân tử như hắn ta không cam tâm.
Khinh Tuyết nét mặt buồn bã nói.
Có thì có nhưng người lạ, sao ta có thể dạy cho người ngoài như ngươi được.
Cổ Viêm trầm giọng cười nói.
Khinh Tuyết nghe những lời hắn vừa nói đầu óc nhạy bén như được khai sáng, không dạy cho người ngoài, chỉ có một lý do duy nhất chính là vị tiền bối trước mặt nàng muốn ngỏ ý thu nhận nàng làm đệ tử.
Đệ tử La Khinh Tuyết xin bái kiến Cổ Viêm sư tôn, xin sư tôn nhận của đệ tử một lạy.
Khinh Tuyết vội vã quỳ xuống dập đầu mở miệng thành khẩn nói.
Nhận ngươi làm đệ tử ta còn phải suy xét kĩ lưỡng, nhưng có thể tạm thời thu nhận ngươi làm đệ tử kí danh, mau đứng lên trước đi.
Cổ Viêm đỡ nàng ta dậy vui vẻ cười nói.
Đa tạ Cổ Viêm sư tôn, Khinh Tuyết sẽ chăm chỉ luyện tập theo sự hướng dẫn của người, xin người hãy yên tâm dốc lòng giúp ta, ta tuyệt đối sẽ không để người làm cho thất vọng đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.