Trên đường đi đến Thạch gia, Cổ Viêm và Tiểu Hoa nói chuyện rất vui vẻ với nhau, nữ nhân này còn có một tiểu muội tên Tiểu Đào từ khi sinh ra hai mắt đã bị mù, thể trạng lại còn yếu cứ gặp thời tiết giá rét thì không chịu nổi, khi nghe thấy Cổ Viêm nhắc đến có một vị thần y có thể chữa bệnh nàng đã rất vui vì muội muội mình có cơ hội được trị khỏi, nhưng vui mừng chưa lâu thì hắn lại nói thần y đó thích ngao du tứ phương khó mà có thể gặp lại được lại làm nàng hụt hẫng thêm một lần nữa.
Tiểu Hoa ngươi cũng đừng có quá buồn, chẳng phải Thạch gia tài phú dồi dào vậy sao, không lý nào lại không có cách nào trị được.
Cổ Viêm mở miệng nói.
Thạch gia chủ trước đây từng xem mạch cho tiểu muội ta, ông ấy bảo rằng bệnh bẩm sinh khó mà chữa được cho dù chữa thì cũng cần những nguyên liệu quý hiếm điều chế đan được, huynh nghĩ thử xem liệu đan dược quý hiếm vậy phận nô tỳ như chúng ta có được sử dụng hay không?
Tiểu Hoa cười khổ đáp lại.
Ngươi nói cũng phải a, ta quên mất ngươi chỉ là một nô tỳ nhỏ bé ở trong Thạch gia, nếu có thứ tốt như vậy người của Thạch gia còn chưa được dụng đến sao đến lượt ngươi đụng vào được.
Cổ Viêm vẻ mặt áy náy gượng cười đáp.
Không sao đâu, cho dù không có được vị thần y mà huynh nói tới cứu chữa thì sớm muộn gì có một ngày Tiểu Đào sẽ có thể khỏi bệnh ta tin ông trời có mắt sẽ không để muội ấy phải chịu khổ cả đời này đâu.
Tiểu Hoa tự tin cười nói.
Nghe Tiểu Hoa nói về tiểu muội mình, Cổ Viêm cũng cảm thấy xót thương cho số phận của nàng ta, trong đầu hắn tự hỏi không biết năng lực của mình có thể hồi phục được đôi mắt cho nàng ta không, nếu có thể chữa lành mắt cho nàng ta trước khi rời đi thì đó là một chuyện rất tốt.
Cổ Viêm xấu xa mới xa con nha đầu đó một thời gian đã có nữ nhân mới, còn dám nói chung thủy với một mình nó, nếu để cô ta biết được chuyện này không biết sẽ nghĩ gì đây ta.
Cổ Viêm đang đi thì bỗng nhiên nghe thấy âm thanh của một nữ nhân với ngữ điệu châm chọc mình từ phía sau, quay người lại nhìn thì đó là một nữ tử xinh đẹp với mái tóc vàng óng dài đến ngang lưng, khoác trên mình một bộ váy màu vàng bó sát để lộ ra những đường nét quyến rũ khiến bất kỳ nam nhân nào cũng không thể rời mắt khỏi nàng ta được.
Tiểu Hoa đứng bên cạnh hắn hướng tầm mắt về phía nữ nhân lạ mặt kia cũng phải thầm ghen tị với nhan sắc của nàng ta, trong lòng tự hỏi không biết làm sao Cổ Viêm lại có thể quen biết một nữ tử xinh đẹp vậy có khi nào là người yêu hắn.
Ngươi đứng ở đây chờ ta một lát ta sẽ quay lại ngay.
Cổ Viêm bước lên phía trước hướng về nữ nhân lạ mặt, nữ nhân này trông rất quen mặt dường như trước đó hắn đã từng gặp qua nàng ta ở đâu đó nhưng không thể nhớ nổi ra được.
Nữ nhân kia ngươi rốt cuộc là ai, ta trước đây có từng quen biết ngươi hay sao?
Cổ Viêm chỉ tay thẳng vào mặt nàng lớn tiếng mở miệng hỏi.
Mới gặp không gặp một thời gian mà chàng để quên ta rồi sao, chàng nói vậy làm ta buồn lắm đấy có biết không? — QUẢNG CÁO —
Bớt làm cái bộ mặt đáng thương đó trước mặt ta đi, ta nói rồi ta không quen biết ngươi, mà cho dù trước đây ta có từng quen biết ngươi thì chắc hẳn ngươi cũng là kẻ vô danh tiểu tốt ta có quên cũng là chuyện quá bình thường.
Cổ Viêm liếc nhìn từ trên xuống dưới nàng ta cười khinh thường nói.
Hừ, nói chuyện tử tế với ngươi mà lại có thái độ đó với ta, ngươi tưởng ta hiền lành dễ bắt nạt lắm sao?
Nữ nhân lạ mặt bị chọc tức vươn tay ra bóp lấy cổ nhấc bổng người hắn lên lạnh lùng quát.
Cổ Viêm đại ca, cẩn thận.
Nữ nhân điên kia, mau thả huynh ấy ra cho ta.
Tiểu Hoa thấy hắn bị bắt nạt, không chịu đựng được mở miệng quát thẳng vào nàng ta.
Tiểu Hoa đừng qua đây, nguy hiểm lắm ngươi mà qua sẽ bị ả ta giết chết đó.
Nhưng mà Cổ Viêm đại ca, huynh.
Ta không sao, ngươi không cần quá lo cho ta, ở yên đó cho ta là được.
Nghe lời Cổ Viêm, Tiểu Hoa không dám bước tới gần, nữ nhân này hung dữ vậy nếu nàng đến gần trái chỉ gây thêm phiền phức cho hắn, nhưng cứ để yên cho hắn bị người khác bắt nạt làm cho không thể không lo lắng mà đứng ngồi không yên.
Nhìn cho thật kỹ cho ta, xem cho rõ ta là ai, còn không nhớ ra thì hôm nay không xong với ta đâu, biết chưa.
Nữ nhân lạ mặt xinh đẹp để mặt mình sát mặt hắn cho hắn nhìn rõ lạnh lùng quát.
Ngươi tưởng ta sợ ngươi thật sao, chỉ là một nữ nhân yếu đuối mà có thể khó được ta sao, ngươi coi thường ta quá rồi đấy.
Cổ Viêm nhếch mép cười khinh thường nói.
Huynh nghĩ dựa vào huynh và tàn hồn của đám thượng cổ hung thú đó có uy hiếp đến tính mạng của ta sao, để ta làm rõ cho huynh biết cho dù không đánh lại bọn chúng chỉ cần ta thích có thể chạy thoát khỏi bọn chúng rất dễ dàng, nhưng trước đó cái hành tinh nhỏ bé này có lẽ sẽ vì huynh mà bị nổ tung, huynh muốn thấy rất nhiều người vô tội chết vì huynh sao?
Nữ nhân lạ mặt cười nham hiểm nói. — QUẢNG CÁO —
Đến giờ Cổ Viêm mới nhận ra được ả, đây không phải ma nữ trước đó ở trong Tỏa Linh Tháp đã bị Thiên Sinh Linh Tinh hút linh hồn vào trong còn bị ba người bọn Cổ Viêm trừng phạt, trước đó nghe Ngọc Nhi nói có một nữ nhân tên Thiên La Dạ Nguyệt tới tìm hắn không lẽ nữ nhân xinh đẹp trước mặt hắn lại chính là ả ta đó chứ.
Hoàng Viêm, Hắc Ma, ma nữ trước kia lại tới tìm ta, liệu Thiên Sinh Linh Tinh có thể hút được linh hồn ả ta vào như lúc trước được không?
Cổ Viêm vẻ mặt lo sợ truyền âm hỏi.
Ngươi thử thì biết còn phải hỏi chúng ta làm gì.
Hoàng Viêm truyền âm đáp lại.
Ta thử rồi, không được, không lẽ Thiên Sinh Linh Tinh cũng có lúc bị hỏng sao?
Cổ Viêm truyền âm nói.
Hỏng cái đầu đất nhà ngươi, ngươi đừng quên Thiên Sinh Linh Tinh nó có suy nghĩ riêng của nó giống như chúng ta, không phải cái gì ngươi ra lệnh thì nó cũng hút vào đâu, lần đó nó hút ả ta vào chẳng qua là muốn chúng ta diệt trừ ta khí muốn ả ta được làm lại cuộc đời lần nữa, cho nên lần này nó không chịu giúp chắc chắn đã biết được ả ta không làm hại gì đến ngươi, nên ngươi không cần quá lo sợ.
Hắc Ma truyền âm đáp.
Kể cả ả ta không muốn giết ta thì cũng sẽ tìm cách trút giận lên những người vô tội trên hành tinh này, nếu họ mà vì ta mà chết oan uổng thì cả đời này ta sẽ áy náy mà ăn ngủ không yên.
Cổ Viêm truyền âm nói tiếp.
Ả ta cũng lợi hại đến đâu, xét cho cùng vẫn là một nữ nhân yếu đuối, ngươi hãy tự tìm cách mà dỗ ngọt ả ta đi là được, còn dỗ ngọt như thế nào phải xem bản thân ngươi rồi đấy, chúng ta không giúp được gì cho ngươi đâu.
Hoàng Viêm truyền âm đáp lại.
Này, Cổ Viêm xấu xa ta đang nói chuyện với ngươi, ngươi lại để suy nghĩ chuyện gì khác mà chú tâm đến vậy, ngươi đang coi thường lời nói của ta phải không?
— QUẢNG CÁO —
Hì hì, thành thật xin lỗi ngươi nhé, ta vắt óc suy nghĩ mà không thể nhớ ngươi là ai, bình thường ta bận trăm công nghìn việc rất nhiều chuyện để suy nghĩ có quên tên mất ngươi cũng đâu có gì làm lạ.
Hay là thế này đi, ngươi cho ta một chút thời gian để suy nghĩ lại, đợi ta nhớ ra tên ngươi sẽ nói cho ngươi biết không?
Cổ Viêm híp mắt cố tỏ ra vui vẻ cười nói.
Muốn cho một chút thời gian suy nghĩ phải không, được thôi nhưng chỉ cho ngươi nhiều nhất bảy ngày, sau bảy ngày không nhớ ra ta sẽ đem huynh quay trở về thiên giới chịu phạt còn hành tinh huynh đang ở sẽ vì ngươi mà bị phá hủy coi như đây là một chút trừng phạt nhỏ dành cho ngươi.
Thiên La Dạ Nguyệt buông tay khỏi cổ hắn thả hắn xuống cười châm trọc sau đó cất bước rời đi.
Này khoang đi đã ta còn có chuyện muốn nói.
Có phải nhớ ta rồi không, ta biết ngay nam nhân các ngươi ai mà chẳng như nhau thấy nữ nhân đẹp là đều động sắc dục, nhưng tiếc là hôm nay ta không có hứng thú chơi với ngươi, ngươi tốt nhất nên quay về quan tâm nữ nhân mới quen của ngươi đi, ta không biết nếu để Ngọc Nhi nhìn thấy ngươi đi cùng với cô ta không biết sẽ nghĩ như thế nào đây.
Thiên La Dạ Nguyệt quay người lại cười trêu đùa nói.
Không phải chuyện đó, về Ngọc Nhi ngươi không cần phải lo lắng dư thừa ta khác biết cách giải thích với muội ấy, trái lại là ngươi sau này có đến gặp ta thì đừng có ăn mặc thiếu vải hở vú hở mông hở đùi như vậy ta không thích nó làm ta cảm thấy ghê tởm bẩn mắt khi nhìn thấy ngươi.
Ngươi dám nói ta ăn mặc không đứng đắn, ngươi đợi đó cho ta.
Thiên La Dạ Nguyệt bị hắn chọc tức đỏ cả mặt mà chạy đi, tuy hắn nói những lời thô tục nhưng nàng rất vui, hắn bây giờ lại biết quan tâm đến nàng xem ra không phải không có tình cảm chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Quay trở lại vị trí của Tiểu Hoa thấy tiểu tử này vẫn bình an vô sự nàng cảm thấy rất vui cung thấy nhẹ nhõm trong người, hắn đã từng cứu nàng một mạng hôm nay nếu hắn mà bỏ mạng tại đây mà nàng chỉ biết đứng nhìn người ta giết hắn thì cả đời nàng sẽ sống trong dằn vặt đau khổ cả đời.
Cổ Viêm đại ca, huynh không sao chứ, nữ nhân đó là ai huynh quen biết hay sao mà hung dữ quá vây?
Không có gì đâu tại ta đẹp trai quá làm cho ả ta si mê phát cuồng đòi theo ta bằng được, đây đâu phải lần đầu tiên ta gặp cảnh này, dỗ ngọt ả vài câu là ả biến đi ngay ấy mà.
Có thật không vậy, ta thấy vị cô nương đó không phải nữ tử bình thường chắc chắn là một cường giả, làm sao có thể si mê một kẻ nhát gan không biết tí võ nào như huynh càng không nói đến vẻ bề ngoài huynh cũng đâu quá đẹp mà khiến người ta phát cuồng mà si mê huynh cho được, có phải huynh quá tự tin vào bản thân mình không đấy.