Hành Trình Khám Phá Thế Giới Mới Của Thực Thể Thần Bí

Chương 202:




Bay trên bầu trời Thổ Lạc Thành đi tìm quán ăn ngon hơn để ghé vào đột nhiên Cổ Viêm nghe thấy tiếng kêu cứu của một nữ nhân trách nhiệm của một đại anh hùng như hắn không thể làm ngơ được buộc hắn phải trì hoãn việc đi tìm quán ăn ngon xuống cứu người gặp nạn.
Tiếng kêu của nữ nhân vừa phát ra từ một ngõ hẻm cách khu vực của Thạch Gia không xa, trong đầu Cổ Viêm nghĩ không lẽ nữ nhân cần cứu là người của gia tộc này, hôm qua bọn chúng còn ném hắn xuống sông theo lý mà nói hắn không nên cứu nhưng thấy người gặp nạn mà không cứu không phải tác phong làm việc của hắn thật là làm hắn phải đau đầu.
Phải quan sát mọi chuyện trước đã rồi mới tính tiếp.
Bay xuống phía gần khu vực ngõ hẻm Cổ Viêm rón rén ngó vào bên trong ngõ xem rốt cuộc chuyện gì xảy ra tại đây.
Phía sâu bên trong ngõ hẻm có một gã nam nhân xấu xa đang giở trò đồi bại cưỡng bức một thiếu nữ xinh đẹp, nhìn kĩ nữ nhân này trông nét mặt rất quen trước đây hắn đã gặp qua nàng ta rồi thì phải.
Đây … đây không phải là con nha đầu Tiểu Hoa trước đó đã từng dùng cây củi gỗ đánh vào ta còn lên cái chủ ý thối tha ném ta xuống sông đó sao, không ngờ ngươi lại cũng có ngày hôm nay.
Cổ Viêm che miệng tủm tỉm cười chế giễu nói.
Tiểu Hoa muội biết ta có tình cảm với muội mà, muội đừng có lẩn tránh ta nữa có được không, chỉ cần muội chấp nhận ta, ta sẽ dùng tính mạng của mình cả đời này bảo vệ cho muội.
Một gã thiếu nhiên trẻ tuổi dáng người to béo rốn lồi lộ ra khuôn mặt dâm tặc ôm chặt lấy cơ thể nàng ta vừa hôn lên cổ nàng ta vừa cười vừa nói.
Chu Hán ngươi tránh xa ta ra, có chết ta cũng không bao giờ thích một tên xấu xa như ngươi nếu để người của Thạch gia biết được sẽ không tha cho ngươi đâu.
Tiểu Hoa khóc lóc thảm thương vừa đánh hắn vừa gào thét trong tuyệt vọng.
Mặc cho Tiểu Hoa có nói gì gã Chu Hán này cũng không thèm quan tâm, thứ hắn quan tâm lúc này là da thịt trên cơ thể của nàng ta, dục vọng đã xâm chiếm lý trí của hắn khiến hắn trở thành một tên dâm tặc xấu xa.
Chu Hán phát điên trước cơ thể tuyệt đẹp của Tiểu Hoa đè nàng xuống đất xé rách y phục nàng ta ra bắt đầu đụng chạm những phần nhạy cảm trên cơ thể nàng ta khiến nàng ta càng đau khổ hơn tiếng khóc đáng thương của nàng càng lúc càng lớn.
Có ai đó cứu ta với bất kỳ ai cũng được, xin hãy đem tên dâm tặc xấu xa này tránh xa ta ra càng xa càng tốt.
Khặc khặc, đừng cố gào thét nữa ở đây cách còn rất xa so với khu vực Thạch gia muội có gào khản cổ cũng ai nghe thấy đâu, hôm nay muội là của ta chắc rồi.
Chu Hán hai tay nhào nặn bộ ngực căng tròn trắng mịn của nàng ta nở nụ cười dâm tặc nói.
Phía đầu ngõ Cổ Viêm còn đang phân vân không biết có lên cứu nàng ta hay không, cách tốt nhất bây giờ chính là ngắt cánh hoa dại để quyết định cứu hay không cứu, số cánh hoa chẵn thì cứu, còn lẻ thì mặc kệ sống chết của nàng ta.
Cứu … không cứu …. cứu … không cứu …. cứu.
Số cánh hoa là mười hai vậy là phải cứu rồi, cho dù cô ta có lỗi với ta trước nhưng trong tình cảnh hiện tại cô ta là kẻ yếu, mà kẻ yếu thì cần một đại anh hùng như ta bảo vệ đến ông trời còn đứng về phía cô ta ủng hộ cô ta vậy ta sao ta lại có thể quay lưng lại mà không cứu cô ta được.
Không chần chừ thêm nữa, tùy tiện Cổ Viêm nhặt hòn đá bự dưới chân mình vận sức ném thật mạnh về phía hắn.
Tên xấu xa Chú Hán này vẫn còn đang bận hãm hiếp Tiểu Hoa không để ý Cổ Viêm đằng sau nên đã lãnh trọn nguyên hòn đá bự trúng đầu khiến hắn chảy máu đầu bất tỉnh tại chỗ.
— QUẢNG CÁO —
Ngươi không sao chứ, có bị thương chỗ nào không?
Cổ Viêm chạy đến mở miệng hỏi thăm hỏi nàng.
Ngươi …. ngươi không phải tên tiểu tử tàn phế bị chúng ta ném xuống sông đó sao, tại sao ngươi lại có thể cử động đi lại bình thường được mà tại sao ngươi lại ở đây.
Tiểu Hoa lau hết nước mắt ngẩn đầu nhìn Cổ Viêm ngạc nhiên hỏi.
À thì, thực ra đêm hôm đó, có một vị thần y đi ngang qua thấy ta bị trôi sông nên đã ra tay cứu chữa miễn cưỡng ta có thể đi lại bình thường còn mời ta đi ăn sáng cũng vừa may ta đi ngang qua đây mới nghe thấy tiếng kêu cứu của ngươi, tiểu nha đầu ngươi may mắn lắm đó.
Cổ Viêm mở miệng giải thích nói.
Trước đây ta đã đối xử tệ bạc với ngươi như vậy, vậy mà ngươi không ghi thù còn giúp đỡ ta.
Xin lỗi, xin lỗi ngươi, mong ngươi hãy tha lỗi cho những chuyện ngu ngốc ta làm với ngươi trước đây.
Tiểu Hoa quỳ gối trước mặt hắn khóc thảm thương nói lời xin lỗi.
Đừng khóc nữa, mau đứng dậy đi, ta không trách ngươi đâu, thật đấy.
Cổ Viêm cúi người xuống xé một mảnh vải trên người lau nước mắt cho nàng cười thân thiện đáp.
Tiểu Hoa thấy hắn không để ý chuyện cũ mà nói chuyện với mình, cũng cảm thấy nhẹ lòng bớt phần nào, lúc này đây nàng đã nhìn hắn bằng ánh mắt khác, hắn thật là một nam nhân tốt nếu nửa đời còn lại mà có một nam nhân như hắn chăm sóc đối với phận nữ nhi như nàng còn gì bằng.
Mà Tiểu Hoa này có một chuyện quan trọng hơn muốn nói với ngươi.
Chuyện gì vậy Cổ Viêm đại ca.
Tiểu Hoa ngạc nhiên hỏi.
Ta nghĩ ngươi nên thay bộ đồ mới đi, y phục rách hết, nếu ngươi không chê hãy lấy tạm bộ đồ này của ta mặc vào.
Cổ Viêm đưa cho nàng bộ y phục từ trong giới chỉ cười nói.
Ta biết rồi, vậy phiền huynh có thể quay sang chỗ khác để ta thay y phục được không?
Tiểu Hoa đỏ mặt nhận lấy y phục thấp giọng nói.
Được rồi, ta biết rồi ngươi thay đồ đi ta sẽ quay mặt đi chỗ khác.
Cổ Viêm gật đầu đồng ý với nàng sau đó quay lưng đi chỗ khác, nữ nhân này bình thường hay nổi nóng vậy mà cũng có lúc cũng biết xấu hổ, thật đáng yêu làm sao. — QUẢNG CÁO —
Ta thay đồ xong rồi, huynh có thể quay lại.
Cổ Viêm quay đầu nhìn nàng, nàng trong bộ y phục nam nhân rộng thùng thình trông rất mắc cười khiến hắn không nhịn được mà phì cười.
Không được cười, ta thành ra như này không phải là do y phục của huynh sao, huynh còn cười ta sẽ giận huynh thật đó.
Ta không cười ngươi nữa là được, hiện giờ còn một chuyện quan trọng hơn, tên dâm tặc xấu xa này ngươi tính làm sao.
Cổ Viêm nghiêm túc trở lại mở miệng hỏi.
Chẳng phải hắn đã bị huynh ném đá vào đầu rồi sao, huynh còn hỏi ta làm gì.
Hắn to béo như vậy trúng một hòn đá to bằng nắm tay chưa thể giết được, hắn xấu xa ức hiếp ngươi tuyệt đối không thể bỏ qua cho hắn dễ dàng được ngươi tính giải quyết hắn làm sao đây.
Cổ Viêm hỏi tiếp.
Huynh có thể giết hắn có được không, tốt nhất cho hắn chết cái chết thật đau đớn, ta không muốn loại người xấu xa này tồn tại trên thế giới này.
Tiểu Hoa trong ánh mắt chứa đấy sự phận nộ nhìn tên xấu xa nằm dưới đất mở miệng nói.
Giết người sao?
Không được đâu, từ nhỏ đến lớn ta chưa từng đánh nhau với ai cũng chưa từng giết người bao giờ, ngươi bảo ta đi giết người làm khó ta quá.
Cổ Viêm làm bộ mặt sợ hãi xua tay từ chối.
Trông huynh to xác như vậy mà cũng nhát gan quá, không lẽ huynh phải là tu luyện giả?
Tiểu Hoa phì cười trêu ghẹo hỏi.
Đương nhiên là không phải trông ta cường tráng vậy thôi, chứ thực ra ta tử nhỏ đến giờ chưa từng tập võ chưa từng đụng vào vũ khí, thì làm sao có thể giết người được.
Cổ Viêm mở miệng minh bạch.
Huynh thật là nhát gan, nếu huynh biết tí võ công thì còn có thể lọt vào mắt xanh của ta, đằng này thì … haiz!
Thôi coi như ta chưa nói gì, huynh không làm được thì để ta làm cho, huynh hãy tránh xa một chút cho ta.
Cổ Viêm nghe lời nàng tránh xa nữ nhân này khoảng mười bước chân hắn muốn xem thử nàng ta định làm gì để giết chết tên to béo trước mặt, thật làm cho người ta hồi hộp mong chờ.
— QUẢNG CÁO —
Tiểu Hoa tiến lại gần gã to béo Chu Hán nằm dưới đất, trong tay cầm một viên đá màu đỏ truyền từng năng lượng yếu ớt làm cho viên đá phát lửa thiêu cháy tên to béo đó thành một đống tro màu đen.
Thấy thế nào, lợi hại không?
Tiểu Hoa quay sang nhìn hắn cười đắc ý nói.
Lợi hại, lợi hại, ta không ngờ viên đá bé tẹo thế mà có thể phát ra lửa.
Cổ Viêm vỗ tay liên hoàn tán thưởng nói.
Viên đá này là hỏa tinh thạch nó đáng giá tới tận 50 tinh tệ, vì ta làm trong khu vực nấu ăn nên người của Thạch gia phát cho ta một viên, đây cũng là tài sản quý báu nhất của ta đấy.
Tiểu Hoa ôm nó vào lòng như báu vật cười nói.
Đắt đến vậy sao nó bằng năm tô mì thượng hạng vị thần y thần bí kia mua cho ta, quả nhiên không phải vật tầm thường a.
Xem bộ mặt huynh kìa chỉ là một viên hỏa linh thạch mà huynh đã trầm trồ đến vậy y hệt như một tên từ trên trời rời xuống mà nhắc lại mới nhớ hôm đó tại sao huynh lại bị thương rơi từ trên mái nhà phóng ta vậy.
Thì ta ăn trộm đồ ăn bị người ta phát hiện ra được nên đuổi bắt ta đánh ta còn lấy lửa để đốt ta ném ta lên trời nên mới vô tình rơi vào nhà các ngươi bị trọng thương nghiêm trọng mọi chuyện sau đó thì ngươi biết rồi đấy.
Chỉ vì ăn trộm đồ ăn mà bị người ta đánh, huynh cũng tham ăn quá rồi đấy mà nhà huynh ở đâu có người thân gì không có gần đây không?
Tiểu Hoa mở miệng hỏi.
Rơi từ trên cao xuống đầu ta vẫn còn choáng váng, hiện tại ta vẫn chưa nhớ được gì cả?
Cổ Viêm giả bộ mất trí nhớ ôm đầu đáp.
Phiền phức đây, hiện tại huynh lại không có chỗ nào để đi, hay là thế này đi, tên Chu Hán xấu xa trước đây làm đầu bếp trong phủ Thạch gia nay đã bị ta giết chết, nếu huynh không chê bai có thể đến đó làm việc thay hắn một thời gian huynh thấy có được không?
Tiểu Hoa mở miệng ngỏ lời mời nói.
Ta vừa mới bị ném ra khỏi nơi đó chưa lâu giờ đây quay trở lại liệu có ổn không?
Yên tâm đi, có ta ở đây ta sẽ nói giúp huynh trước mặt quản gia của Thạch gia và cả tỉ muội nhất định họ sẽ chào đón huynh tới làm việc mà thôi.
Thôi được, ta nghe theo lời ngươi dù sao hiện tại cũng chẳng còn nơi nào đi, ở lại Thạch gia một thời gian không phải chuyện gì xấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.