Thiên Sinh Linh Tinh, tại Hư Linh Cung.
Cổ Viêm tâm trạng buồn rầu đang ngồi trước cửa cung điện bên cạnh có Hoàng Viêm, Hắc Ma an ủi, bọn họ đều hiểu tâm trạng của hắn lúc này, cái cảm giác bất lực phó mặc cho trời cho đất thật không dễ chịu chút nào.
Đừng có buồn nữa, ta nghĩ rất nhanh sẽ có ai đó đến cứu ngươi thôi.
Hoàng Viêm bên cạnh vỗ vai chấn an.
Biết đến bao giờ có người đến cứu ta đây, đợi Ngọc Nhi đến cứu thì lâu lắm nàng ta mới tìm đến được.
Cổ Viêm than thở nói.
Con người mà, ngươi tiếp xúc với chúng lâu như vậy rồi mà không hiểu được bản tính của chúng sao, chúng là loại sinh vật lòng dạ tham lam ích kỷ hẹp hòi, chúng sẽ không dư hơi mà đi làm mấy việc không đem lại lợi ích cho mình đâu.
Hắc Ma chen lời vào cười chế giễu nói.
Ngươi đừng có nói như vậy, tội nghiệp cho con người lắm, ở đâu chẳng có người tốt kẻ xấu, đám tỳ nữ đó không chịu giúp ta thì sẽ có người khác giúp ta thôi.
Cổ Viêm mở miệng bênh vực cho con người nói.
Ngươi có hứng thú với con người là việc của ngươi, còn ta thì không, tốt nhất bọn chúng đừng để ta bắt gặp được nếu không một tên cũng đừng mong sống xót dưới tay của ta.
Hắc Ma cười âm hiểm nói.
Thời gian này không có việc gì làm Cổ Viêm cùng Hắc Ma và Hoàng Viêm lại tìm đến đám thượng cổ hung thú kia để nói chuyện cho đỡ buồn, không biết hiện giờ bọn chúng không biết sinh sống như thế nào.
Bước chân xuống Vĩnh Hằng Tinh cả ba cùng nhau đi đến nơi ở của bọn chúng, hiện giờ cuộc sống của bọn chúng có vẻ khá nhàn rỗi, xem ra thời gian gần đây bọn họ quá đối xử dễ dãi với bọn chúng quá rồi làm cho bọn chúng tưởng đây là nhà mình thật.
Trước mặt bọn họ là một cây đại thụ khổng lồ cao lớn nhìn không thấy đỉnh, trên đại thụ yêu nữ Phượng Hoàng Thánh Tổ đang ngồi trên một nhánh cây xếp bằng chuyên tâm tu luyện.
Phía nhánh cây khác Thái Cổ Long Tổ, Thái Cổ Viên Hầu, Thái Cổ Ma Kình Vương cũng đang ngồi xếp bằng chuyên tâm tu luyện, thấy bọn chúng nhắm mắt ngồi lâu như vậy Cổ Viêm tự hỏi chúng đang tu luyện cái thứ quỷ quái gì mà tập trung như vậy có khi chúng đang cố tình làm trò thực chất đang ngủ gật cũng nên.
Thái Sơ Thôn Thiên Thú Thần trong hình dáng của một đứa trẻ bảy tám tuổi không có tu luyện như đám yêu tộc kia, hiện giờ nó đang ngồi dưới đại thụ gác một chân lên đùi ngả lưng vào gốc cây vừa cắn vừa híp mắt cười trong sự sung sướng.
Này tiểu quỷ kia, ngươi đang ăn thứ gì mà ngon vậy.
Cổ Viêm vẻ mặt khó chịu bước đến gần nó, đá một cước vào người nó khiến nó lăn lông lốc mấy vòng quát.
Chủ nhân, ngài đến rồi sao, là ta không ra tiếp đón ngài, ngài đánh ta rất phải, ha ha.
— QUẢNG CÁO —
Thái Sơ Thôn Thiên Thú Thần gãi đầu híp mắt gượng cười nói.
Đừng có đổi chủ đề quả dại màu đỏ này ngươi lấy ở đâu ra vậy, ai cho phép ngươi dám ăn uống mà không xin phép của ta.
Cổ Viêm tức giận quát.
Quả này thực ra ta ….
Là ta mang một ít từ Mộc Thiên Sinh Linh Tinh cho chúng đấy, chúng cứ kêu đó mãi ta cũng không còn cách nào.
Hoàng Viêm mở miệng giải thích.
Phải phải, là hai vị chủ nhân ban thưởng cho chúng ta, không phải lỗi của chúng ta đâu.
Thái Sơ Thôn Thiên Thú Thân vội lên tiếng minh bạch.
Các ngươi chỉ còn là tàn hồn cũng được coi như là đã chết rồi mà vẫn còn có thể ăn uống như lúc còn sống được sao, lạ thật đấy.
Cổ Viêm ngạc nhiên hỏi.
Ở trong Vĩnh Hằng Vũ Trụ không gì là không thể, bọn chúng có thể ăn uống được cũng là bình thường thôi có gì đâu mà lạ.
Hắc Ma chen lời vào giải thích.
Ồ là vậy sao, trước giờ ta lại không biết chuyện này, lại trách lầm ngươi nữa rồi.
Ngươi sẽ không để bụng trong lòng đó phải không.
Cổ Viêm vỗ vai nó cười nói.
Không dám, không dám ạ.
Thái Sơ Thôn Thiên Thú Thần gật đầu gượng cười đáp lại, nó sao dám có ý trách hắn được, trừ khi nó cảm thấy thế giới này quá nhạt nhẽo, chán sống muốn đi tìm cái chết.
Phải rồi chủ nhân, không biết ngọn gió nào đưa ngài đến đây vậy, không biết ta có thể giúp gì được cho ngài?
Thái Sơ Thôn Thiên Thú Thần thấp giọng khẽ hỏi.
— QUẢNG CÁO —
Cũng không có gì quan trọng chỉ là hiện tại cơ thể con người của ta hiện nay đang bị thương nghiêm trọng, không thể di chuyển được, hiện đang đợi ai đó có lòng tốt tới giúp vì thế trong lúc chờ đợi tạm thời ta sẽ vào trong đây chơi với các ngươi một thời gian.
Cổ Viêm trầm giọng cười nói.
Ý ngài đang nói cơ thể con người ngài đoạt xá trước đây bị trọng thương, ta còn tưởng chuyện gì to tát lắm, chỉ cần ngài vẫn còn thở thì thương tích nặng tới đâu ta cũng có thể chữa được cho ngài.
Thái Sơ Thôn Thiên Thú Thần vỗ ngực cười tự tin nó.
Cái gì, ngươi còn có thể có khả năng này nữa ư, tại sao không nói sớm cho ta biết có phải ngươi cảm thấy chán sống rồi phải không?
Cổ Viêm nghe những lời con yêu thú này vừa nói bị kích động xách cổ nó lên cau mày quát.
Chủ nhân xin hãy bình tĩnh, ngài mà cứ như vậy làm sao ta có thể giúp ngài được đây.
Thái Sơ Thôn Thiên Thú Thần run sợ nói.
Cổ Viêm đây là một chuyện quá hệ trọng ngươi cứ bỏ nó xuống trước đi có gì chúng ta từ từ nói.
Hoàng Viêm bên cạnh khẽ khuyên.
Nghe lời Hoàng Viêm, Cổ Viêm bình tĩnh trở lại ném tên tiểu quỷ này xuống đất, hắn rất muốn xem xem rốt cuộc nó có khả năng gì mà chữa trị cho hắn.
Tiểu quỷ đừng có mà không biết điều mau khai thật cho chúng ta biết ngươi làm cách nào có thể khôi phục được thân thể bị thương của chúng ta.
Hắc Ma mở miệng tra hỏi.
Có khó gì đâu tuy ta chỉ còn là tàn hồn thực lực bị suy giảm rất nhiều so với thời kỳ đỉnh phong, như ta vẫn còn có Sinh Mệnh Pháp Tắc trước đây ta từng thôn phệ được không những nó có thể chữa trị được mọi vết thương trên cơ thể mà còn có thể giúp người đó khôi phục lại thực lực thời kì đỉnh phong, ta có năng lực này giúp ngài khôi phục vết thương đâu có gì khó.
Thái Sơ Thôn Thiên Thú Thần mở miệng nói.
Lại có thứ đồ tốt như vậy ư, sao ngươi không tự mình dùng nó mà khôi phục nhục thân đi, chắc chắn là đồ rởm ngươi mới cho ta dùng.
Có phải ngươi lại có âm mưu gì xấu xa hãm hại ta phải không?
Cổ Viêm nét mặt nghi ngờ hỏi.
Chủ nhân ngài nói vậy là oan cho ta lắm, Sinh Mệnh Pháp Tắc có năng lực thần kỳ nhưng muốn sử dụng nó yêu cầu nhục thân không được bị phá hủy ít nhất vẫn còn giữ lại một giọt máu mới có thể khôi phục lại ngài xem ta giờ chỉ còn một tàn hồn sao có thể sử dụng sức mạnh của nó cho được.
— QUẢNG CÁO —
Thái Sơ Thôn Thiên Thú giải thích tiếp.
Nghe những lời ngươi nói cũng có lý, vậy thì tất cả nhờ vào ngươi rồi, còn không mau ra tay chữa trị cho ta đi.
Cổ Viêm ra lệnh nói.
Chủ nhân thứ lỗi cho ta nói thẳng, nếu muốn ta chữa trị thương tích cho cơ thể của ngài thì ngài phải thả ta ra trước thì ta mới có thể giúp ngài được.
Thái Sơ Thôn Thiên Thú Thần lên tiếng đáp.
Thả ngươi ra sao, ngươi đợi đó cho ta để ta còn phải bàn bạc với hai vị huynh đệ của ta trước đã.
Cổ Viêm nói xong kéo tay Hoàng Viêm và Hắc Ma ra chỗ khác thì thầm to nhỏ bàn bạc, một lúc sau mới quay lại nói chuyện với nó.
Những lời ngươi vừa nói với chúng ta, chúng ta có thể thử tin tưởng ngươi một lần, cho phép ngươi thoát ra khỏi thế giới bên ngoài, nhưng ngươi phải nhớ kỹ cho ta không được gây ra bất kỳ động tĩnh nào lớn nếu không đừng trách ta trừng trị ngươi thật nặng.
Đa tạ chủ nhân, ta xin ghi nhớ những gì ngài nói vậy ta xin được cáo lui trước.
Thái Sơ Thôn Thiên Thú Thần cúi đầu hành lễ đáp.
Chỉ một cái phất tay Cổ Viêm lập tức đem Thái Sơ Thôn Thiên Thú Thần dịch chuyển ra thế giới bên ngoài để nó thực hiện trị thương cho hắn.
Liệu có ổn không vậy, để nó ra bên ngoài lỡ như nó muốn tạo phản thì phải làm sao?
Cổ Viêm sắc mặt lo lắng mở miệng nói.
Yên tâm đi, con hung thú này đã ăn phải trái cây trong Vĩnh Hằng Vũ Trụ của chúng ta thì định sẵn là nô lệ cả đời cho chúng ta, nó mà dám có ý đồ tạo phản chống đối với chúng ta, lập tức nó sẽ lãnh hậu quả nổ banh xác luôn cho mà coi.
Hoàng Viêm bật cười đáp lại.
Thái Sơ Thôn Thiên Thú Thần sau khi ra bên ngoài nó làm đúng những gì mà đám Cổ Viêm căn dặn trước đó, không gây ra một chút động tĩnh gì ảnh hưởng đến thế giới bên ngoài, điều đó đủ thấy con yêu thú này rất biết giữ lời hứa bọn họ bảo sao thì nó làm đúng vậy tuyệt đối là chung thành không có một chút suy nghĩ xấu xa nào đối với bọn họ trong đầu.
Đứng trước cơ thể bất động của Cổ Viêm đang nằm trôi trên mặt sông, Thái Sơ Thôn Thiên Thú Thần chỉ cần một cái nháy mắt toàn bộ cơ thể của hắn được bao bọc trong thứ ánh sáng sinh mệnh màu lục sắc nhàn nhạt khiến cho mọi vết thương trong cơ thể của đều bình phục trở lại ngày cả đan điền bị trọng thương cũng có thể được chữa khỏi tu vi cũng đã được trở lại thời kỳ đỉnh phong.
Năng lực của thứ được gọi là Sinh Mệnh Pháp Tắc này theo Cổ Viêm đánh giá nó còn lợi hại hơn cả năng lực chữa trị của Mộc Thiên Sinh Linh Tinh chỉ thuần về khôi phục vết thương da thịt trên cơ thể còn năng lực sinh mệnh kia có thể chữa được cả đan điền bị tổn thương khôi phục lại tu vi đã mất, tuy nhiên không vì thế mà hắn đánh giá thấp năng lực của Mộc Thiên Sinh Linh Tinh không ngoại trừ khả năng còn nhiều năng lực khác nó đem lại mà hắn chưa khám phá ra được.