Bên trong Thiên Sinh Linh Tinh.
Tại Hư Linh Cung nằm trên bầu trời của Vĩnh Hằng Tinh lúc này Cổ Viêm đối diện với Hắc Ma, Hoàng Viêm cả hai tên tiểu tử này sắc mặt trông rất khó coi, mỗi lần hắn gây họa là bọn chúng lại cho ra cái biểu cảm đó thật không biết nên nói làm sao để làm chúng nguôi ngoai hết giận đây.
Thôi mà Hoàng Viêm, Hắc Ma nói chuyện với ta đi, tại lúc đó tình thế hiểm nguy đến tính mạng ta bị dồn vào bước đường cùng không còn cách nào khác lại phải sử dụng sức mạnh nguyên tố ánh sáng lần nữa nên mới thành ra mọi chuyện như thế này các ngươi không thể thông cảm tha thứ cho ta lần này được sao.
Cổ Viêm làm bộ mặt tội nghiệp đáng thương, hai tay nắm hai tay của bọn chúng nũng nịu nói.
Bị dồn vào bước đường cùng?
Xem cách ngươi nói chuyện kìa coi có tức không chứ.
Lam Hải ở ngay đấy ngươi lại không gọi hắn đến giúp một tay, dựa vào con rắn yêu thánh đó làm sao có thể làm khó được hắn, nếu có hắn ở đó mọi chuyện đâu đến mức thành ra như thế này, là do ngươi thích làm anh hùng rởm thích tự mình gánh vác mọi chuyện, họa này là do ngươi gây ra không thể trách ai được.
Hắc Ma tức giận lớn tiếng quát.
Hắc Ma xấu xa không được gọi ta là anh hùng rởm, ta là một đại anh hùng, đã là một đại anh hùng thì phải đương đầu với mọi thử thách khó khăn, càng trong tình cảnh hiểm nghèo thì tài năng mới thật sự bộc lộ ra, ta chính là không muốn dựa dẫm vào bất kỳ kẻ nào tự bước đi trên đôi chân của mình để rồi một ngày nào đó trở thành một cường giả chân chính được mọi người sùng bái ca tụng.
Cổ Viêm giọng điệu hùng hồn lớn tiếng đáp lại.
Xem cách nói chuyện của ngươi kìa, càng lúc ta càng không nhận ra ngươi nữa rồi, ta đã bảo ngươi ít tiếp xúc với con người trong vũ trụ này thì ngươi đâu có chịu nghe, có lẽ bây giờ bản thân mình là ai ngươi còn không biết, ngươi càng lúc càng giống con người rồi đấy.
Hoàng Viêm lắc đầu thất vọng nói.
Tuy ta không phải là con người, nhưng tiếp xúc lâu với con người ta cảm thấy con người có rất nhiều ưu điểm tốt rất đáng để chúng ta học tập, các ngươi chưa tiếp xúc nhiều với họ nên có suy nghĩ tiêu cực mới nói như vậy thôi, chứ thực ra nếu các ngươi gặp họ rồi, cách ngươi sẽ cảm thấy con người cũng có nhiều sự thú vị lắm đấy.
Cổ Viêm mỉm cười nói.
Ồ là vậy sao, ngươi ít học mà nói nghe cũng có vẻ văn chương lắm nhỉ, vậy từ nay ta và Hắc Ma sẽ ân đoạn nghĩa tuyệt với ngươi, ngươi muốn tự mình gánh vác mọi chuyện đến như vậy thì từ nay trở đi tự sinh tự diệt đi, đừng bao giờ quay lại đây gặp chúng ta nữa, cũng đừng có mượn sức mạnh của Thiên Sinh Linh Tinh nữa hãy sống như một con người mà ngươi mong muốn đi.
Hoàng Viêm lạnh lùng đáp lại.
Hắc Ma trước giờ đối với Hoàng Viêm tính cách không hợp nhau như nước với lửa, nhưng mỗi lần Cổ Viêm gây họa nghe tiểu tử này trách mắng đều đồng tình theo, lần này cũng vậy tuyệt đối không thể bỏ qua dễ dàng cho hắn được.
Các ngươi đang ép ta đó sao, không có sức mạnh từ Thiên Sinh Linh Tinh làm sao ta có thể sống sót ở thế giới loài người, các ngươi không thể đối xử với ta như vậy được.
Cổ Viêm nghe không lọt tai nhíu mày quát lại.
Ngươi không phục phải không, giờ đây ta cho ngươi hai sự lựa chọn một là từ nay về sau những chuyện liên quan đến tính mạng của ngươi đều phải hỏi ý kiến chúng ta không được tự ý làm chúng ta sẽ bỏ qua lần này cho ngươi, còn nếu ngươi vẫn muốn hành động theo ý của mình, được thôi chúng ta cũng không rảnh quan tâm ngươi nữa, cùng lắm cả ba chúng ta vĩnh viễn bị kẹt trong vũ trụ này đi.
Hoàng Viêm mở miệng nói.
— QUẢNG CÁO —
Chỉ có vậy thôi sao, quá là đơn giản như đan một cái rổ, ta đồng ý với các ngươi.
Cổ Viêm gật đầu đồng ý.
Chưa hết đâu, ngươi còn phải hứa với chúng ta, từ nay cho dù khó khăn đến đâu cũng không được gánh vác một mình, nếu có người chịu giúp ngươi thì ngươi không được từ chối, tuyệt đối không để xảy ra tình trạng như ngày hôm nay, có nghe rõ chưa.
Hắc Ma chen lời vào nói.
Nghe theo ngươi hết, đồng ý hai tay, hai chân luôn.
Cổ Viêm vui sướng nói.
Cổ Viêm đã thành thực nhận lỗi, Hoàng Viêm và Hắc Ma cũng không còn giận dỗi hắn nữa, nhưng bay xa khỏi hành tinh Phục Long Đại Lục vậy không biết lúc này bay đến phương trời nào trong vũ trụ, năng lượng thì sắp cạn, cơ thể con người đang trú ngụ còn hư hỏng nặng nếu muốn khôi phục lại như trước để quay trở về đại lục sẽ tốn không ít thời gian đây.
Hoàng Viêm, Hắc Ma mọi chuyện xảy ra cũng đã xảy ra rồi, các ngươi phải giúp ta quay trở về Phục Long Đại Lục, ở đó ta còn rất nhiều việc để làm, ta còn muốn làm đại anh hùng, còn muốn làm chức vị thành chủ của Bạch Dương Thành, còn phải xứ lý tên Lý Dật xấu xa dám mưu đồ sát hại ta lúc trước, ta không muốn bị kẹt trong cái không gian đen xì xì này đâu.
Cổ Viêm lo sợ nói.
Ai nói ngươi phải trôi nổi trong vũ trụ tinh không đâu, năng lượng trong cơ thể của ngươi cũng sắp cạn kiệt rồi, có lẽ sẽ rơi xuống một hành tinh nào đó có người ở, đợi đến lúc đó quan sát tình hình rồi chúng ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi khôi phục cơ thể con người bị hư hỏng.
Hoàng Viêm trầm giọng nói.
Có lẽ sẽ rơi xuống hành tinh có người ở?
Ngộ nhỡ hành tinh đó không có con người, không có sinh linh nào sống thì biết phải làm sao đây?
Cổ Viêm nét mặt hoang mang lo sợ nói tiếp.
Đừng nói những lời xui xẻo như vậy có được không, ngươi phải tin nhất định chúng ta sẽ đáp xuống hành tinh có người ở, có như vậy mới có cơ hội khôi phục cơ thể của ngươi chứ.
Hoàng Viêm mở miệng khẽ khuyên.
Ta biết là vậy, nhưng mà nếu như chúng ta thực sự rơi, xuống hành tinh không có sự sống thì phải làm sao đây.
Cổ Viêm buồn bã nói.
Thì coi như số ngươi xui xẻo đi, đến lúc đó chỉ còn biết trông chờ vào Ngọc Nhi yêu quý của ngươi đến cứu thôi chứ biết làm sao nữa mà hỏi.
Hắc Ma chen lời vào nói.
…..
— QUẢNG CÁO —
Năng lượng trong cơ thể Cổ Viêm càng lúc càng cạn kiệt dần đồng nghĩa sức mạnh của Quang Thiên Sinh Linh Tinh đang dần biến mất, tốc độ ánh sáng cũng đang dần suy giảm theo, hiện tại chùm sáng kim sắc đang hướng tới một hành tinh màu xanh rất xinh đẹp trông khá giống với hành tinh Phục Long Đại Lục mà hắn từng ở trước đó.
Theo quan sát của Hoàng Viêm và Hắc Ma về hành tinh mà Cổ Viêm sắp tiếp đất này, chắc chắn sẽ có con người ở, xem ra số tiểu tử này vẫn còn tốt chán, giờ chỉ hy vọng có thể đáp xuống một khu vực có người tốt ở đến lúc đó quan sát tình hình mới có thể khôi phục lại thân thể của con người của hắn được.
Ánh sáng kim sắc do Cổ Viêm biến thành sau khi bay vào trong tầng khí quyển của hành tinh màu xanh trước mặt liền biến mất điều đó có nghĩa năng lượng trong cơ thể hắn đã hoàn toàn cạn kiệt, thân thể hắn lúc này đang rơi tự do trên không trung sắp tới sẽ bay qua một đám mây đen lớn rồi sẽ rớt xuống khu vực nào đó đang có trận mưa to, giờ cũng chỉ biết cầu mong cơ thể sẽ rơi xuống vào một nơi nào đó có người tốt ở, hy vọng họ nhìn thấy hoàn cảnh tội nghiệp của hắn mà tìm cách chữa trị thương tích cho hắn.
Thân thể Cổ Viêm khi bay vào khu vực mây đen mù mịt liền bị hàng trăm tia lôi điện đánh trúng vào người, nếu là người bình thường bị sét đánh có lẽ đã biến thành tro bụi từ lâu, còn bản thân hắn may mắn hơn hắn có khả năng miễn nhiễm với công kích thuộc tính lôi nên những tia lôi điện đánh vào người hắn cũng chỉ như gãi ngứa à thôi.
Qua tầng mây đen chịu hàng trăm tia sét đánh, Cổ Viêm còn phải hứng chịu thêm những trận mưa rào gió lốc quấn bay cơ thể hắn trong không trung khiến hắn cảm thấy vô cùng chóng mặt cuối cùng thì cũng có thể đáp xuống đất, nơi hắn sắp đáp xuống là một thành trì nhỏ hắn tự hỏi không biết bản thân sẽ may mắn rơi xuống hộ gia đình nào đây.
…..
Thạch gia phủ, tại khu vực dành cho tỷ nữ ở, nơi đây là một khuôn viên có rất nhiều căn phòng nhỏ tuy không quá rộng rãi sang trọng nhưng rất ấm cúng, ít ra vào thời tiết mưa gió bão bùng trần nhà cũng không có bị dột đối với phận người hầu kẻ hạ có một nơi ở như vậy đã là một chuyện quá tốt rồi.
Trong một gian phòng nhỏ đơn sơ tối đen, thứ duy nhất có ánh sáng là một ngọn đèn dầu nhỏ đặt trên một bàn gỗ nhỏ, tuy ánh sáng không có nhiều nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác ấm áp lạ thường như đang được một lò sưởi để sưởi ấm.
Trong gian phòng nhỏ này, ngoài một chiếc bàn gỗ nhỏ cùng một chiếc đèn dầu nhỏ còn có một chiếc giường nhỏ cũ nát, trên giường có hai tỷ muội đang quấn chăn ôm nhau có vẻ như họ đang cảm thấy rất lạnh, đặc biệt là người muội muội nhỏ tuổi hơn cả người run cầm cập trông giống như đang mắc bệnh cảm lạnh, lại còn gặp phải thời tiết mưa gió giá lạnh trông tình cảnh đáng thương như vậy không biết có thể chịu nổi qua khỏi ngày hôm nay không.
Tiểu Đào muội phải cố gắng cầm cự, qua ngày hôm nay sẽ không có chuyện gì nữa đâu, chỉ cần muội nghe lời tỷ, ngày mai tỷ sẽ mua bánh ngọt cho muội ăn.
Vị tỷ tỷ lớn tuổi hơn ôm chặt muội muội của mình vỗ vai nàng an ủi nói.
Tiểu Hoa tỷ, muội cảm thấy lạnh lắm, muội sợ muội không thể khỏi ngày hôm nay, ngộ nhỡ muội không qua khỏi thì sau này tỷ phải làm sao đây.
Không được nói những lời không may như vậy nhất định muội sẽ vượt qua được mà, những lần trước thời tiết còn lạnh giá hơn thế này chẳng phải muội cũng nói vậy nhưng đều vượt qua được đó sao, muội phải tin tưởng tỷ chứ, muội phải tin bản thân nhất định sẽ có ngày muội sẽ hoàn toàn khỏi bệnh, muội yên tâm đợi khi tỷ gom góp đủ ngân lượng sẽ tìm thầy thuốc giỏi chữa bệnh cho muội, rồi còn mua một căn nhà rộng lớn hơn đến lúc đó hai tỷ muội ta sẽ cùng nhau sống những ngày tháng hạnh phúc.
Tiểu Hoa lấy tay lau mồ hôi trên trán Tiểu Đào mỉm cười an ủi nói.
Tiểu Đào nghe được những lời khuyên của tỷ tỷ mình trong lòng vô cùng vui sướng hạnh phúc, nàng hạnh phúc khi mình sinh ra tuy không có phụ mẫu nhưng lại được một tỷ tỷ tốt như vậy ông trời cũng không đối xử quá tệ bạc với nàng.
Được tỷ tỷ an ủi vỗ về, nàng cảm thấy tinh thần phấn chấn lên rất nhiều giúp nàng có thêm niềm tin mạnh mẽ để vượt qua cơn bạo bệnh cùng thời tiết giá rét ngày hôm nay, vì không muốn tỷ tỷ phải buồn lòng nàng tuyệt không cho phép bản thân mình ngã xuống.
Tỷ tỷ cảm ơn tỷ, cảm ơn tỷ đã xuất hiện trên cõi đời này, cảm ơn tỷ đã không bỏ mặc muội.
Tiểu Đào rưng rưng nước mắt cảm động trong hạnh phúc ôm chặt lấy tỷ tỷ của mình cười nói.
Được rồi nín đi đừng có khóc nữa, nếu muội còn khóc là mai không có bánh ngọt ăn đâu đấy.
Tiểu Hoa lấy vạt áo lau nước mắt cho nàng cười nói.
Tiểu Đào nghe lời tỷ tỷ mình không khóc nữa, bàn tay nhỏ lạnh giá nắm chặt lấy bàn tay ấm áp của tỷ tỷ mỉm cười hạnh phúc hai mắt dần dần nhắm lại chìm vào giấc ngủ say. — QUẢNG CÁO —
Ầm.
Tiểu Đào vừa mới chợp mắt được một lúc thì đột nhiên trên trần nhà có một vật thể gì đó rơi xuống làm thủng một lỗ lớn khiến cho nàng cũng như tỷ tỷ giật mình một phen kinh sợ.
Tỷ tỷ mắt muội không nhìn thấy gì, như tai muội còn nghe được, tỷ mau xem xem rốt cuộc có thứ gì rơi xuống phòng của chúng ta vậy.
Tiểu Đào mở mắt tỉnh dậy nói.
Muội cứ ở yên trên giường cho ta, cho dù có bất cứ chuyện gì cũng không được bước xuống giường, nghe rõ chưa.
Tiểu Hoa bước xuống giường quan sát mở miệng dặn dò.
Muội biết rồi tỷ tỷ, muội sẽ ngoan ngoãn ở yên một chỗ, tỷ cũng phải cẩn thận đấy.
Tiểu Đào mỉm cười nói.
Tỷ biết rồi, tỷ sẽ cẩn thận.
Tiểu Hoa mỉm cười nói sau đó lấy một khúc củi khô rón rén đến gần vật thể màu đen, chọc chọc vào người nó mấy cái, quan sát một lượt vật thể này một cách kỹ lưỡng thì nhận định rằng đây là một gã nam nhân dáng người cao lớn vạm vỡ vớt mái tóc bù xù màu trắng ngang vai, toàn thân hắn y phục rách dưới da thịt lấm tấm những vệt bẩn màu đen như nhọ nồi khiến người ta liên tưởng hắn vừa chui ra từ một đám cháy nào đó.
Lật ngửa hắn dậy, thì ra đây là một nam tử anh tuấn, Tiểu Hoa nhìn hắn rất là lâu không hiểu sao lúc này trái tim nàng bỗng dưng rung động mãnh liệt, có thể là do lâu lắm rồi nàng chưa được nhìn thấy nam nhân nào đẹp trai như hắn vậy.
Thiếu hiệp, ngươi rốt cuộc là ai từ đâu tới tại sao lại rơi xuống nhà của chúng ta vậy.
Tiểu Hoa thấp giọng hỏi hắn.
Xin chào, tiểu cô nương, ta là Cổ Viêm, ta vô tình đi ngang qua đây, không biết có thể ta túc một đêm ở đây được không vậy.
Cổ Viêm nhe răng cười nói.
Tá túc một đêm!
Á á, dâm tặc biến thái, mau tránh xa chúng ta ra.
Mặc dù Cổ Viêm đã cố gắng cười rất thân thiện nhưng nụ cười của hắn vẫn rất xấu xa, lại thêm ngôn từ mang ý nghĩa đen tối khiến nữ nhân này hiểu lầm nhầm tưởng hắn là một kẻ biến thái mọi thiện cảm với hắn trước đây đều biến mất, sinh ra hoảng sợ vì tự vệ bản thân nên lấy củi khô trên tay đánh mạnh vào người hắn mấy cái, khiến hắn rống lên kêu oai oái như bị người ta chọc tiết trông rất đáng thương.
Ui đau, ui đau, tiểu cô nương đừng có đánh ta mà, ta là người tốt chứ không phải kẻ xấu đâu, đừng đánh ta mà tội nghiệp ta lắm.