Hải Long Mãng vừa chuẩn bị rời đi thì trong đám khói bụi mờ mịt từ vụ nổ mà nó gây ra trước đó có âm thanh quen thuộc phát ra khiến con rắn này mặt liền biến sắc như gặp phải ma quỷ.
Ngay cả Tiểu Ngư Nhi đang mừng thầm trong lòng lúc này nghe được âm thanh quen thuộc đó sắc mặt trở lên khó coi hiển nhiên đây là âm thanh của tiểu tử đáng ghét Cổ Viêm không ngờ đến công kích của một yêu thánh mà hắn cũng đỡ được hắn có còn con người nữa không vây, thật khiến cho người ta rùng mình khiếp sợ.
Làn khỏi từ vụ nổ nhanh chóng biến mất hiện ra phía sau là một gã thiếu niên cao lớn thân hình vạm vỡ mới mái tóc trắng ngang vai trong bộ dạng trần như nhộng khuôn mặt lem luốc chắc do vụ nổ vừa nãy gây ra nên mới thành ra bộ dạng thế này.
Tiểu tử thối làm sao, làm sao mà ngươi còn sống dưới công kích của một yêu thánh, ngươi mới chỉ là một võ hoàng cảnh thôi mà.
Hải Mãng Long vẻ mặt khó tin tức giận quát hỏi.
Câu hỏi của con rắn này rất khó trả lời, hắn không thể nói với nó là bản thân có khả năng miễn dịch được tất cả các loại công kích nguyên tố lửa trong vũ trụ, cho dù nó cũng không ai dám tin đây là sự thật, bọn họ sẽ nghĩ rằng hắn có dấu một bảo vật phòng ngự cao cấp nào đó mất công hắn lại tìm cách giải thích.
Cả đám yêu tộc đứng từ xa quan sát cũng cảm thấy kinh ngạc trước thiên phú dị bẩm của Cổ Viêm trong đầu đang nghĩ liệu có thể hắn tu luyện công pháp luyện thể cao cấp nào đó mới có thể chịu đựng được một kích của con rắn cấp bậc yêu thánh nhưng ý nghĩ đó lập tức biến mất ra khỏi đầu chúng, chỉ có một lý do duy nhất để hắn có thể sống xót được chính là có bảo vật phong ngự cao cấp nào đó trong tay.
Phía bên Phi Cầm Yêu Tộc các trưởng lão trong tộc cũng phải há hốc miệng kinh ngạc trước sức mạnh của Cổ Viêm có thể đỡ được một kích của yêu thánh với tu vi võ hoàng cảnh hắn là kẻ đầu tiên trên đại lục làm được.
Hỏa Vân Vũ và Thanh Tước bản thân thì không cho là vậy, nhìn bộ dạng ung dung không lo sợ của Ngọc Nhi ắt hẳn nàng ta sớm lo liệu pháp bảo phòng thân cho Cổ Viêm từ lâu, trên thiên giới bảo vật phong phú tùy tiện lấy mấy món ra cũng dư sức đỡ một kích của yêu thánh này, nàng ta đối xử tốt với hắn như vậy hai nữ nhân này cũng cảm thấy ghen tị với hắn.
Ngọc Nhi quan sát trận chiến của Cổ Viêm rất tự hào về hắn ở đại lục này với tu vi võ hoàng đỡ một kích của yêu thánh hắn là người đầu tiên cho dù Vân Dương Võ Thần năm đó tu vi võ hoàng cũng không làm được nhưng nghĩ đến cách hắn đối xử với tiểu cô nương kia bị đánh bầm dập hủy hoại nhan sắc của nàng ta, đặt ở cương vị là một nữ tử hành động đánh nữ nhân độc ác thế kia thật không thể chấp nhận được đợi chuyện này qua đi phải chỉnh đốn lại hắn thật nghiêm khắc.
Tiểu tử thối ngươi còn chưa nói cho ta biết làm thế nào mà ngươi thoát được khỏi đòn công kích của ta, ngươi còn không nói ta sẽ lấy mạng ngươi.
Hải Long Mãng tức giận quát.
Rắn ngốc, không thấy ta đang thay y phục hay sao, ngươi gấp gáp cái gì chứ, nếu ngươi mà giết được ta thì đã giết từ lâu rồi đâu cần phải lắm lời như bây giờ.
Còn con nha đầu thối, cấm nhìn trộm ta thay đồ đó, nếu dám nhìn ta sẽ móc mắt ngươi ra xem sau này ngươi còn dám nhìn trộm nữa không.
Cổ Viêm nhíu mày cảnh cáo.
— QUẢNG CÁO —
Tiểu dâm tặc ngươi nghĩ ta lại loại xấu xa giống như ngươi sao, ngươi quá coi thường nhân phẩm ta rồi đấy, có chết bổn tiểu thư cũng không thèm nhìn ngươi đâu.
Tiểu Ngư Nhi nét mặt ửng hồng vì ngượng ngùng nhắm mắt lại quá.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi đứng trên mặt biển đã thay xong một bộ y phục mới màu trắng tinh khôi, y phục thơm phức sạch sẽ chỉ ngửi thôi cũng đã cảm thấy tâm hồn sảng khoái khỏe mạnh lên rất nhiều.
Ngẩn đầu lên trời lúc này trời quang mây tạnh không còn những đám mây đen xấu xí như lúc trước vì ảnh hưởng của Quyền Trượng Hải Đế đã biến mất, ngắm nhìn những chú chim đang bay hót líu lo, phía trên mặt biển từng đàn cá đang bơi tung tăng nhảy múa cảnh, cảnh tượng hoàng hôn rực rỡ trước mặt làm người ta ngắm mãi không chán.
Này tiểu tử kia ngươi đang làm cái quái gì vậy, y phục mặc thì cũng đã xong rồi, còn câu hỏi của ta ngươi vẫn còn chưa trả lời đâu đấy.
Hải Long Mãng cau mày quát lớn.
Khung cảnh cùng thời tiết đẹp như vậy mà cứ đánh nhau thì uổng phí quá hay là để ngày mai chúng ta đánh tiếp có được không.
Cổ Viêm làm bộ mặt cười thân thiện nói.
Ha ha, tiểu tử thối muốn giảng hòa sao, ngươi đừng có nằm mơ giữa ban ngày, kẻ như ngươi sớm diệt trừ hay ngày đó nếu không sau này sẽ trở thành mối nguy hại cho tộc chúng ta.
Ngươi nói xem ta giữ lại cái mạng của ngươi lại có đáng không.
Hải Long Mãng cười lạnh chế giễu nói.
Ủa, ta đâu có nói sẽ giảng hòa với ngươi, ta chỉ là không muốn đánh nhau với ngươi nữa, ngươi xem ta cạn kiệt năng lượng rồi sao có thể đánh tiếp được nữa, con yêu thú nhà ngươi ta thấy ngươi cũng là một trang hảo hán, ngươi sẽ không nhân lúc ta bị trọng thương mà đánh lén ta đấy chứ.
Cổ Viêm mở miệng đáp lại.
Ha ha, ngươi nghĩ ta sẽ nghe những lời khua môi mua mép mà tha mạng cho ngươi sao, ta không phải con người cần gì phải làm hảo hán, cần gì để ý đến mấy tiểu tiết quân tử gì đó của các ngươi, yêu tộc ta muốn giết ai thì giết không cần phải hỏi ý kiến kẻ khác, hôm nay ta muốn giết ngươi thì không ai cứu nổi ngươi đâu.— QUẢNG CÁO —
Hải Long Mãng dứt lời lao đến vị trí của Cổ Viêm với tốc độ cực nhanh cái miệng một lần nữa mở rộng ra định nuốt cả người hắn vào bên trong bụng.
Cổ Viêm hoảng sợ không đánh lại lặn xuống dưới biển chạy trốn khiến cho con rắn này một lần nữa lại cắn trượt.
Hải Long Mãng lại để cho tiểu tử này thoát chết đến hai lần đây đúng là nỗi nhục lớn nhất của nó để đồng tộc biết được chắc sẽ trở thành trò cười lần này tuyệt đối phải giết được hắn không để hắn chạy thoát được.
Tiểu Ngư Nhi sau ba canh giờ khôi phục được toàn bộ thực lực cũng theo sau Hải Long Mãng đuổi giết Cổ Viêm.
Cổ Viêm hiện tại đã cạn kiệt năng lượng lại bị hai cường giả yêu tộc bao vây tình thế tiến thoái lưỡng nan đường nào cũng là đường chết, mặc dù có thể gọi Lam Hải đến cứu nhưng hắn không muốn làm vậy, hắn không muốn dựa dẫm quá nhiều vào kẻ khác để bảo vệ, hắn muốn càng trong lúc hiểm cảnh hắn càng muốn bình tĩnh dùng cái đầu lạnh giải quyết mọi chuyện, có vậy sau này cho dù gặp đối thủ mạnh cũng không phải sợ.
Tiểu tử thối ngươi có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi chúng ta đâu, mau khoanh tay chịu chết đi.
Hải Long Mãng quát lớn.
Hừ, hai đánh một có gì vẻ vang mà lớn giọng chứ, có bản lãnh đợi ta khôi phục thực lực chúng ta đánh tay đôi đại chiến ba trăm hiệp không chết không về đi ngủ, các ngươi thấy sao.
Cổ Viêm mở miệng nói.
Đủ rồi ta không muốn nghe ngươi nói nhảm nữa, cho dù ngươi nói gì hôm nay cũng phải bỏ mạng tại đây thôi, nếu ngươi cảm thấy chúng ta lấy hai ăn hiếp một thì cứ để cho tiểu nha đầu này dạy dỗ ngươi, ta tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào trận chiến của các ngươi nữa.
Con rắn ngu ngốc ngươi nói vậy mà cũng nói cho được, một kẻ toàn thân không có chút sức mạnh nào như ta đấu vơi một kẻ năng lượng đã khôi phục hoàn toàn vậy mà công bằng sao khác gì bảo ta dâng hai tay chịu chết.
Cổ Viêm vẻ bất mãn.
Tiểu tử thối, ta không muốn nhiều lời với ngươi nữa, chịu chết đi.
Tiểu Ngư Nhi lao tới vung tay định đánh một chưởng vào hắn.— QUẢNG CÁO —
Là các ngươi ép, sau này nhất định ta sẽ trả món nợ này với các ngươi.
Cổ Viêm lấy một viên bạo huyết đan trong giới chỉ ra bỏ vào miệng, viên đan dược này một khi sử dụng có thể nhanh chóng tăng mạnh tu vi trong thời gian ngắn nhưng hậu quả để lại chính là khiến cho kinh mạch bị đứt đoạn lục phủ ngũ tạng bị thương nghiêm trọng nhẹ thì nằm liệt giường dùng thuốc đặc trị ba đến bốn tháng mới khỏi còn nặng thì tàn phế cả đời không thể tu luyện.
Nguy rồi, hắn định tẩu thoát mau giết hắn.
Hải Long Mãng lao tới tấn công há miệng ăn thịt hắn, Tiểu Ngư Nhi lùi lại phía sau để tránh bị thương tích, lúc này chỉ còn cách để cho Hải Long Mãng ra tay tiêu diệt hắn, tuy có tiếc nuối nhưng không sao chỉ cần con yêu thú này giết được hắn là nàng cảm thấy mãn nguyện rồi.
Đáng ghét vậy mà nói không xen vào cuộc chiến của hai bọn ta, đúng là loại yêu thú không giữ lời uổng công ngươi tu luyện nhiều năm thật uổng phí.
Khặc khặc, ta nói rồi ta không phải con người cần gì phải giữ chữ tín với các ngươi đặc biệt là tiểu tử ngươi ta càng không cần phải giữ chữ tín làm gì, muốn đi sao đừng có mơ tưởng chịu chết đi.
Tốc độ ánh sáng mau đưa ta rời khỏi đây.
Cổ Viêm lẩm bẩm trong đầu phát động toàn bộ năng lượng sử dụng tốc độ ánh sáng để tẩu thoát.
Hải Long Mãng cái miệng đã bao chặt lấy phần thân trên của Cổ Viêm cứ tưởng sẽ ăn thịt được hắn nào ngờ hắn biến thành một đạo ánh sáng kim sắc lấp lánh như ánh sáng mặt trời bay vèo một mạch ra khỏi mặt biển tốc độ này quá nhanh nhanh đến mức nó không phản ứng kịp cho dù có dồn toàn bộ sức mạnh cũng không đuổi kịp.
Đáng ghét lại để hắn chạy thoát, tiểu tử thối đừng để bổn thánh gặp ngươi lần nữa nếu không ta sẽ xé xác ngươi ra làm trăm mảnh.
Hải Long Mãng phẫn nộ gào thét.
Tiểu Ngư Nhi trong lòng cũng vô cùng tức giận, lại để tiểu tử đó chạy thoát sau này ắt sẽ trở thành mối họa lớn trong tộc, lần này nàng quay trở về tộc quyết tâm bế quan tu luyện thề với lòng mình rằng không đột phá võ tôn cảnh không bước ra khỏi tộc nửa bước chỉ có đạt đến võ tôn cảnh mới có cơ hội đánh bại được hắn.