Hành Trình Khám Phá Thế Giới Mới Của Thực Thể Thần Bí

Chương 184:




Trong lúc Cổ Viêm không để ý hai tỳ nữ của vị thánh nữ kia đã lén lút luồn từ phía sau bắt lấy hắn khiến hắn không cách nào nhúc nhích được.
Hả, móc mắt ta, ta đâu có làm gì sai mà móc mắt ta, nữ nhân điên ngươi thật không nói lý lẽ gì hết.
Cổ Viêm nét mặt hoảng sợ nói.
Tiểu tử thối ngươi đã làm chuyện gì xấu xa mà còn tỏ ra là mình vô tội hôm nay nếu ta không móc mắt lột da xẻo thịt ngươi ra thì thà sống trên đời này còn có ích gì nữa.
Thánh nữ xinh đẹp nhìn Cổ Viêm vẻ mặt căm phẫn rưng rưng nước mắt quát.
Thánh nữ chuyện này không thể được đâu dù hắn có gây chuyện tày trời gì người cũng không thể giết hắn, nếu không ta không biết nói sao Cừ Lôi đại nhân và cung chủ mong thánh nữ suy nghĩ lại mà dừng tay.
Ta không quan tâm hôm nay cho dù cung chủ có đến cũng đừng mong cứu được hắn.
Thánh nữ tức giận lao tới đòi lấy mạng của Cổ Viêm, Hải Cát không còn cách nào khác đành phải động thủ, tuy vậy để tránh nàng ta bị trọng thương lão cũng chỉ phòng thủ không công.
Trong khi cả hai tên yêu tộc này còn đang bận đánh nhau, thì Cổ Viêm lại đang ung dung ngồi ghế ăn hoa quả, phía sau hai tỳ nữ trước đó còn đang không chế hắn nay lại tỏ ra yêu kiều mỗi đứa một bên bóp vai cho hắn, vừa ngồi vừa ăn hoa quả lại được xem diễn kịch, chỉ tiếc là nếu như được ăn hải sản thì còn gì bằng.
Thánh nữ kia mải đánh nhau với Hải Cát trưởng lão giờ mới để ý tới Cổ Viêm, tên tiểu tử này sắp chết đến nơi mà hắn còn có cái thái độ ung dung lại còn để cho hai tỳ nữ của nàng ta bóp vai cho hắn, nhìn hắn hưởng thụ như vậy thật khiến cho người ta phát ghét.
Hai các ngươi có còn là người của Bạch Ngọc cung chúng ta không vậy lại dám đi bóp vai cho hắn, nếu không dừng lại cái hành động ngu xuẩn đó đừng có trách ta.
Thánh nữ tức giận quá.
Bình tĩnh đi tiểu cô nương, đằng nào tý nữa ta chẳng bị ngươi giết, cho ta một chút hưởng thụ trước lúc chết cũng không được sao, cho dù làm yêu cũng đừng có quá nhỏ mọn thế chứ.
Cổ Viêm ngồi rung đùi không một chút lo sợ vui vẻ đáp lại.
Hải Cát, ngươi mau tránh ra, hôm nay ta phải móc mắt hắn ra, nếu ngươi còn cản ta nữa, ta sẽ chết trước mặt cho ngươi xem, để xem thử ngươi ăn nói sao với cung chủ.
Thánh nữ, người đừng làm khó lão phu mà, người biết lão phu không có gan giết người, lão phu càng không thể để người động vào thiếu hiệp kia, nếu hắn ta mất một cọng tóc nào, thì cả tộc chúng ta sẽ gặp nguy hiểm với vị tiền bồi đứng sau lưng hắn.
Hải Cát nhỏ giọng khẽ khuyên.
Hóa ra có người đứng sau chống lưng cho hắn làm càn, nhưng chống lưng thì đã sao, hôm nay bổn tiểu thư muốn lấy mạng ngươi, cho dù bất kỳ ai cũng không cứu nổi ngươi đâu.
Thánh nữ tức giận lao tới công kích Cổ Viêm, Hải Cát lại ra tay đứng phía trước chắn cho hắn, hai kẻ này cứ giằng co nhau trước mặt hắn, khiến hắn cảm thấy càng lúc càng thấy khó chịu.
Đủ rồi đấy dừng tay cho ta đi, nhìn các ngươi diễn kịch làm ta phát ngán chết đi mất.
Cổ Viêm lớn giọng quát.
Tên dâm tặc ngươi dám quát bổn tiểu thư, thật không biết lượng sức chịu chết đi.
Thánh nữ lao tới, Hải Cát lại ra chặn.
Ngươi luôn nói ta là dâm tặc, được thôi cái danh này vậy ta xin nhận, nếu móc mắt ta có thể giúp ngươi xả giận vậy thì đến đi, đến mà móc hai con mắt của ta đi.— QUẢNG CÁO —
Lời này Cổ Viêm nói ra khiến cho Hải Cát và thánh nữ vô cùng kinh ngạc, vốn dĩ lão già Hải Cát này còn muốn bảo vệ hắn, nhưng nay hắn lại tự nguyện hiến mạng lão ta cũng không cản thánh nữ lại nữa, tiểu tử này có chết cũng là do hắn tự nguyện không liên quan đến lão.
Thiếu hiệp lời ngươi nói là thật sao, đầu óc ngươi không phải có vấn đề rồi chứ.
Hải Cát ngạc nhiên mở miệng hỏi lại.
Đương nhiên là thật rồi, các ngươi có thể yên tâm ta có thể đảm bảo chuyện sống chết của ta sẽ không ảnh hưởng gì đến Bạch Ngọc cung các ngươi, nhưng mà muốn ta chết cũng được, bảo con tiểu nha đầu đó đồng ý với ta một chuyện, nếu ả ta làm được ta sẽ đồng ý cho ả ta móc mắt ta, thậm chí là giết ta.
Cổ Viêm vui vẻ mở miệng nói.
Thánh nữ nghe những lời hắn nói lại do dự suy nghĩ lại, không biết tên tiểu tử này lại dở trò gì xấu xa để hại nàng ta, nhưng nếu bỏ qua cơ hội này sẽ không bao giờ có thể rửa sạch nỗi nhục nhã mà hắn đem đến cho nàng.
Thấy nữ nhân này bắt đầu do dự, Cổ Viêm lại vẫy tay gọi nàng đến, muốn nói nhỏ cho nàng nghe.
Nữ nhân này hiểu được ý đồ của hắn lại gần ghé tai vào miệng hắn nàng rất muốn biết xem hắn rốt cuộc muốn giở trò gì với nàng.
Hai người thì thầm to nhỏ, bên ngoài không biết được họ đang nói chuyện gì, chỉ biết lúc sau thấy thánh nữ đỏ mặt xấu hổ như thể nghe được chuyện gì đó hết sức bỉ ổi vô liêm sỉ của hắn, nhưng nàng ta cũng không phải là kẻ dễ lùi bước yêu cầu này của hắn nàng ta chấp nhận, chỉ cần có thể giết được hắn, dù có phải trả giá như thế nào cũng đáng.
Trong căn phòng của thánh nữ Cổ Viêm bị trói ở một góc cột đá bởi một loại xích đặc biệt vô cùng cứng cáp cho dù là võ tông cảnh cũng khó mà có thể thoát ra được huống chi một võ hoàng như hắn.
Những lời ngươi nói là thật sao, chỉ cần ta làm theo ý của ngươi, ngươi sẽ để cho ta tùy ý xử trí ngươi đúng không?
Thánh nữ mở miệng hỏi.
Đúng vậy, ngươi nói xem lão tử ta đây hành tẩu giang hồ lâu như vậy, mà chưa gặp trường hợp oan uổng như này đã mang tiếng là dâm tặc mà có tiếng không có miếng như vậy thiệt thòi cho ta quá.
Chỉ cần ngươi hôm nay trước mặt cởi hết sạch y phục xuống quay một vòng cho ta xem, ta đảm bảo sẽ nguyện hiến dâng mạng sống này cho ngươi, ngươi muốn hành hạ ta thế nào cũng được, ta sẽ không một lời oán than.
Cổ Viêm thẳng thắng nói.
Nếu như ta không đồng ý thì sao, rơi vào tay ta rồi ngươi nghĩ ngươi có khả năng thoát ra sao.
Thánh nữ nhếch mép cười trêu đùa nói.
Nếu ta đã tự nguyện để cho ngươi bắt thì đương nhiên sẽ cách thoát ra ngoài, ngươi tưởng mấy sợi xích này trói được ta thật sao chỉ cần ta thích, ngươi quá ngây thơ rồi đấy.
Cổ Viêm cười tự tin đáp.
Được thôi, nếu ngươi đã quyết tâm muốn xem toàn bộ cơ thể ta trước khi bị móc mắt lột da xẻo thịt ngươi, nhưng trước giờ ta không giết kẻ vô danh.
Tiên ta là Tiểu Ngư Nhi còn tên của ngươi là gì mau nói đi.
Tiểu Ngư Nhi chỉ tay thẳng vào mặt hắn quát.
— QUẢNG CÁO —
Ta có nhiều tên lắm ngươi có thể gọi ta là Cổ Viêm cũng được mà gọi ta là Vô Tâm cũng được, tất nhiên ngươi muốn chọn tên nào của ta gọi cũng được, ít ra tên ta còn hay chán so với cái tên của một con cá như ngươi.
Cổ Viêm cười giễu cợt nói.
Ngươi … ngươi vậy mà lại là ác ma Cổ Viêm trong truyền thuyết sao, kẻ đã giết chết gia gia ta năm đó hại mẫu thân ta bị nhân tộc truy sát tới chết, tên xấu xa nhà ngươi hôm nay gặp phải ta hôm nay không giết được ngươi ta thật sẽ có lỗi với mẫu thân ta và gia gia ta đã mất.
Tiểu Ngư Nhi nghe đến tên của Cổ Viêm tức giận nức nở vừa khóc vừa quát.
Này này, tiểu cô nương ăn có thể ăn bậy nhưng nói thì không thể nói bậy được đâu đấy, chuyện mẫu thân và gia gia ngươi chết thì liên quan gì đến ta, mà cho dù chúng có chết dưới tay ta thật đi chăng nữa thì cũng chỉ vì chúng quá ngu đến cái mạng của mình còn không biết giữ thì sao có thể trách người khác được.
Cổ Viêm cũng không thua kém nàng ta nhăn mặt quát lại.
Tên xấu xa nhà ngươi, ngươi có còn nhân tính nữa không vậy đến mẫu thân và gia gia ta đã khuất ngươi cũng đào lên chửi, quả nhiên mọi người đồn đại ngươi là ác ma không sai, ngươi làm ta tức chết đi mất.
Ta không muốn tốn thời gian với tên xấu xa ngươi nữa, mau chịu chết đi.
Tiểu Ngư Nhi nghe những lời hắn nói không nhịn nổi nữa lao tới định dùng một chưởng đánh Cổ Viêm thì đúng lúc này toàn bộ cơ thể hắn bỗng hóa thành dạng vũng nước lỏng dễ dàng thoát khỏi xiềng xích của nàng ta, vũng nước này ngay sau đó đã nhào nặn thành hình dáng con người của cùng trở thành hình dạng của Cổ Viêm.
Trước cảnh tượng trước mắt Tiểu Ngư Nhi không thể hình dung ra rốt cuộc tên Cổ Viêm này có còn là con ngươi nữa không, đến cả dây xích được làm bằng đá huyền băng ngàn năm có thể trói được cả võ tông cảnh vậy mà một võ hoảng cảnh như hắn lại dễ dàng thoát ra được, không biết công pháp hắn tu luyện rốt cuộc là loại gì đẳng cấp ra sao nhưng thế này cũng quá biến thái.
Tiểu cô nương ta nói rồi mà, trừ khi Cổ Viêm ta tự nguyện bị bắt thì ngươi đừng mong có khả năng bắt được ta.
Ngươi luôn miệng nói ta là ác ma là kẻ chuyên đi làm những chuyện xấu xa, vậy còn ngươi thì sao ngươi cũng đâu hơn gì ta rõ ràng ngươi cũng đâu phải là yêu mà ngươi là lại sống ở khu vực yêu tộc bao nhiêu năm nay, nếu để đám người nhân tộc chúng nhìn thấy liệu có chấp nhận ngươi là một con người không, làm người không muốn lại muốn làm yêu, ngươi đúng là nỗi nhục nhã của nhân tộc chúng ta, ha ha.
Cổ Viêm chỉ tay thẳng vào mặt nàng cười giễu cợt nói.
Câm miệng thối của ngươi lại cho ta ngươi thì biết cái gì mà phán xét con người ta, cung chủ nói với ta mẫu thân ta là yêu phụ thân ta nhân tộc vậy ta có một nửa là yêu sống trong môi trường yêu tộc cũng đâu có gì sai, ít ra ta cũng không làm mấy cái chuyện xấu xa để cả đại lục này phải ghét như ngươi.
Ta còn tưởng cái danh xưng ác ma đó ghê gớm tới mức nào, hóa ra chỉ là một tên võ hoàng cảnh nhỏ nhoi, hôm nay ngươi rơi vào tay ta thì đừng mong yên ổn sống sót rời khỏi đây.
Tiểu Ngư Nhi tức giận vung tay đánh một chưởng về phía Cổ Viêm nhưng lúc này hắn đã biến thân thể mình thành dạng đốm lửa bay ra khỏi phòng, nữ nhân này thấy thế tức tốc đuổi theo hắn.
Phía bên ngoài Hải Cát và đám tỳ nữ quan sát trận chiến của hai người, không một ai dám nhúng tay vào trận chiến bởi vì cho dù họ giúp bên nào thì người chịu thiệt vẫn là bản thân họ.
Ha ha, mệt chưa hả, đồ nghiệt chủng có giỏi bắt gia gia ngươi đi, lêu lêu.
Cổ Viêm đứng trên một tảng đá lắc lắc cái mông trọc tức vị thánh nữ này vẻ mặt cực kỳ vui sướng.
Tiểu Ngưng Nhi đuổi theo hắn một hồi lâu, lúc này cũng đã thấm mệt, tên tiểu tử này không biết ăn gì mà nhanh như con sóc vậy, nàng ta bị hắn quay tròn đến nỗi không kịp để thở.
Hộc hộc.
Tiểu tử thối ngươi nói ai là thứ nghiệt chủng, ngươi thử nói lại xem, nếu để ta nghe một lần nữa ta sẽ cắt lưỡi ngươi cho thủy quái ăn.
Tiểu Ngư Nhi thở hổn hển tức giận đáp.— QUẢNG CÁO —
Con của người và yêu sinh ra không giống người cũng chả giống yêu không gọi là nghiệt chủng thì gọi là gì, ngươi có biết những kẻ như ngươi nhân tộc chúng ta gọi là gì không, gọi là sinh vật hạ đẳng đó đồ ngu ngốc.
Cổ Viêm cười chế giễu nói.
Khốn khiếp có ngươi mới là sinh vật hạ đẳng thì có, cung chủ nói với ta, ta là sự kết tinh của một tình yêu đẹp giữa phụ thân và mẫu thân ta, tuy ta chưa được gặp phụ thân ta ngày nào nhưng ta biết ông ấy là một người tốt, ông ấy không hề chê bai thân phận yêu tộc của mẫu thân ta, hết lòng chăm sóc bảo về người, ông ấy cũng là người duy nhất dám đứng lên chống lại cả nhân tộc để bảo vệ mẫu thân ta, mẫu thân ta cũng vì bảo vệ cho ông ấy mà đã hy sinh thân mình để hiến tế giúp ông ấy đột phá được võ đế cảnh, nếu không phải hiện giờ ông ấy bị truy sát thì đã đến gặp ta từ lâu rồi.
Ta cảm thấy bản thân còn may mắn gấp trăm lần so với tên ác ma xấu xa bị cả đại lục ghét như ngươi.
Tiểu Ngư Nhi không một chút xấu hổ về bản thân, tự tin nhìn thẳng vào mặt hắn quát lớn.
Ôi cảm động quá đi mất, ngươi làm ta sắp cười rớt nước mắt rồi đây này, ha ha.
Cổ Viêm nghe xong câu chuyện của nàng ta không nhịn được ôm bụng cười nói.
Có gì đáng để cười chứ, câu chuyện tình đẹp như vậy, mọi người trong tộc ta đều ngưỡng mộ chỉ có riêng ngươi đầu óc toàn những thứ xấu xa, mới không cảm nhận được cái đẹp của tình yêu mà thôi.
Tiểu Ngư Nhi cau quát.
Thôi thôi, cho ta xin, tình yêu cái gì mà tình yêu, nghe đã thấy buôn nôn chết đi được, chưa cần nói đến phụ thân ngươi có thật lòng với mẫu thân ngươi hay không, chỉ riêng chuyện người với yêu nảy sinh tình cảm đã là đi ngược lại với chuẩn mực quy tắc của thiên địa tự nhiên khiến trời đất phẫn nộ kết cục chẳng có gì tốt đẹp nếu không phụ mẫu ngươi cũng không phải rơi vào cảnh chia ly một người sống một người chết, hậu quả này là do chúng gánh chịu không thể trách ai được.
Người có mệnh của người yêu có mệnh của yêu, con người phải cùng con người tạo ra thế hệ đời sau, yêu cũng vậy như thế mới đúng với quy tắc của tự nhiên chứ không phải cái loại nghiệt chủng như ngươi người không ra người yêu cũng chẳng ra yêu.
Còn về chuyện phụ thân ngươi có thật lòng với mẫu thân ngươi hay không thì ta không biết, nhưng trước giờ ta chưa từng tin trên đời này có chuyện yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, nếu có thật sự đem lòng yêu cũng chỉ là cái tật mê gái đẹp của một tên nam nhân háo sắc bị si mê đến mức không phân biệt được người hay yêu, đến cửa ải của mỹ sắc cũng không qua nổi thì định sẵn có là thiên tài tương cũng không làm lên đại sự gì được chỉ là một kẻ ăn hại suốt ngày chỉ biết đắm chìm vào cái thứ tình yêu hư ảo.
Nếu giả sử mẫu thân ngươi không phải là một mỹ nhân xinh đẹp vạn người yêu mà là một yêu tộc vừa béo vừa lùn vừa xấu xí lại còn bị hôi nách nữa nhưng được cái tính cách lương thiện ngươi nói thử xem liệu phụ thân ngươi còn yêu mẫu thân ngươi nữa không, liệu ngươi có được ra đời mà đứng ở đây khua môi múa mép với ta nữa không.
Chuyện này ta, đương nhiên là …
Đương nhiên cái con khỉ nhà ngươi, thứ cho ta nói thẳng luôn cho ngươi hiểu, nam nhân trong thiên hạ mười người thì chín người đều yêu thích cái đẹp yêu cái vẻ ngoài háo nhoáng của nữ nhân mấy ai để ý được nội tâm bản chất của họ bên trong như thế nào, cũng giống như đi mua đồ ở ngoài chợ cả, chỉ cần thấy màu sắc bắt mắt là mua mấy ai tìm hiểu được chất lượng của nó bên trong như thế nào.
Phụ thân ngươi cũng vậy thôi, không phải mẫu thân ngươi hóa hình thành một đại mỹ nhân vạn người mê khiến hắn ta yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên quyết tâm theo đuổi mẫu thân ngươi bằng được nếu không phải mẫu thân ngươi quá đẹp hấp dẫn hắn, ta nói thẳng luôn này hiện giờ ngươi vẫn còn chưa được đầu thai ở đó mà gân cổ nói chuyện với ta.
Cổ Viêm mở miệng sang sảng nói.
Ngươi nói láo phụ thân ta yêu mẫu thân ta thật lòng không vì vẻ bề ngoài của mẫu thân ta, nếu không người cũng không ngại mà chống đối cả nhân tộc.
Tiểu Ngư Nhi nghe không lọt tai mở miệng quát.
Đương nhiên hắn phải ra sức bảo vệ cho mẫu thân ngươi rồi, đổi lại là ta ta cũng sẽ làm vậy, đến một nữ nhân của mình mà cũng không bảo vệ nổi thì quá là thảm hại, nếu ta mà là hắn ta tìm nơi nào đó có đống phân mà cắm đầu vào cho bớt nhục, ha ha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.