Hành Trình Khám Phá Thế Giới Mới Của Thực Thể Thần Bí

Chương 125: Trong Ta Có Nàng Trong Nàng Có Ta





Ngươi dám đánh cả ta !
Cổ Viêm ngây người tức giận đáp.
Còn dám nói lung tung nữa đừng có trách muội, huynh có thể không tin đám nữ nhân ngoài kia nhưng không thể không tin muội.
Từ cái ngày định mệnh muội và huynh gặp, lúc đó muội chỉ là một phế nhân không có gì trong tay ngay đến cả diện mạo cũng là một quái nhân gớm ghiếc nhưng huynh cũng không vì vậy mà bỏ mặc muội bây giờ muội cũng vậy cho dù sau này huynh có ra sao có là một phết vật hay phế nhân ta thì tình cảm của ta dành cho huynh vẫn không đổi thay.
Ngọc Nhi lại gần ôm hắn nói.
Những lời ngươi nói có thật không, ngươi không lừa dối để lợi dụng ta đấy chứ ?
Cổ Viêm nhìn thẳng vào mắt nàng nghiêm túc hỏi lại.
Đương nhiên là thật, đâu giống như ai đó, ngay từ lúc bé đã lộ bản chất xấu xa, chỉ suốt ngày lợi dụng ta để có được bảo vật từ tay muội, huynh nói xem nói về lợi dụng có phải kẻ đó còn xấu xa hơn muội không ?
Ngọc Nhi nhìn hắn cười trêu đùa nói.
Ngươi đang ám chỉ ta đó phải không ?
Phải chính là ta, ta từ bé bản chất đã xấu xa như vậy rồi đó.
Lúc đó ta chỉ có mục đích duy nhất chính là làm cho bản thân mình mạnh hơn vì thế ta không từ thủ đoạn để đạt được mục đích kể cả giết ngươi ta cũng dám làm, nhưng như vậy thì đã sao, sau nhưng năm tháng khổ cực đó cuối cùng thứ ta nhận được là cái gì, cơ duyên thay đổi cuộc đời thì không, không những vậy còn có nguy cơ mất mạng tại một nơi hoang vu hẻo lánh.
Từ lúc còn nhỏ thể chất ta đã tầm thường định sẵn là một người thường nhưng không vì thế mà ta ỷ lại phó mặc cho số phận ỷ lại vào Cổ Lão đầu, ngay từ lúc ta năm tuổi mỗi ngày ta đều phải vào rừng săn bắn kiếm miếng ăn manh áo, rảnh rỗi đều chăm chỉ luyện võ rèn luyện bản thân ta cứ tưởng bản thân chăm chỉ sẽ có một ngày nào đó gặt hái được thành công nào ngờ vẫn chẳng thay đổi được gì còn không bằng một góc của đám công tử tiểu thư danh giá ngoài kia, không những không cần phải lo cái ăn cái mặc mà ngay cả thiên phú cũng được thừa hưởng từ phụ mẫu còn ta thì sao ngày từ lúc sinh ra đã là thể chất người thường, ngươi nói xem ta có đáng thương không, ta có xấu xa cũng là do hoàn cảnh bắt buộc, cũng là ông trời kia đối xử với ta quá bất công ?
Cổ Viêm hai tay nắm chặt vẻ mặt căm phẫn nói.
Những gì huynh trải qua muội đều hiểu nhưng mà Cổ Viêm à, huynh còn nhớ lúc trước muội đã nói gì với huynh không ?
Huynh không thể trở thành người xấu được, những hành động xấu xa những lời nói mắng chửi thậm tệ của huynh chẳng qua chỉ đang che dấu bản chất thật của mình, rõ ràng bản chất của mình không xấu nhưng lại cứ thích làm người xấu.
Ngọc Nhi lấy tay vuốt ve gò má hốc hác của hắn cười nói.
Không phải vậy đâu, lúc đó ta thật sự là một con người rất xấu xa, ta giúp đỡ ngươi cũng chỉ vì gia thế của, lúc đó vì nhìn thấy y phục trên người ngươi lúc đó là đồ thượng hạng nên ta phỏng đoán ngươi là người của gia tộc lớn nên ta mới chịu cứu ngươi.
Ta không tốt như ngươi tưởng tượng đâu.

Cổ Viêm nét mặt có chút áy náy nhìn nàng nói.
Cho dù là vậy thì cũng đã sao, lúc đó huynh cũng vì tình thế ép buộc thôi, sao muội có thể trách huynh được.
Trước giờ muội chưa từng thấy có người xấu nào tốt như huynh.
Quảng Cáo
Muội chưa từng thấy người xấu gì như huynh đối xử với một người xa lạ như muội còn tốt hơn bản thân mình, có miếng ăn ngon lúc nào cũng nhường ta trước.
Đến y phục bẩn cũng là một tay huynh tự tay giặt sạch.
Ba năm cực khổ cõng muội đi tìm thần dược trị thương, chưa một lần nào phàn nàn nửa câu cũng không có ý định bỏ cuộc giữa chừng.
Ngay cả những chuyện xảy ra tại Uyên Ương Tự Tình Đầm mặc không muốn tham gia nhưng vì làm cho muội vui, muốn tìm tung tích của Tuyết Vân Sơn lấy Thái Nhất Chân Thủy khôi phục diện mạo cho muội, mặc dù biết cho dù biết cho dù có tìm được với cơ thể phàm tục của mình cơ hội trèo lên được bằng không, nếu là người khác có lẽ sẽ vì chướng ngại trước mắt sẽ bỏ cuộc, còn huynh biết là bản thân không có khả năng nhưng vẫn không có ý định bỏ cuộc vẫn ra sức vì muội dù chỉ còn một tia hi vọng huynh vẫn tiếp tục tiến lên phía trước, huynh nói xem trên thế gian này có người xấu nào mà tốt như huynh không ?
Ngọc Nhi cười nói.
Không ngờ được những chuyện xảy ra hồi đó ngươi lại nhớ rõ đến vậy, ngay cả ta cũng không thể nào nhớ hết được, ta thật là một kẻ ngốc a.
Cổ Viêm gãi đầu xấu hổ cười nói.
Huynh thì nhớ được cái gì, nếu không phải muội quay về đại lục tìm huynh liệu huynh còn nhớ đến muội không đây.
Ngọc Nhi nhíu mày cười trách mắng.
Cảm ơn ngươi Ngọc Nhi, cảm ơn ngươi vì tất cả, cảm ơn ngươi đã dành nhiều tình cảm cho kẻ xấu xa như ta.
Ta xin hứa sau này sẽ đối xử thật tốt với ngươi.
Cổ Viêm ôm nàng vào lòng xúc động cười nói.
Nhớ kỹ những lời huynh nói, thử sau này đối xử tệ bạc với muội xem, muội không tha cho huynh đâu.

Ngọc Nhi nhíu mày cười khẽ nhắc nhở.
Ấy ….
Lại có chuyện gì thế Viêm ca, sao mặt huynh cứng đơ ra vậy.
Hình như tiểu đệ ta nó lại dựng ngược lên rồi, phải làm sao đây.
Cổ Viêm mở miệng nói.
Chắc trong đầu lại nghĩ mấy cái chuyện bậy bạ nên mới vậy, đúng là Cổ Viêm xấu xa phải không ?
Ngọc Nhi nhíu mày cười tra hỏi.
Không phải vậy đâu chắc là đo ngươi ở chuồng cạnh ta, ta lại vừa nhìn vào hai cái vú bự vừa trắng vừa tròn của ngươi nên bản thân bị kích thích nên tiểu đệ của ta mới bị dựng ngược đây hoàn toàn là phản ứng tự nhiên chứ không ta không hề có ý nghĩ bậy bạ đen tối như ngươi đang nghĩ đâu.
Quảng Cáo
Cổ Viêm lên tiếng vội minh bạch.
Vậy ra tất cả đều là do lỗi của muội nên huynh mới thành ra như này, ở đây chỉ còn hai ta, có cần muội giúp huynh giải tỏa không ?
Ngọc Nhi mặt ửng hồng tủm tỉm cười nói.
Thôi khỏi, ta cảm thấy không nên thì hơn, làm chuyện đó vừa đau vừa tốn sức lắm.
Cổ Viêm từ chối.
Nói dối rõ ràng rất thèm muốn lại còn ngại ngùng, huynh không làm được thì để muội thay huynh làm.
Ngọc Nhi dứt lời liền thò tay xuống dưới nước túm lấy khúc thịt to dài của hắn đưa vào bên trong khu cấm địa hồng hào của mình một cách nhanh chóng dứt khoát.

Ui za, đau quá, đau chết đi mất.
Ngươi mau thả tiểu đệ ta ra đi, ta xin ngươi đấy, đau quá ta chịu không có nổi.
Cổ Viêm mặt nhăn nhó kêu la nói.
Nói đến đau sao bằng muội được, tiểu đệ của huynh vừa dài vừa cứng như một cục sắt nung làm nóng hết khu vực vụng bụng của muội rồi đây.
Ngọc Nhi hai cánh tay trắng nõn quấn chạy lấy cơ thể hắn vừa rên rỉ trong hạnh phúc nói.
Sao con người ngươi lại dâm đãng đến vậy, lúc nào cũng tự ý quyết định là sao vậy?
Cổ Viêm ôm chặt lấy nàng nhăn mặt quát.
Huynh bảo ai là dâm dãng, huynh tưởng muội hứng thú với mấy chuyện xấu hổ này lắm sao, chỉ vì thỏa mãn dục vọng cho huynh nên muội mới làm vậy thôi.
Cũng chỉ duy nhất một mình huynh mới có phước được làm chuyện đó với muội, huynh nên cảm thấy bản thân mình may mắn đi.
Ngọc Nhi hai tay cuốn chặt lấy cổ hắn không rời khuôn mặt đỏ ửng vì xấu hổ cười đáp.
Nhưng mà ta không chịu nổi nữa ta đau quá, ngươi mau thả ta ra đi.
Cổ Viêm nhăn nhó kêu là trong đau khổ.
Thiệt là, nam nhân gì mà yếu đuối như nữ nhân vậy không biết.
Huynh đâu còn là xử nam đâu, huynh tưởng mỗi mình huynh đau sao dù là lần thứ hai nhưng muội vẫn cảm giác đau như lần đầu với huynh nhưng huynh thấy đấy muội có kêu la gì đâu.
Thông thường những chuyện xấu hổ như này toàn là nam nhân các huynh chủ động trước, vậy mà lại để một nữ nhân như muội chủ động là sao.
Quảng Cáo
Huynh có thật là nam nhân không đấy.
Ngọc Nhi nhíu mày cười trách mắng.
Mấy cái trò này của con người các ngươi, ta thật không quen, rõ ràng lần trước còn cảm thấy chút sung sướng sao lần này lại đau đến vậy.

Cổ Viêm nhíu mày trong đau đớn kêu la.
Phải rồi a, còn thiếu thứ gì, thứ gì trong tình cảnh này có thể xua tan đi cơn đau nhỉ.
Ngọc Nhi trầm ngâm suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng biết được lý do, thứ quan trọng nhất lúc này là một xúc tác của hương vị tình yêu.
Thân thể nàng khẽ nhúc nhích hướng tới phía trước mặt hắn bịt chặt miệng hắn bằng một đôi môi đỏ mọng.
Cổ Viêm càng nhúc nhích dãy dụa thi cơ thể của nàng lại càng dính chặt hơn cuối cùng vẫn không có cách nào phản kháng lại đành để cho nàng tùy ý hoạt động trên người mình.
Ở phía dưới mặt nước, Ngọc Nhi bỗng dưng ngừng hôn mà buông hắn ra.
Ánh mặt nàng khẽ chớp chớp đầu thì lắc lắc hướng về hai hướng xung quanh nhìn hắn như muốn ám chỉ điều gì đó.
Cổ Viêm không hiểu cho lắm cho đến khi hắn nhìn thấy vô số bong bóng nước to bằng nắm tay xuất hiện trước mặt.
Những bong bóng này rất khác lạ, từ bề mặt bóng bóng hắn có thể nhìn thấy những kỳ ức trước đây của mình và Ngọc Nhi, những năm tháng cực khổ cùng nàng đều được tái hiện rất rõ ràng.
Từ cái ngày ở vực sâu vô tận gặp nàng trong bộ dạng xấu xí gớm ghiếc bị tàn phế, cho đến Mộc Phong Thành một mảnh ký ức đẹp tại Âm Dương Tự Tình Đầm rồi đến những chuyện xảy ra ở Tuyết Vân Sơn tất cả đều rất chân thực như mới xảy ra hôm qua.
Những bong bóng này đều là ký ức của Ngọc Nhi tạo ra số lượng bóng càng nhiều, những ký ức lưu lại càng chi tiết, minh chứng cho nỗi nhớ da diết của nàng dành cho hắn bấy lâu nay đã phải chịu đựng.
Phía Cổ Viêm lúc này những bong bóng kỳ ức của hắn bắt đầu hiện ra, những hình ảnh từ lúc chào đời được Cổ lão nâng đỡ nuôi nấng, rồi mỗi ngày đem hắn đến mỗi hộ gia đình khác nhau để xin sữa, cho đến lúc hắn năm tuổi tự vào rừng săn bắn kiếm cái mưu sinh, rồi đến năm 11 tuổi lần đầu tham gia kỳ thi tuyển chọn đệ tự tại Vân Lan Học Viện và rất nhiều chuyện xảy ra sau đó trong đó có cả những ký ức cùng Ngọc Nhi.
Tất cả đều được tái hiện rất chi tiết, Ngọc Nhi cũng vì vậy mà biết được quá khứ trước đây của Cổ Viêm, so với nàng quá khứ của hắn còn cực khổ hơn nàng gấp trăm lần nhưng cũng vì có những ngày tháng khổ cực mà bây giờ mới có hắn trưởng thành ngày hôm nay.
Hai người nắm tay nhau nhìn nhau say đắm một lúc lâu, lần này người chủ động là hắn, cánh tay thô cứng vương ra sau vòng eo con kiến lả lướt của nàng kéo nàng sát lại mà trao cho nàng một nụ hôn.
Ngọc Nhi cảm thấy vô cùng hạnh phúc hai tay cuốn lấy cổ, hai đùi trắng nõn như ngọc cuốn chặt lấy hông hắn không rời, điên cuồng hôn hắn.
Lúc này cơ thể hắn và nàng thật sự hòa lại làm một, mọi cảm giác đau đớn đều biến mất trong dòng nước hàn thủy mát lạnh sự khoái lạc dâng dân cao đến đỉnh điểm hai người vứt bỏ hết thảy mọi ưu phiền cuộc sống, đem bản thân mình vứt lên chín tầng mây hưởng thụ trái cấm của tình yêu.
Trong hắn có nàng trong nàng có hắn, chỉ mong cảm giác tuyệt diệu này sẽ mãi không bao giờ biến mất.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.