Hắn Đang Vờ Sợ Hãi

Chương 126: Chương cuối (Hoàn chính văn)




Khỉ Ốm không nghe thấy gì cả, Tuân Thiên cũng thế, bọn họ đè lại Lâm Hổ đang rục rịch cố gắng lắng nghe nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
"Hay là nó nghe thấy ảo giác?" Khỉ Ốm lặng lẽ nói chuyện bằng khẩu hình miệng với Tuân Thiên, người sau mím mím môi lộ ra ánh mắt đồng quan điểm, hai người bọn họ cùng Lâm Hổ đợi ba phút, cuối cùng Khỉ Ốm kiên quyết túm vai Mèo Con, "Mèo Con, chúng ta đi..."
Không nghĩ tới Lâm Hổ không đợi Khỉ Ốm nói xong đột nhiên tránh khỏi gã kích động chạy về phía lỗi rẽ, Khỉ Ốm ôi chao một tiếng vội vã xông lên trước ôm hông của Lâm Hổ nhấc nó lên, "Giời ơi, sao em lại nặng thế --"
"Làm cái gì đấy! Em nghe thấy tiếng bước chân của anh Thẩm rồi! Anh ấy còn sống!" Lâm Hổ vừa bẻ tay Khỉ Ốm vừa đá chân, đây là lần đầu tiên nó vùng vằng tùy hứng không hiểu chuyện trước mặt mọi người, nếu là bình thường có lẽ Khỉ Ốm sẽ kệ cho nó quấy nhưng giờ không phải lúc, Khỉ Ốm bị thằng bé mơ mộng hão huyền này làm cho bực mình, mắng: "Ở đâu có tiếng bước chân? Mèo Con, em thế này là quá chủ quan!"
Gã vừa nói xong Tuân Thiên bỗng nhiên từ sau cửa phát ra một tiếng nghi vấn, anh thả Bạch Nga sau lưng xuống rồi rút súng đen bên hông ra, "Có người tới..."
Khỉ Ốm: "..."
Tuân Thiên chẳng muốn đi quản Khỉ Ốm bị vả mặt khét lẹt, anh tiến lên bảo vệ hai người ở sau lưng nhanh chóng móc ra một băng mười viên đạn từ trong túi, sau khi ấn vào lập tức lên đạn, nòng sũng chĩa thẳng vào ngã rẽ có tiếng bước chân.
"Đừng." Lâm Hổ kêu lên ngắn ngủi, Khỉ Ốm lập tức bịt miệng nó, "Kêu cái gì mà kêu, lỡ đâu là zombie thì sao!" Lâm Hổ nghe được câu này bèn lắc đầu, ô ô như đang phản đối.
Dần dần tiếng chân tới gần chợt dừng một chút, cũng nhờ vậy Tuân Thiên càng thêm chắc chắn đang tới là con người. Anh ta căng cứng bả vai, một giây sau Thẩm Trạch Đồng chậm rãi đi tới từ ngã rẽ, quần áo tả tơi bẩn không chịu nổi, trên tóc dính thứ gì không rõ đã biến thành màu đen đặc, cả người bẩn như vừa tắm sông Tô Lịch nhưng đôi mắt vẫn trắng đen rõ ràng, còn biết chớp, biết trợn mắt, không thể nghi ngờ anh vẫn còn là con người.
Khỉ Ốm bị vả mặt vẫn bất động ôm lấy Lâm Hổ cũng muốn khóc lên, gã vừa buông tay Lâm Mèo Con đã huhu nhào tới chỗ Thẩm Trạch Đồng, Thẩm Trạch Đồng cũng kìm lòng không đặng tiến lên hai bước nhưng khi cách Lâm Hổ một khoảng lại lùi về sau một chút.
Lâm Hổ không chê Thẩm Trạch Đồng vừa dơ vừa thúi, thực tế nó cũng không khá hơn là bao, nước mắt chảy từ cổ rơi xuống đất khiến khuôn mặt bẩn càng thêm bẩn. Thẩm Trạch Đồng bỗng nhớ lại lần đầu gặp Lâm Hổ ở bệnh viện Sơn Loan, lúc ấy thằng bé còn lôi thôi hơn cả bây giờ, đúng là đứa con nít bùn, chờ dẫn đi tắm xong lại nhận ra nhóc bùn có một khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo, không rành thế sự, yếu ớt khiến người khác muốn nuôi nó trong lâu đài thủy tinh.
"... Em cao lên rồi." Thẩm Trạch Đồng lúc đầu cố gắng ngồi xổm xuống lại nhận ra như vậy chỉ đến ngực Lâm Mèo Con, anh lại hơi đứng lên một chút, cười vén lọn tóc bị dính nước mắt bết lại trên mặt nó, "Sao lại khóc rồi? Tóc cũng nên cắt..."
"Vâng." Lâm Hổ gật đầu, mới qua hai tháng mà đường nét trên khuôn mặt nó đã cứng cáp không ít, không còn giống lần đầu vừa nhìn đã tưởng đấy là đứa trẻ con, mắt hạnh vẫn to tròn như trước, còn đang không ngừng rơi lệ. Thẩm Trạch Đồng bất đắc dĩ thở dài dùng bàn tay đè gáy Lâm Hổ, anh cúi đầu khẽ hôn lên trán nó, thời gian rất ngắn, như lông chim nhẹ nhàng lướt qua nhưng Thẩm Trạch Đồng đã vô cùng thỏa mãn, anh đứng thẳng lên, "Em giỏi lắm, trở về đi."
Anh vỗ vai Lâm Hổ, lại phất tay với Khỉ Ốm, Khỉ Ốm gào to một tiếng: "Đội trưởng Thẩm! Anh trâu bò, tôi phục! Zombie Tiêu Tê đánh không lại anh thế mà giải quyết được."
Thẩm Trạch Đồng thấy Khỉ Ốm thảnh thơi liền biết vấn đề trước mắt đã được giải quyết hoàn toàn, cách đó không xa Lưu Huy cũng vịn tường chậm rãi đứng lên, chờ hết hoa mắt hắn cũng không có gì đáng ngại, có thể chạy có thể nhảy, lại là một cu ly chịu khó không biết mệt nhọc.
Tuân Thiên để mọi người ra xe trước còn mình đứng nơi đầu sóng ngọn gió đi phá đám đội trưởng và bạn trai của đội trưởng đang mải yêu đương bên thi thể.
"... Kệ họ sống hay chết?" Tiêu Tê đã lau sạch nước mắt trước khi Tuân Thiên tới, tuy trước đây trong đội hình tượng của hắn cũng không phải là đàn ông đổ máu không đổ lệ, mọi người huấn luyện đến nửa đêm trên chân nổi toàn bọc nước, toàn thân không thể động đậy, tắm cũng không có sức nhưng hôm sau trước 5h sáng đã phải tập hợp ở sân huấn luyện, mấy người trẻ tuổi hầu như đều rúc trong chăn lén lau nước mắt.
Những thứ này cũng chỉ là mấy mầm non mới nhập ngũ, sau này không ít chiến hữu xuất ngũ vì bị thương, về sau có người hài cốt cũng không còn, một vài người mãi ở lại nơi đất khách, dưới mộ chỉ chôn quần áo và di vật, Tuân Thiên đã từ khóc không thành tiếng đến im bặt.
Nhưng chuyện này cũng không hề gây trở ngại Tiêu Tê có cái mác đội trưởng, trước mặt Tây Tư Diên kéo thương cảm thì thôi, để Tuân Thiên biết hắn bị dọa đến khóc lên có mà chết à?
"Mù tịt mấy cái nghiên cứu linh tinh, anh chưa chôn sống hết cả đám là tận tình tận nghĩa lắm rồi." Tiêu Tê ôm hông của Tây Tư Diên trên mặt là cái vẻ chê rất chê, nơi phía dưới vẫn rất tinh thần, Tây Tư Diên không thể nhịn được nữa tự tay bóp mạnh hai cánh mông của hắn, cuối cùng Tiêu Tê cũng ôm mông ngậm miệng lại.
Tuân Thiên biết hắn ở đây nói lẫy, dỗ như dỗ trẻ con: "Tất cả mọi người phải được đưa đến vực an toàn, tôi chỉ hỏi có ai đối xử đặc biệt tệ với anh lúc bị nhốt không, mau tẩn một trận, sau này làm tay đen không dễ đâu."
"... Tôi là cậu chắc, ai lại nhàm chán thế?"
Tuân Thiên tức giận đập vai Tiêu Tê, "Ý gì hả? Đội trưởng, tôi còn món nợ lớn chưa giải quyết với anh đâu, anh đã sửa cái mái nhà dột của đội Thánh Quang chưa? Sao đột nhiên lại mọc ra một người phụ nữ nắm quyền? Hồ cái gì Điệp ấy, tôi nhận tội thay anh mà một que củi cũng không nhận được..."
"À..." Tiêu Tê nắm tay Tây Tư Diên, "Đi thôi, đi lừa đám nghiên cứu viên kia về khu an toàn."
Tuân Thiên/Tiêu Tê giớ ngón giữa với cái bóng lưng chó chết của nhau.
Bàn về giao tiếp, Lưu Huy có một khuôn mặt hàm hậu, Tiêu Tê và Tuân Thiên lại là đi với Bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy. Lúc trước Tiêu Tê còn muốn gϊếŧ hết đám mặc áo dài trắng này, Tuân Thiên còn giật dây đội trưởng báo tư thù, nhưng đến trước mặt mọi người lại trưng ra cái vẻ giải phóng quân gặp phần tử trí thức cao cấp, tình cảm bộc lộ trong lời nói hai câu ba lời đã lừa hết nhân viên nghiên cứu lên xe.
"... Ân Hách đâu?" Tiêu Tê cuối cùng cũng nhớ ra người này, Tuân Thiên đã nghe Tây Tư Diên nói về y trước đó, lắc đầu, "Lúc đi tìm Lưu Huy và Bạch Nga tôi chưa từng thấy người sống thứ hai trong căn cứ... Dọc theo đường đi mấy chục con zombie lượn qua lượn lại, anh muốn tìm người nhớ cẩn thận."
Tiêu Tê đoán Ân Hách bị Đào Bách Khả nhốt tại phòng nào đó, để lại Lưu Huy và Thẩm Trạch Đồng trông giữ người bị thương, những ai có thể chạy nhảy, bao gồm cả đám nhà nghiên cứu đều bị kéo đi tìm người, mới vừa lao đi trăm mét Tiêu Tê bỗng nhiên phất tay một cái bảo mọi người quay về không cần tìm nữa.
"Sao thế?" Tây Tư Diên hỏi, "Thấy y rồi à?"
"... Không thấy thi thể của Đào Bách Khả." Tiêu Tê đối hướng dẫn Tây Tư Diên quay về chiến trường, chỗ vốn có thi thể lúc này chỉ còn lại một vũng máu, những tên đàn em phơi thây chốn hoang dã, Tiêu Tê nhìn quanh một lần, đâm vào đầu mỗi tên một dao sau đó dùng cỏ dại và lá rụng phủ lên.
Chỉ có thể là Ân Hách lặng lẽ cõng thi thể Đào Bách Khả đi, Tiêu Tê thổn thức ngẩng đầu nhìn trời, xa xôi là dãy núi màu vàng quýt, tảng sáng mặt trời mới mọc.
Hiện tại họ có hai chiếc xe có thể sử dụng, một chiếc to chở nghiên cứu viên, một chiếc nhỏ hơn chở người một nhà. Trên đùi Bạch Nga mới đổi băng khử trùng, uống thuốc giảm đau xong đeo máy thở oxy, tình huống tạm thời ổn định, nhưng lúc về lấy đạn ra lại là một cuộc chiến sinh tử.
Lưu Huy tạm thời đảm nhận việc làm gối để Bạch Nga gối lên đùi mình, hắn ôm cánh tay bị thương tựa đầu lên thành xe buồn ngủ nhưng chỉ cần vừa nhắm mắt lại trong đầu lại hiện lên hình ảnh người tiến hóa lần hai kia giơ nắm đấm về phía mặt mình, trong lòng hắn sợ nổi da gà ngậm ngùi chắc mình còn phải gặp ác mộng mấy ngày nữa.
Cửa xe đung đưa, Thẩm Trạch Đồng ôm Lâm Hổ mặt mày buồn ngủ nhưng vẫn cố giữ tỉnh táo xuất hiện ở cửa, anh cố ý để Tuân Thiên chiếu cố người khác trước nên vết thương trên người vẫn chưa được xử lý. Lưu Huy dùng khẩu hình miệng chào hỏi lại chỉ chỉ vào ngực anh ý bảo mau đi tìm Tuân Thiên xử lý, lỡ đâu nhiễm trùng mưng mủ lại tạch luôn giữa thời tận thế thiếu thốn thuốc men này.
Thẩm Trạch Đồng gật đầu, anh cụp mắt thì thầm bên má Lâm Mèo Con một thoáng rồi ôm nó đặt bên cạnh Lưu Huy chiếm nốt bên đùi còn lại của hắn.
Lưu Huy: "..." Hắn thấy mình bây giờ như heo mẹ đang cho hai con heo con ăn.
"Ngủ đi, tỉnh dậy là về đến nhà rồi." Thẩm Trạch Đồng đắp áo khoác lên người Lâm Hổ, anh đã thay bộ quần áo dân chạy nạn kia ra tìm một bộ quần áo sạch sẽ của nhân viên trong phòng trực bên cạnh.
Thẩm Trạch Đồng gật đầu chào hỏi với Lưu Huy rồi xuống xe đi về phía Tiêu Tê, đúng lúc Tiêu Tê và Tây Tư Diên quay về gặp được Khỉ Ốm và Tuân Thiên, không biết bốn người nói gì mà khí thế ngất trời.
"Chỉ là suy nghĩ mà thôi, tôi cũng chỉ đang kiến nghị anh đảm nhiệm." Tuân Thiên nhức đầu xoa huyệt thái dương, "Hiện tại người có các loại dị năng, người tiến hóa lần hai loạn như len sợi, cái đám nhân viên nghiên cứu kia mang theo tư liệu quay về anh nghĩ khu an toàn hay cả quốc gia sẽ ngừng thí nghiệm sao?"
"... Được rồi, cậu nói cũng có lý nhưng tôi không muốn đứng trên đầu gió đỉnh sóng đấu với một đám người tiến hóa đâu." Tiêu Tê nói, Tuân Thiên lập tức cướp lời: "Đây không phải chuyện anh muốn hay không muốn. Anh có thể giấu diếm dị năng của mình cả đời, cũng có thể làm như không thấy những chuyện xảy ra trong khi an toàn, nhưng cái này không hiện thực, sớm muộn gì anh cũng phải đứng ra. Hiện nay người dị năng nhất định phải thống nhất, phải có quy chế quản lý nghiêm khắc, cũng phải có ai đó đủ mạnh để ràng buộc họ, anh là sự chọn lựa tốt nhất."
"Hầy, nói sau, nói sau đi." Tiêu Tê khoát khoát tay, "Trước cậu để tôi nghỉ ngơi mấy hôm đã." Tuân Thiên biết đội trưởng đã có ý nhả ra rồi, anh ta nhếch lông mày, thấy tốt liền ngoan ngoãn theo sau.
"Đội trưởng Thẩm!" Khỉ Ốm hưng phấn gọi, cùng lúc đó Thẩm Trạch Đồng đi tới dừng trước mặt họ, anh nhìn xung quanh một vòng cuối cùng mỉm cười với Tiêu Tê, nói: "Tôi sẽ không về với mọi người."
Đôi môi Tuân Thiên khẽ nhếch rồi lập tức ngẩn người, Tiêu Tê và Tây Tư Diên kinh ngạc nhìn nhau, chỉ có Khỉ Ốm ngơ ngác không phản ứng kịp, "Không theo chúng tôi về thì anh đi đâu? Về căn cứ Sơn Loan luôn à? Vội thế làm gì..."
Khỉ Ốm đột nhiên nín thinh, trong nháy mắt tăng nhanh tốc độ nói chuyện: "Hay là anh muốn đi bộ theo xe chúng tôi về, ha ha ha ha, cười chết rồi, đừng nói giỡn vậy chứ đội trưởng Thẩm, mau lên xe đi, anh không biết à, lúc trước tưởng anh chết Mèo Con khóc chết đi sống lại đấy, anh không theo chúng tôi về... tôi..." Khỉ Ốm hít sâu một hơi, khẽ gầm lên: "Tôi biết giải thích thế nào với nó!"
"... Cứ nói tôi về Sơn Loan rồi!" Giọng của Thẩm Trạch Đồng lại rất bình tĩnh, anh vén ống quần lên cho mọi người thấy rõ những vết thương, nói tiếp: "Tiêu Tê, Tây Tư Diên, Tuân Thiên, trước khi đi tôi đã giao chức đội trưởng cho người nối nghiệp, dù không quay về đội lính đánh thuê vẫn có thể hoạt động bình thường. Nhưng có một chuyện hi vọng mọi người giúp đỡ, giúp tôi đưa thứ này về lại nhà xác bệnh viện." Anh gỡ xuống một tấm thẻ đeo trên cổ, "Bên trên ghi tên của tôi, năm sinh và quê quán, xin hãy đặt chung với những người anh em đã chết trước của tôi."
Tiêu Tê chậm chạp không đưa tay ra nhận, đến tận khi Thẩm Trạch Đồng kiên quyết đưa hắn chỉ đành dùng sức lay bả vai Thẩm Trạch Đồng mấy lần, nhận lấy tấm thẻ đeo cổ, hay nói đúng hơn là một cái bài vị nho nhỏ.
"Có khi anh là người miễn dịch." Tiêu Tê cũng thấy mình nói điều vô lý, Thẩm Trạch Đồng nghe xong không nhịn được cười rộ lên anh đã nghe về những nguy hiểm của Tây Tư Diên, anh cười tự giễu trong mắt có chút hâm mộ, "Anh thấy có khả năng sao?"
Tuân Thiên ôm vai Khỉ Ốm, dùng sức xoa đầu gã, "Được rồi, đi thôi, anh đây dẫn cậu đi ăn." "Không ăn!" Khỉ Ốm tức giận đưa lưng về phía Thẩm Trạch Đồng đi nhanh về phía trước, vừa đi vừa duỗi tay lau mặt.
Tây Tư Diên đứng bên cạnh Tiêu Tê, hai người song vai nhìn Thẩm Trạch Đồng dần dần đi xa, anh chậm rãi nắm lấy ngón tay út, ngón áp út, cuối cùng là mười ngón đan nhau, nắm chặt cùng một chỗ.
Mặt trời mọc bị kẹt dưới chân núi đã lâu cuối cùng cũng nhô lên, màu vàng cam rực rỡ xuyên qua tầng mây tỏa xuống khắp thế gian, có người ngủ, có người thức dậy, có người khóc, có người cười, có người trốn trong góc phòng lạnh run, có người hét to tắm máu, có người cõng một thi thể cao lớn khẽ hát chậm rãi bước trên đường, có người ngồi tựa vào rễ cây khô héo cô độc tĩnh lặng nhắm lại con mắt khô khốc, có người lau sạch nước mắt, dù hai mắt sưng đỏ vẫn nói cười haha, có người uể oải tột cùng nhưng vẫn cố cổ vũ cười nói những chuyện tào lao.
Cũng có người cùng người yêu dựa sát vào nhau bên dưới ánh mặt trời, bên tai là tiếng nói chuyện trên trời dưới đất của đồng đội, dưới lòng bàn tay là nhịp tim đập ổn định mạnh mẽ, hơi thở chậm dần rồi chìm vào giấc ngủ.
- HOÀN CHÍNH VĂN -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.