Hầm Táo Ký

Chương 64: Biết chữ




Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Tuy thầy thuốc đối với việc này đã thành thói quen, nhưng bị hỏi như vậy vẫn là lần đầu tiên. Thời điểm nữ tử bị lần đầu tiên rất yếu ớt, còn không biết tiết chế, túng dục như vậy, không tổn thương mới là lạ.
Người trẻ tuổi thật sự là hồ nháo.
Nhìn tình huống của cô nương này, may là còn tốt.
Đại phu bất đắc dĩ, kê một số đơn thuốc bổ, lại dặn dò thêm vài câu. Đường Táo nghe xong xấu hổ đến mức muốn tìm cái hầm chui xuống.
Trọng Vũ đã sớm nhận thấy được Đường Táo đã tỉnh, đại phu đi rồi, liền vén màn lên. Muốn đi qua sờ nàng, lại chỉ sờ được một lớp chăn đệm.
“Bịt kín như vậy làm cái gì?” Trọng Vũ biết thân thể nàng không khỏe, ngữ khí cũng nhu hòa đi không ít, nhẹ nhàng kéo kéo: “Buông tay, đừng bịt kín như vậy.”
Đường Táo không nghe lời, chuyện mất mặt như vậy, nàng không dám nhìn mặt ai nữa.
Từ lúc đi theo sư phụ đến giờ, chuyện dọa người đều xảy ra nhiều hơn.
“Không được náo loạn.” Trọng Vũ dùng sức, đem chăn đệm kéo ra, sau đó bá đạo ôm lấy tiểu cô nương đang xấu hổ vào ngực.
Đường Táo bất mãn than thở vài tiếng, cúi đầu tựa vào ngực hắn. Trọng Vũ bắt được tay nàng, phát giác có chút lạnh, hắn sờ sờ, thấy nàng chỉ mặc ngoại sam mỏng, trong lòng đau đớn một trận, đem chăn bọc nàng lại kỹ lưỡng, thanh âm trầm thấp nói: “Có nghe được lời đại phu nói không?”
Còn dám nói!
Đường Táo im lặng không nói lên lời.
“Rõ ràng đêm qua rất đau, sao không nói cho ta?” Tiếng nói Trọng Vũ trầm thấp. Là hắn không biết, nếu nàng nói cho hắn biết nàng đau, hắn cũng sẽ không gây ức ép lên nàng lâu như vậy. Hắn không nhìn thấy ánh mắt nàng,chỉ có thể thông qua cử chỉ của nàng, lúc ấy trong lòng hắn rất loạn — nàng quá tuyệt vời, làm trong đầu hắn chỉ có nghĩ đến chuyện đó mà không có cẩn thận quan sát nàng.
Nếu là trước đây, hắn tất nhiên có thể phát giác được.
Ngữ khí sư phụ có chút tự trách, tức giận trong lòng Đường Táo cũng vơi đi phân nửa, chỉ nhỏ giọng nói: “Ta…ta sợ chàng không vui.”
—–nàng sợ đau, nhưng cũng sợ sư phụ không vui.
Lần này sư phụ hỉ nộ vô thường, nàng không nắm rõ được tâm tư của hắn, thật vất vả quan hệ mới dịu đi một ít, nàng đương nhiên không muốn chọc giận tới hắn. Hai người bọn họ đã thành thân, viên phòng là chuyện quá đỗi bình thường, nàng cũng đã từng xem qua không ít sách, trong sách đều viết, nữ tử lần đầu tiên làm chuyện như vậy sẽ rất đau.
Chỉ là cái vật kia của sư phụ quá mức.. nàng mới cực kỳ đau.
Trong đầu Trọng Vũ càng nhiều đau lòng cùng áy náy, nếu không phải giờ phút này thân thể nàng yếu, thật muốn hảo hảo răn đe nàng một phen. Hắn thoáng dùng sức, cúi đầu cọ cọ mặt nàng, động tác cử chỉ đều ôn nhu vô cùng: “Về sau không cần chịu đựng như vậy, biết không?”
“Chỉ là..”
“Không có chỉ là.” Trọng Vũ cắn một cái lên mặt của nàng, ngữ khí lạnh lùng nói: “Nếu lần sau còn như vậy, xem ta sẽ trừng phạt nàng thế nào.”
Đường Táo không khỏi ngượng ngùng, yếu ớt hờn giận nói: “Không cho nói nữa.” Cái tật nói những lời vô căn cứ của sư phụ vẫn không thể sửa được, nếu về sau còn như vậy, nàng sẽ thật sự tức giận đấy.
“Làm đã làm rồi, còn không thể?” Trọng Vũ nghe âm thanh ngượng ngùng của nàng, không khỏi cong môi, hưng phấn nói.
Đường Táo biết mình nói hơi quá, cúi đầu im lặng.
— bàn về da mặt dày, nàng vẫn thể so sánh bằng sư phụ.
“Tại sao lại không nói?” Trọng Vũ đưa tay nhéo mặt nàng, hái má phấn nộn như vậy, cảm xúc vô cùng tốt.
Đường Táo cắn môi, tức giận liếc hắn một cái: “Không muốn nói.”
Quả nhiên là lá gan rất lớn, hiện giờ lại dám nói chuyện với hắn như vậy. Trọng Vũ nghĩ thầm, nhưng trong lòng một chút cũng không tức giận, trải qua đêm qua, bọn họ đã chính thức trở thành vợ chồng, mới vừa rồi lại nghe nàng nhịn đau là bởi vì hắn, hắn rất xúc động, nói chuyện yếu ớt như vậy, hắn cũng rất thích.
Cô đôi khi chỉ một chuyện nhỏ thôi cũng đã rất vui rồi.
Trọng Vũ ôm lấy nàng, bàn tay to vỗ về lưng nàng, thanh âm ôn hòa nói: “Tiểu Táo, ta không nhìn thấy, có một số việc đều hữu tâm vô lực.”
Đây là lần đầu tiên sư phụ gọi tên nàng thân thiết như vậy, trong lòng Đường Táo không khỏi vui mừng.
Đột nhiên nghe thấy sư phụ nói như vậy, Đường Táo cực kỳ đau lòng, vội ngẩng đầu lên nói: “Nếu chàng không nhìn thấy, về sau ta sẽ là ánh mắt của chàng.” Nói đến câu cuối, Đường Táo nói nhỏ một chút. Nàng hôn cằm sư phụ, trấn an hắn.
Nhìn sư phụ thương cảm như vậy, là lần đầu tiên nàng nhìn thấy.
“Thật sự không chê?” Trọng Vũ như không tin vào tai mình, lại hỏi một lần nữa.
Đường Táo cười, đầu cọ vào ngực hắn, nhu thuận nói: “Ta vẫn thích.” Mặc kệ sư phụ có biến thành bộ dạng như thế nào đi chăng nữa, nàng vẫn rất thích.
Lúc này Trọng Vũ mới nghiêm trang nói: “Vậy để ta bôi thuốc cho nàng có được không?”
Lúc đầu đến phiên Đường Táo nghi hoặc, mở trừng hai mắt, thốt ra: “Bôi thuốc? Bôi thuốc gì?” Vết thương ở đầu gối thì nàng đã được Hải Đường bôi cho rồi, nàng không nhớ trên người mình còn vết thương nào khác nữa.
Trọng Vũ cười cười, chậm rãi nói: “Đại phu đã nói đây là lần đầu tiên của nàng, đêm qua ta có chút không biết tiết chế làm nàng bị thương, để cho ta bôi thuốc,được không?” Nói xong liền lấy bình sứ ở trong ống tay áo ra.
Đường Táo ước chừng phải hóa ngốc một lúc, rồi mới hiểu được bôi thuốc trong miệng sư phụ nói là có ý gì. Nàng nhìn bình sứ trên tay sư phụ, nhất thời hai má nóng lên, đẩy sư phụ ra, đem thân mình chui vào trong chăn, ngữ khí rầu rĩ nói: “Ta không cần.”
Rất đáng sợ.
Chỉ là… sư phụ thế nào lại cùng đại phu nói cái này?
Nàng không nên tha thứ cho sư phụ nhanh như vậy, cảm tình vừa rồi đều rất đáng thương.
Hơi quá đáng!
Tuy rằng Đường Táo cự tuyệt, nhưng không chịu nổi sự cứng rắn nhõng nhẽo của sư phụ, vẫn để cho hắn thực hiện được.
Chỉ là nghĩ tới hình ảnh kia, Đường Táo xấu hổ tới mức đỏ bừng mặt. Mắt sư phụ không nhìn thấy, nàng thoáng thở ra một hơi. Chỉ là… bởi vì không nhìn thấy, sư phụ liền mấy lần đều không tìm thấy đía phương chính xác, rõ ràng rất nhanh là có thể bôi xong, nhưng lại lần mần tới tận nửa ngày.
Đường Táo xấu hổ đến mức không dám nhìn hắn.
Thật không biết sư phụ có phải là cố ý hay không.
Nhưng sau đó sư phụ lại ôm nàng, hôn mặt nàng, nghiêm trang nói: “Lần đầu có chút ngượng tay, để nhiều lần sau rồi sẽ quen.”
Lại còn có lần sau?
Đường Táo không nhịn được cắn hắn —- nàng mới không dám nghĩ đến lần tiếp theo, lần này cũng đã đủ dọa người rồi.
Từ lúc ở cùng phòng cho tới nay, thái độ của sư phụ đối với nàng tốt hơn rất nhiều. Nhưng nàng vẫn phải cẩn thận hầu hạ hắn, sợ chọc giận hắn, hiện giờ mình có chút hơi hồ nháo, sư phụ cũng không tức giận.
Sư phụ mỗi ngày đều ngủ cùng nàng ở Kiêm Gia Các, là nam tử khí huyết phương cương, lại mới nếm chuyện này lần đầu tiên, mỗi khi ôm lấy nàng, tâm đều nổi dậy. Nhưng thân thể của nàng còn đang yếu, không thể sinh hoạt vợ chồng được, sư phụ còn cố tính hỏi, đại phu nói là ít nhất cần tĩnh dưỡng ba đến năm ngày.
Đường Táo chỉ cần nghĩ đến lúc sư phụ hỏi chuyện này, trong lòng vừa tức vừa xấu hổ.
Bất quá cũng thành thói quen, cũng bớt ngượng ngùng hơn.
Buổi tối khi Đường Táo đi ngủ, liền thấy có cái gì đó chạm vào bụng nàng, liền lập tức tỉnh lại. Nàng mở to hai mắt, nương theo ánh trăng nhìn sư phụ ở bên cạnh, thấy hơi thở của sư phụ dồn dập nóng bỏng, Đường Táo liền biết có chuyện gì xảy ra
Nhưng lúc này mới được hai ngày, thân thể của nàng còn chưa tu dưỡng xong mà. Đường Táo khó xử.
“Đánh thức nàng sao?” Trọng Vũ hướng về phía Đường Táo, không thể đụng vào nhưng vẫn muốn ôm nàng ngủ, chính là tự mình chịu tội. Mỗi lần ngửi thấy mùi hương trên người nàng, chuyện tình dục đều bị gợi lên, nghĩ tới ngày ấy cùng nàng điên đảo như thế nào, tâm không nhịn được liền nhộn nhạo.
Quả nhiên là tra tấn hắn mà.
…. Nhưng hắn cố tình cam tâm tình nguyện bị tra tấm.
Nghĩ đến nàng, hắn liền điên đảo. Trọng Vũ rất bất đắc dĩ.
“Ta đi tắm rửa một chút, nàng ngủ trước đi.” Trọng Vũ cảm thấy tính tình của mình đã tốt hơn trước rất nhiều, nếu là trước kia, nếu hắn cảm thấy không thoải mái, làm sao có thể cố kỵ cảm thụ của nàng, nhưng giờ hắn nửa điểm cũng không đành lòng để nàng chịu tội.
Đường Táo tất nhiên biết tâm tình của sư phụ như thế nào, không biết qua bao lâu, liền mang một thân mình lạnh băng trở về. Nàng cũng không muốn sư phụ phải như vậy, tâm mềm nhũn, nhón người hôn lên mặt hắn.
Kỳ thật, còn có biện pháp khác…
Trọng Vũ đang cố gắng, nhưng làm sao có thể chống lại được trêu chọc của nàng, ôm lấy nàng hôn chốc lát, xoa chỗ kia của nàng, còn tốt hơn là kìm nén, hắn nóng lòng muốn thư thái.
“Không được náo loạn.” Trọng Vũ thở hổn hển, vội đứng lên, chạy nhanh đi tắm lần nữa.
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Nhất thời hai gò má Đường Táo đỏ bừng, nhìn bóng dáng của sư phụ, nhất thời trong lòng vui mừng, khóe miệng không khỏi cong lên: Nam nhân cường thế bá đạo như vậy, hiện giờ cũng học được cách đau lòng người khác.
Đường Táo nghĩ, lấy tính tình của sư phụ, đại phu nói từ ba đến năm ngày, chắc tới ngày thứ ba đã không nhịn được rồi, nhưng lần này nàng đoán sai rồi.
Không chỉ là ngày thứ ba, đến ngày thứ tư, sư phụ cũng chỉ hôn nhẹ lên mặt nàng, hoặc sờ nàng cho đỡ thèm, lúc sau liền đi tắm nước lạnh. Đường Táo xem sách, biết như vậy không tốt cho thân thể, nàng liền đau lòng sư phụ.
Nàng cũng đã xem qua bản thoại, biết có rất nhiều cách giải quyết khác nhau. Nhưng dù sao nàng cũng chỉ là một cô nương gia, khó tránh khỏi ngượng ngùng, nhưng lời này làm sao mà nói được.
Thân thể đã tốt lên rất nhiều, đã nhiều ngày nàng không nấu ăn cho sư phụ rồi, hôm nay muốn làm nhiều đồ ăn thật ngon để bồi bổ cho hắn.
Đến bữa trưa, Đường Táo cùng Hải Đường mang đồ ăn đến Di Lan Cư, thấy Phù Yến đang ở chỗ này, liền bảo hắn ở lại dùng bữa. Nào ngờ mặt mày sư phụ nhăn lại, lạnh lùng đuổi hắn đi.
Bộ dáng kia, như kiểu rất ghét bỏ Phù Yến sư thúc.
Phù Yến sư thúc vừa đi, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Trọng Vũ vươn tay ra kéo nàng vào ngức hắn, đem đầu chôn ở cần cổ nàng. Ngửi hương thơm trên người nàng, nhịn không được cắn một phát xuống cổ nàng.
Đường Táo vội đẩy hắn ra, liên túc nói: “Ăn cơm.” Bna ngày ban mặt, hắn còn không biết e lệ, nàng còn ngượng ngùng đấy
“Không để cho ăn, nghe cũng không được sao?” Nói xong lại cắn xuống cổ nàng lần nữa.
“Đau…” Đường Táo ủy khuất, hai mắt nhiễm lệ.
Trọng Vũ dừng tay, lúc này mới để cho nàng ngồi ngoan ngoãn trong lòng mình, bàn tay dọc theo cánh lưng hướng lên trên, xoa xoa chỗ cắn kia, nói: “Yếu ớt.”
Đường Táo không nhịn được trừng mắt nhìn hắn, cũng biết hắn không nhìn được, liền véo cánh tay hắn tỏ vẻ bất mãn. Trọng Vũ cười ra tiếng, bắt được cánh tay nhỏ bé của nàng.
Rõ ràng mấy ngày trước còn là nam nhân lạnh như băng, như thế nào lại nhanh chóng biến thành bộ dáng như vậy rồi?
“Nếu như chàng làm càn, ta.. ta về sau sẽ không bao giwof… làm đồ ăn cho chàng nữa.” Đường Táo xấu hổ, nghĩ không ra biện pháp khác để uy hiếp.
Trọng Vũ một chút cũng không biết lớn nhỏ, cắn cắn cành tai nàng: “Vậy ta đói bụng thì sẽ ăn cái gì? Ăn quả táo sao?”
Đường Táo tức giận đến mức trợn to mắt, không thèm để ý đến hắn.
Khi dễ trong chốc lát, Trọng Vũ cũng không náo loạn nữa, chỉ thở dài một tiếng: “Ta chưa thấy đói, giúp ta đọc một ít kinh thư có được không?”
Đường Táo tất nhiên là đáp ứng, chỉ là… nàng nhìn ánh mắt của sư phụ, nói không lên lời.
Trọng Vũ lấy một quyển sách ở bên cạnh đến, xoa đầu Đường Táo, ôn nhu nói: “Biết chữ không?”
“Ân.” Đường Táo gật đầu.
Đường Táo thấy sư phụ nở nụ cười, mà nụ cười này có chút kỳ quái, nhưng không biết kỳ quái ở chỗ nào.
“Vậy đọc cho ta nghe.” Trọng Vũ thản nhiên nói.
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
“Ân.” Đường Táo tiếp nhận quyển sách trong tay sư phụ, vừa mở sách ra, liền lập tức ngây ngẩn cả người. Hai má trắng nõn lập tức đỏ bừng lên.
Quả nhiên ý cười vừa rồi của sư phụ là có ý gì.
Sắc mặt Trọng Vũ vẫn như thường, nhưng ý cười lại rất vui vẻ, vỗ về đầu nàng một chút, môi mỏng khẽ mở: “Ngoan, mau đọc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.