Hãm Hại Một Người

Chương 4:




Nam Cung Trĩ một mặt buồn bực kêu ‘ô ô’ một mặt lắc đầu, nhưng mà y chỉ là một phàm nhân, lúc này lại bị trói chân tay, chỉ có thể giống một con cá phô ra cái bụng trắng hếu nằm ở dưới thân yêu quái, mặc cho hắn xâm lược.
Trên chữ sắc có một con dao… Y xem như chân chính hiểu được rồi!
Li Cảnh rất có hứng thú duỗi ngón tay chọc chọc vào huyệt động nho nhỏ nằm giữa khe mông y, đầu ngón tay vừa mới xuyên vào, nơi đó liền ngượng ngùng co rụt lại, không chịu phối hợp một chút nào, Li Cảnh trừng mắt nhìn, lập tức vén một mớ tóc dài, dùng đuôi tóc quét tới quét lui lên nơi đó của y, thân thể Nam Cung Trĩ run rẩy ác liệt hơn, trong xoang mũi phun ra tiếng nức nở mơ hồ không rõ, hô hấp càng ngày càng mỏng, biểu tình giống như thống khổ lại giống như nôn nóng, đôi mắt đã dày đặc hơi nước.
Li Cảnh lấy từ bên giường một bình sứ nhỏ, quệt một lóng tay thuốc mỡ, chậm rãi đưa vào nơi hắn sắp sửa tiến vào chiếm đóng, cơ thể chặt chội lập tức bao lấy làm thuốc kia tan ra ngấm vào thân thể, cảm giác nóng rực từ sống lưng chạy lên đỉnh đầu, nơi bị ngón tay thon dài kia sờ mó giống như muốn tan ra, cảm giác nóng ngứa chậm rãi lan ra, nửa người dưới trở nên mềm nhũn, Nam Cung Trĩ sợ run cả người, trong mắt tràn ra nước mắt, mặt trở nên đỏ bừng, khí huyết công tâm, Li Cảnh không nhịn được nở nụ cười, nhướn người lên khẽ hôn mí mắt của y, nói: “Bây giờ, ngươi còn không muốn nữa không?”
Nam Cung Trĩ bị dục vọng đốt đến mụ mị cả đầu óc, khuôn mặt tà mĩ kia lắc đến lắc đi trước mắt y, lắc đến mức làm y sớm quên luôn cả kiên trì lúc đầu, thở hổn hển gật đầu, quản hắn là yêu quái hay không phải yêu quái, nhanh chóng dập tắt ngọn lửa trên người lúc này mới là quan trọng nhất, coi như hoa mẫu đơn hạ tử, thành quỷ cũng phong lưu!
Dù sao… Yêu quái này dù thế nào cũng không thể buông tha y, tốt nhất là kẻ thức thời trang tuấn kiệt đi.
Li Cảnh rút ra lụa trắng đang bịt miệng y, Nam Cung cắn cắn môi, liền ho một tiếng thở hổn hển mắng: “Ngươi này… Đồ khốn… Mau tiến vào cho ta!”
“Được, liền nghe theo ngươi.” Li Cảnh lúc này không hề dong dài, nâng thắt lưng của y lên liền lập tức đâm thứ cương nóng kia vào, Nam Cung thở dốc một tiếng, thanh âm mang theo tiếng nức nở: “Chậm… Chậm một chút…”
Thật ủy khuất biết bao a… Yêu nghiệt này rõ ràng đã muốn làm gì thì làm, còn bày ra bộ dáng như nghe lệnh làm việc, thực làm cho người ở phía dưới kia lúng túng đến mức hận không thể đâm đầu mà chết.
Trong mắt Li Cảnh mang theo ý cười giảo hoạt, quả thực đóng ở trong cơ thể y không động đậy, Nam Cung nghẹn ngào một tiếng, nội bích mẫn cảm rõ ràng cảm giác được độ ẩm cùng hình dạng của thứ mà mình đang ngậm vào kia, cảm giác nóng ngứa đốt người ngày càng tra tấn y dã man hơn, Nam Cung Trĩ lắc lư vòng eo, phát ra lời mời trong im lặng, Li Cảnh lại giả vờ hồ đồ, nhấc thân thể lên dần dần rút khỏi đó.
“Ngươi!” Nam Cung vừa xấu hổ vừa tức giận, Li Cảnh rất là vô tội nhìn y: “Ta phải làm thế nào?”
“Ngươi không phải là người!” Nam Cung nói không suy nghĩ, Li Cảnh bật cười, nói: “Ta vốn cũng không phải là người.”
Dứt lời, hắn phất tay cởi lụa trắng đang trói tay chân của Nam Cung ra, hai chân thon dài lập tức bò lên thắt lưng của hắn, ngăn cản không cho hắn rời đi, hai tay cũng vòng quanh ôm lấy cổ hắn, Nam Cung thở dốc khe khẽ thúc giụa hắn: “Mau… Mau một chút…”
Dung mạo đoan chính tuấn mỹ mang theo vẻ uy khuất cùng lo lắng như sắp bật khóc, trong mắt cuồn cuộn tình dục, đôi môi hé mở phun ra tiếng rên rỉ khàn khàn, hiển nhiên bị khi dễ vô cùng triệt để, Li Cảnh cũng không khó xử y, ôm lấy eo Nam Cung Trĩ, bắt đầu tận tình hưởng dụng.
“A… Ô…” Đầu ngón tay Nam Cung đâm sâu vào đầu vai của đối phương, tiếng rên rỉ đưa đến đưa đẩy càng cuồng dã hơn, khoái cảm từ nơi kết hợp bốc lên cuồn cuộn, đoạt đi lý trí còn sót lại, y cuồng loạn vặn vẹo thân thể đón nhận, ngoài người đang mang đến cho y khoái cảm tuyệt đỉnh ở trên người này, Nam Cung Trĩ đã không còn cảm giác được bất cứ thứ gì nữa…
Tiếng chim hót líu lo đánh thức người đang ngủ say, Nam Cung khẽ dụi dụi mắt ngồi dậy, mơ mơ màng màng nhìn quanh bốn phía, rừng núi vẫn hoang sơ như trước, đại trạch được hưởng vui sướng đêm qua, biến mất vô tung giống như cảnh trong mơ.
May mắn bọc đồ vẫn còn, quần áo trên người cũng sạch sẽ chỉnh tề, nơi giữa hai chân cũng không có cảm giác dính nhớp — nếu không phải thắt lưng bủn rủn đến sắp đứt cùng với đau đớn ran rát ở nơi kia nhắc nhở y, có lẽ Nam Cung Trĩ thật sự nghĩ mình vừa có một giấc mộng xuân.
Nhặt bọc đồ lên, y bẻ một nhánh cánh làm gậy, bước thấp bước cao đi dọc theo đường nhỏ xuống núi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.