Hàm Đan

Chương 2:




Gió nhân gian thổi rơi hoa lá, xuân nhân gian cỏ mềm mọc từng đợt.
Cố Thanh Miên đứng đó, nghiêng đầu đối diện với chú chim sẻ trước mắt nửa ngày, mới cảm thấy có gì đó sai sai. Chắc ngọc bội trong tay có thể đưa y về Thanh Hàn quan,  nhưng Cố Thanh Miên niệm trong lòng “trở về” “về quan” “Thanh Hàn quan” vô số lần, ngọc bội cũng chẳng miếng sứt mẻ — y thật sự không biết thứ này dùng thế nào.
Rừng sâu, đường nhỏ, nắng xuân.
Thỉnh thoảng có người nông phu gánh nặng đi qua, ngạc nhiên nhìn y. Trong cái nắng ấm tan chảy, tu sĩ tuyết bào hồng mai dung nhan thanh tú, đôi mắt long lanh như cắt nước. Y phục trắng tung bay trong gió, làm nổi bật một thân tiên phong đạo cốt, như muốn cưỡi gió mà đi.
Chỉ là uổng cho dáng vẻ của người này, bây giờ còn chẳng tìm thấy đường về môn phái.
Cố Thanh Miên sờ Huyễn diệp thảo trong tay áo. May mà ngày thường y lười về động phủ, suốt ngày ăn ngủ ở phòng luyện đan, hơn nửa tài sản đều nhét trong túi trữ vật. Bây giờ chỉ cần đưa là có ngay nửa bình Dịch dung đan. Y mở bình lấy một viên ra dùng. Ngũ quan dần được che giấu, trở thành một gương mặt tầm thường. Sau đó, y đi theo đường nhỏ, tiến vào sâu trong rừng, tránh bên trong cởi tuyết bào hồng mai, mặc một kiện y phục không biết được bỏ vào từ khi nào.
Y đã sớm ngại một thân tuyết bào hồng mai của Thanh Hàn quan vướng tay vướng chân này – tay áo quá rộng, vạt sau quá dài, động một cái là tiên khí mười phần, nhưng lúc luyện đan cũng rất dễ cháy.
Chú chim sẻ kia vẫn còn đi theo, sôi nổi nhảy nhót theo cả hành trình, nó nghiêng đầu tò mò quan sát, đôi mắt đen nhánh ướt át. Cố Thanh Miên ngước mắt nhìn, gió nhẹ nhàng thổi, thổi rơi mấy nhành hoa rừng. Y khẽ nở nụ cười, giơ ngón tay chạm môi.
“Bí mật.”
Vật nhỏ vỗ cánh bay đi, cũng chẳng biết có nghe hiểu hay không.
Cố Thanh Miên gạt cây sang bên định quay trở lại đường. Ai biết chân trước vừa giẫm lên mặt đường đã thấy đằng trước nhoáng một bóng người, rơi bịch xuống đất. Thân hình Cố Thanh Miên chớp lóe, duỗi tay ra đỡ người kia: “Cẩn thận!”
Đó là một phàm nhân lớn tuổi, trong người không có nửa phần linh lực. Lúc này tuy đương xuân nhưng vẫn mang theo mấy phần hàn ý, thế mà người này chỉ mặc áo cộc quần đùi, khoác cái áo choàng cũ nát. Trên lưng người này vốn đang gác một cái đòn gánh, bây giờ té ngã, củi gỗ xổ ra ngổn ngang. Cố Thanh Miên thầm nghĩ, có lẽ đây là tiều phu dân gian.
Người tiều phu không ngất, chỉ hơi trầy trật, đứt quãng nói: “Cảm, cảm ơn.”
Cố Thanh Miên đáp: “Không sao.” Nói xong, y đỡ lão nhân dậy: “Lão nhân gia, không sao chứ?”
Người tiều phu nói giọng mũi rất nặng, thở hồng hộc ra hơi. Tóc lão khô héo, môi nứt nẻ, tròng trắng mắt vàng đục, dày đặc tơ máu, và những vết nhăn hằn sâu trên khuôn mặt đen sạm, trông lão càng già nua và mệt mỏi. Cố Thanh Miên đỡ lão đứng dậy, lão vẫn cứ loạng choạng vài bước: “Củi – củi.”
Cố Thanh Miên vội vàng đỡ lão lại gần một gốc cây, rồi bó lại đống củi. Ở Thanh Hàn quan y đã quen với việc chăm sóc các loại thảo dược, nên cũng nhanh chóng cột bó củi lại ngay ngắn chỉnh tề. Xếp xong xuôi, y thoáng nhìn qua lão tiều phu, không nhịn được nói: “Lão nhân gia, để ta cõng ngài.”
Cùng lúc đó, Cố Thanh Hà trên Thanh Hàn quan đi qua đi lại: “Sao y còn chưa trở về?”
Cậu bạn tuyết bào hồng mai phụ trách tra rõ Cố gia ngượng ngùng nói: “Có phải là vì – chỉ có mang theo kiếm, mới dùng được lệnh bài để về quan?”
Lời vừa ra khỏi miệng, hai người đều dừng lại. Cố Thanh Hà hỏi: “Còn có chuyện này?”
Đệ tử gật đầu: “Vâng, nhưng mà —“
Thanh Hàn quan lấy kiếm nổi tiếng Cửu châu, đệ tử Thanh Hàn quan, ai ra cửa mà không mang kiếm? Cố Thanh Hà thở hắt ra, nghe tiểu đệ tử kia nói: “Tu vi Song Đồ sư tổ cao như vậy, dù không dùng lệnh bài trở về, cũng có thể ngự kiếm –“
Hắn lại dừng một lát, gượng gạo sửa lời dính trong cổ họng, nói tiếp: “Cũng có thể trực tiếp bay về, chỉ cần y biết đường, chắc cũng không mất bao lâu…” Nhưng giọng càng nói càng nhỏ, bởi vì hắn chợt nhớ, hai trăm năm qua Song Đồ sư tổ chưa từng rời quan. Tiểu đệ tử đột nhiên có chút tuyệt vọng, là loại tuyệt vọng mà mấy người quen biết Cố Thanh Miên thường cảm thấy: “Sư tổ, Song Đồ sư tổ y, hẳn là không bị phàm nhân bắt cóc đâu ha.”
Gân xanh Cố Thanh Hà nhảy lên bình bịch, nhưng vẫn xua tay nói: “Không, không đâu, đừng thấy Cố Thanh Miên vậy mà lầm, y —  y vẫn là, rất – rất nhạy bén.”
Nhân gian, Cố Thanh Miên buông củi xuống, phủi tay.
Y giúp gánh củi đến tận nhà người tiều phu. Lão nhân cực kỳ cảm kích, mời y nhất định phải ở lại dùng cơm. Lão nhân có một cái tên nghiêm túc, gọi là Cảnh Thừa. Nhà Cảnh Thừa ở chỗ sâu giữa sườn núi, trước không thôn sau không đường, ngay cả ánh mặt trời cũng bị chặn lại.
Trong nhà lão cũng không giàu có, chỉ kê một cái bàn, hai chiếc giường và một tấm nệm mục nát dưới sàn. Bốn bức tường đổ nát đến mức gió bay tứ phía, gần như nghèo rớt mồng tơi.
Cố Thanh Miên khéo léo nói lời từ chối, bảo mình có mang theo lương khô.
Tính tình lão tiều phu cũng cứng, vươn tay muốn giữ y: “Ài ài, tiểu ca đừng ngại. Hôm nay con ta xuất quan, nói gì cũng phải bồi bổ cho tốt.”
Cố Thanh Miên sửng sốt: “Xuất quan?”
Cảnh Thừa vẫn còn tiếp tục: “Hôm nay bổ củi, nấu một nồi canh ngon… Con gà mái già cuối cùng trong nhà, gà mái già, vô cùng già, canh sẽ rất bổ…” Tai lão không tốt, cứ vô thức mà nói, nói vài câu mới phản ứng lại: “Xuất quan? À, à đúng vậy.”
“Con ta sắp xuất quan.”
Lời vừa dứt đã vang lên một tiếng trầm đục, nghe đâu là từ dưới lòng đất.
Cảnh Thừa chợt trở nên hưng phấn, đi thẳng một mạch ra ngoài. Cố Thanh Miên theo sát. Chỉ thấy sau nhà còn có một cái giếng, bên trên đậy nắp.
Lão tiều phu nhìn chằm chằm nắp giếng hồi lâu, hét lên: “Con ơi!” Dường như có người đáp lời dưới đáy giếng.
Sau đó, nắp giếng bị đẩy ra, lộ một gương mặt. Đó là một gương mặt xám xịt, lấm lem bùn đất, chỉ thấy một đôi mắt sáng ngời. Người nọ dùng cả tay lẫn chân bò ra, đứng bên ngoài giếng nói: “Vạn ca, ngươi nhẹ chút!”
Người phía sau đáp lời: “Được.”
Âm sắc trong giếng trầm thấp vang dội, tựa như một loại rượu ngon lâu năm. Dường như Cố Thanh Miên đã nghe thấy giọng này ở chỗ nào đó. Y đứng phía sau lão nhân, thấy một người ôm bao đồ bò ra khỏi giếng. Người ra sau cũng lấm lem bùn đất, dơ dáy bẩn thỉu, chỉ trừ sợi dây đỏ trên cổ.
Sợi dây đỏ này trông khá hiếm lạ, vậy mà không dính chút bùn lầy. Chẳng qua là hơi dài, buông xuống vị trí đan điền của nam nhân. Dây màu đỏ tươi gần như màu máu, phần đuôi treo một khối ngọc đẹp.
Tầm mắt Cố Thanh Miên dừng lại một lúc.
Cây trong rừng ngất ngưởng che trời, bóng cây chen nhau thẩm thấu chút ánh dương, soi vào bóng ngọc.
Xanh biếc thanh thuần, long lanh hoàn mỹ.
Theo lý thuyết ngọc vốn nên cân đối nhu hòa, nhưng quanh thân ngọc này lại toát ra một luồng hung tinh tà khí, linh lực lộ vẻ yêu dị. Phàm nhân chưa chắc cảm nhận được, nhưng tu sĩ lại thấy rất rõ ràng.
Cố Thanh Miên đã thử qua bao loại thảo mộc, ngộ qua vạn hỏa, biết rõ cái gì ra cái gì. Đan phương* đan thư trong Thanh Hàn quan, từng quyển từng quyển đều khắc sâu trong đầu y. Cho nên chỉ liếc mắt y đã nhận ra.(*phương thuốc, đơn thuốc)
Đó là đan tu chí bảo của ma đạo – Minh ngọc. Hơn nữa, đây còn là Minh ngọc trung cực phẩm.
Thanh minh ngọc.
Cố Thanh Miên lập tức vứt bỏ lập trường đan tu chính đạo của mình, hai mắt tỏa sáng, thầm nghĩ, gặp bảo rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.