Hải Yêu

Chương 18: Vũ hội Paris




Type: Hồng Anh
Tiếng nhạc du dương tản mát trong đêm tối, hương thơm thoảng của hoa hồng và bách hợp bay bổng. Trên hành lang, ông lão và thiếu nữ sánh vai nhau thưởng thức tranh, không ai nhận ra được điều gì khác thường.
Một phút trước Da Vinci vẫn còn nắm bàn tay nhỏ nhắn yếu ớt của nàng tiểu thư, chỉ một phút sau đã bị móng vuốt sắc nhọn hung hăng tóm chặt lấy năm ngón tay phải, kẹp đến mức phát ra tiếng kêu rắc rắc. Ông lão già mặt mày trắng bệch thảm thương, lập tức thay đổi giọng nói:
"Đừng đừng! Xương cốt của lão già này không chịu nổi giày vò đâu, cái tay này phải giữ lại để còn vẽ tranh nữa!"
Nick không chút nao núng nhìn người phụ nữ mập mạp trong bức tranh, tay lại siết chặt thêm chút nữa, "Tôi nhớ là ông thuận tay trái mà". Lão già chết tiệt định lừa ai hả.
"Thiên tài vĩ đại ngàn năm mới có một giống như ta, chết đi rồi sẽ là một tổn thất lớn cho cả thế gian đấy!"
"Thế thì liên quan gì đến tôi?"
"Ngươi... ta tốt xấu gì cũng là người già, con nhóc nhà ngươi sao đến một chút đạo đức kính già cũng không có?"
"Lúc ông đi tới nhà thổ chọn người, cũng đâu có thấy đạo đức yêu trẻ nào đâu".
Một khi đã nói toạc ra vậy rồi, thì hai người cũng không cần phải giấu giếm gì nữa. Nick lôi Da Vinci ra chỗ khuất ở hoa viên ngoài hành lang, rồi mới thả móng vuốt ra. Ông lão vừa mới thở được một hơi, cảm giác mát rượi từ đôi găng tay lụa đã lại xuất hiện ở vị trí quan trọng trên cổ họng. Da Vinci mồ hôi lạnh túa ra đầm đìa, đành phải nói thật: "Ta không nói với ai hết! Dọa thôi, dọa ngươi chút thôi, hừ, không có chút khiếu hài hước nào hết. Ta đã già từng này tuổi rồi, còn có thể làm gì được chứ? Xét lương tâm mà nói, ta đã làm gì ngươi chưa? Con nhóc khốn kiếp ngươi lúc sắp đi còn tráo giấy thông hành của ta!"
Nick quan sát lão già, ánh trăng chiếu xuống khuôn mặt đầy nếp nhăn của lão giống y hệt một thanh gỗ mục mọc râu, trông già nua tang thương hơn nhiều so với mấy năm trước. Nhưng cũng chính đôi tay khô héo ấy, đã vẽ ra thanh lưỡi hái độc nhất vô nhị cho nàng.
"Sắp xuống mồ rồi thành thực chút đi, mồm miệng vẫn còn nói linh tinh được". Nick buông tay ra, ý định giết người cũng tiêu tan.
"Ta chưa từng kết hôn, thiên tài đều có một chút sở thích đặc biệt như vậy đấy". Da Vinci vịn vào trụ hành lang thở dốc, bỗng nhớ đến tên học trò tình cờ gặp được hôm nay cũng nói những lời giống vậy. Bọn trẻ bây giờ thật là...
Nick dửng dưng nói: "Ông có đứng giữa đường giữa chợ tuyên bố tôi cũng không quan tâm, nhưng không thể phá hỏng việc của thuyền trưởng. Trước khi ngài ấy đi, tốt nhất ông nên giữ im lặng. Nếu không...". Nàng dừng lại một thoáng, con ngươi sâu thẳm không chút ánh sáng chứa đầy vẻ uy hiếp trắng trợn.
"Hiểu rồi, không phải người chết sẽ giữ bí mất tốt nhất sao, thật là...". Da Vinci phủi phủi áo choàng, trong lòng cảm thấy một niềm vui không thể giải thích được. Là một họa sĩ, ông quá hiểu đạo lý tháng năm như nước chảy, nhan sắc dễ phai tàn. Có rất nhiều phẩm chất sẽ bị năm tháng và hoàn cảnh bào mòn, nhưng đôi mắt ông thích vẫn như ngày xưa không hề thay đổi.
Năm đó tình cờ gặp gỡ, con bé mặc bộ quần áo rách rưới bẩn thỉu như một tên ăn mày, mặt mũi lem luốc tốc tai bù xù, duy chỉ có đôi mắt giống mắt một con thú nhỏ nổi bật giữa tất cả. Lạnh lùng, quật cường, và tràn đầy khát vọng sống. Như đóa hoa nở giữa mảnh đất xấu xa tội lỗi, gặp một lần cả đời khó quên, lão đã mang con bé về nhà mà chẳng thèm phân biệt rõ ràng xem nó là nam hay nữ.
"Ngươi ăn mặc thế này, nên lúc mới đầu ta thật sự không dám nhận. Gần đây thịnh hành mốt làm cướp biển, một đứa rồi hai đứa đều đua nhau lên thuyền làm cướp".
"Kiếm được nhiều tiền mà". Nick tiện mồm trả lời, sau đó trong lòng lại thấy hối hận, "Nhưng đừng có nghĩ đến chuyện tống tiền đấy, trên người tôi một xu lẻ cũng không mang đâu!"
Trên cổ còn đang đeo một viên kim cương giá trị liên thành thế kia còn giả vờ ôn nghèo kể khổ, Da Vinci khóc dở mếu dở.
"Ta vẫn chưa ra nông nỗi ấy đâu, hai năm trước ở Florence, có một cậu thanh niên rất tuấn tú nhìn thấy mấy bức tranh đó, liền như phát điên tìm ta truy hỏi về tung tích của ngươi. Ta chẳng thèm mấy đồng bạc lẻ của hắn, nên ngay cả ngươi làm gì cũng không nói, chỉ bảo hắn rằng ngươi gặp khó khăn, nên làm mẫu để kiếm tiền đi đường thôi".
Nick suy nghĩ một lúc, nhíu mày: "Người đó có phải tóc vàng mắt xanh lam, tên là Karl đúng không?"
"Không sai không sai, mỹ nam, thánh khiết như Tổng lãnh thiên thần vậy!"
Nick trợn trừng hai mắt, ủ rũ nói: "Chi bằng ông cứ nói thật khiến anh ta từ bỏ hy vọng đi còn hơn, hại tôi phiền phức đến sắp chết rồi đây".
"Ha ha, cuối cùng cậu ta cũng tìm thấy ngươi rồi à? Ta không nỡ phá vỡ trí tượng tưởng của người trẻ tuổi, cậu ta theo đuổi ngươi giống như theo đuổi một giấc mơ vậy, chỉ sợ không thể chấp nhận được thực tế tàn khốc". Đôi mắt của lão già lóe lên một tia sáng láu cá, "Nhưng anh chàng thuyền trưởng tóc đỏ vạn người mê ấy trông không giống người sẽ để tâm đâu".
"Vớ vẩn, ngài ấy là ông chủ của tôi, để tâm cái này làm gì?" Nick nhảy lên hành lang, vuốt phẳng những nếp nhăn trên váy, vén những sợi tóc lòa xòa ra sau tai, lấy lại dáng vẻ thiếu nữ điềm đạm tao nhã. “Tôi quay lại đây, thuyền trưởng không tìm thấy sẽ nổi cáu đấy".
"Kéo ta lên với, chẹp, già rồi đúng là vô dụng, ngay cả một bậc thang cũng không bước qua nổi. Nói đi cũng phải nói lại, nếu như ta đã nói với người Pháp rồi, thì ngươi định làm thế nào?"
Khuôn mặt Nick không chút cảm xúc: "Đẩy ngã ông xuống hồ nước trong hoa viên, đợi ông tắt thở rồi nói với mọi người ông sẩy chân rơi xuống nước".
Da Vinci cả kinh nói: "Ngươi! Ngươi! Ngươi là con nhóc khốn kiếp không có lương tâm! Bao nhiêu bánh mì trắng đều cho chó ăn rồi!!!"
"Đó là do lao động mà có, phải cởi trần đứng suốt ba ngày giữa trời đông giá lạnh, tôi còn chưa đòi tiền thuốc men đấy". 
Một già một trẻ nhỏ giọng cãi nhau, lúc quay trở lại đại sảnh, lập tức khôi phục dáng vẻ nho nhã mũ áo chỉnh tề. Hayreddin và vua Pháp không biết đã đi đằng nào, chủ nhân đã đi rồi, các quý ông lập tức bắt lấy cơ hội này, nhao nhao tiến tới mời tiểu thư Nicole bị bỏ lại một mình khiêu vũ. Ra biển lớn cần dựa vào người cầm lái, không có chỉ thị của thuyền trưởng, Nick hoảng sợ lúng túng. Không nhảy thì sợ đắc tội với người ta rồi làm hỏng việc, nên đành ai mời cũng không từ chối, cắn răng nhảy hết bài này đến bài khác.
Giày cao gót thì bó khít lấy chân, áo chẽn thì siết chặt đến không thể thở nổi, bạn nhảy còn không ngừng lải nhải. Nick trong ngoài đều khốn đốn, chán ghét đến buồn nôn, quả thật giống như nàng tiên cá, mỗi bước đi đều giống như đang đi trên lưỡi dao.
François I bỏ bản thương nghị bí mật đã được ký kết vào trong chiếc tráp vàng, cẩn thận khóa lại cất đi, nỗi lo lắng suốt mấy ngày nay đã được quét sạch sẽ. Tên cướp biển Bắc Phi được ca ngợi là anh hùng của người Hồi giáo không mảy may để tâm đến sự khác biệt tôn giáo, sau khi bổ sung điều chỉnh thêm vài chi tiết nữa, thì đã đồng ý liên minh một cách vui vẻ.
"Các hạ, lãnh thổ Giáo hoàng(*) trước giờ vẫn thiên vị Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha, tất cả quyền sở hữu khai thác và phát triển ở những vùng lãnh thổ hải ngoại, nước Pháp quả thực đều hoàn toàn không có". François I nói với vẻ lo lắng trùng trùng.
(*) Lãnh thổ Giáo hoàng là những lãnh thổ nằm dưới sự trị vì tối cao của Giáo hoàng kéo dài từ năm 754 đến năm 1870. Lãnh thổ này tương ứng với phần đất chủ yếu thuộc nước Italia ngày nay. Ngày 20 tháng 9 năm 1870, Roma bị quân Ý chiếm đóng, lãnh thổ Giáo hoàng chính thức không tồn tại. Thế nhưng phải sau hiệp ước Lateran năm 1929, Giáo hoàng mới chính thức công nhận quyền sở hữu hợp pháp của quốc gia Ý trên lãnh thổ ấy. Giáo hoàng chỉ còn quyền hành trên phần đất nhỏ là Vatican hiện nay.
Hayreddin mỉm cười hờ hững: "Tôi nghĩ dựa vào trí tuệ của Julius ở Tòa Thánh, sẽ khó mà nhận thức được sai lầm này. Nhưng bệ hạ có thể thử làm theo cách của chúng tôi".
Hai mắt vua Pháp sáng lên: "Ý ngài là lén đánh cướp thuyền? Nhưng chuyện này đối với việc ngoại giao mà nói...".
"Tại sao phải thừa nhận là do mình làm? Dù sao Charles cũng là cây to đón gió mà". Hayreddin cười tủm tỉm nói, "Đương nhiên, ngài vẫn có thể liên hợp với những đồng nghiệp thiệt thòi khác. Tây Ban Nha cướp bóc Tân thế giới, chúng ta chẳng qua chỉ chuyển vàng sang tay khác thôi, không cần cảm thấy có gánh nặng đạo đức nào cả".
François I gật gật đầu. Chiến tranh trên đất liền đã không phải là đối thủ của Tây Ban Nha, nếu có thể dùng cách lén lút đánh cướp tàu thuyền nặc danh làm liên lụy đến tinh lực của kẻ địch, đó đương nhiên sẽ là lựa chọn tốt nhất.
"Còn một chuyện nữa, bệnh tình của hoàng đế Maximilian I của đế quốc La Mã thần thánh đang nguy kịch, Charles V là cháu trai trưởng của ông ta, nếu tước vị của hoàng đế La Mã thần thánh cũng rơi xuống đầu hắn, thì châu Âu sẽ không có ai là đối thủ của Tây Ban Nha nữa!"
Nỗi lo lắng của vua Pháp không phải là không có lý, hiệu quả của chính sách liên hôn gia tộc vào thời của Charles V đã đạt tới đỉnh cao, mỗi một vương thất đều có quan hệ huyết thống với ông ta, cùng với sự qua đời của các bậc trưởng bối, quyền thừa kế càng lúc càng tập trung lại, toàn bộ châu Âu dường như đều sắp viết tên triều đại Habsburg.
"Ở Bắc Phi có một câu ngạn ngữ cổ thế này: "Cuộc hôn nhân giữa bò và cừu sẽ không bao giờ bền vững. Liên hôn chính trị chưa chắc đã ổn thỏa, cứ tạm thời chờ xem. Hơn nữa cái người ở phương Đông đó, không có chuyện mặc kệ không quan tâm đâu". Hayreddin lạnh nhạt nói.
François I trong lòng ớn lạnh, người ở phương Đông đó, hẳn là đang ám chỉ Suleiman Đại đế của đế quốc Ottoman. So với những cuộc chiến nội bộ của các quốc gia Kitô giáo ở châu Âu, thì sự uy hiếp của đế quốc Hồi giáo hùng mạnh này rõ ràng là lớn hơn.
Đang nói đến đây, đột nhiên gian phòng nhỏ ẩn bên trong vang lên tiếng gõ cửa. Hai tiếng liền nhau hai tiếng đứt đoạn, lặp đi lặp lại bốn lần. Cuộc nói chuyện bị gián đoạn, Francois I vốn dĩ hơi tức giận, nhưng nghe thấy tiếng gỗ cửa theo quy luật liền thay đổi sắc mặt.
"Bệ hạ, đã đạt được sự đồng thuận, tôi cũng không quấy rầy thêm nữa, thiết nghĩ Nicole của tôi đợi lâu cũng đang lo lắng rồi". Hayreddin quan sát sắc mặt hoàng đế Pháp, bèn đứng đậy cáo từ.
Vua Pháp thuận nước đẩy thuyền, cười nói xin lỗi: "Thật là thất lễ quá, ta và các hạ vừa gặp mà như đã quen từ lâu, có cơ hội nhất đinh phải nói chuyện nhiều thêm". Nói xong mở cửa, lịch sự khách khí tiễn Hayreddin ra ngoài.
Đứng bên ngoài cửa là một người đàn ông trung niên phục sức sang trọng, nhìn từ khí thế và vóc dáng có thể thấy, người này là quý tộc đã từng ở trong quân đội. Hai người đối mặt gật đầu chào hỏi, rồi sượt qua vai nhau, không bao giờ gặp lại.
Gian phòng nhỏ sát vách với đại sảnh, vừa mới quay lại sàn khiêu vũ, Hayreddin đã nhìn thấy sáu, bảy quý tộc trẻ tuổi trên tay bưng mấy cái đĩa, đang chen chức vây quanh, xun xoe săn đón một thiếu nữ đang ngồi nghỉ ở chính giữa.
"Tiểu thư Nicole, bánh chocolate mới ra lò đây, lớp vỏ màu đen này được vận chuyển từ Tân thế giới xa xôi vạn dặm về đấy, nghe nói ăn vào dư vị còn mãi".
"Thứ này giống như thuốc mê của phù thủy, các tiểu thư không thể ăn uống linh tình được! Hay là nếm thử món Pháp chính tông đi, ốc sên nướng bơ, mềm mịn mà lại giòn tan rất đã miệng!"
"Đừng để ý đến hắn, nàng chắc chắn là sợ côn trùng đứng không? Món sở trường nhất của nhà bếp là thịt bê fillet, phải tẩm ướp trước đó suốt một đêm. Tôi đã cắt ra một miếng mềm nhất rồi đây, nếm thử một chút nhé?"
Những chiếc đĩa gần như kề sát vào mặt, thiếu nữ hơi cúi đầu lặng im không nói gì, hai bàn tay vẫn xếp chồng lên nhau thả trước đầu gối đầy duyên dáng, chỉ là chiếc váy bị túm chặt nên xuất hiện những vết nhăn.
Hayreddin khoanh tay đứng nhìn hồi lâu, thấy Nick đã sắp đến giới hạn của sự bùng nổ, mới mỉm cười bước tới giải vây.
"Cảm ơn các vị đã giúp tôi chăm sóc Nicole, nhưng tiếc quá, nàng không ăn thịt".
Chủ nhân đã quay lại rồi, đám người tạp nham đành ngượng ngùng rút lui. Hayreddin dịu dàng an ủi: "Cô bé đáng thương, đợi sốt ruột lắm rồi phải không?"
Nick ngẩng đầu lên, biểu cảm không chút thay đổi, nhưng ánh mắt thì như muốn giết người.
"Quả đúng là đợi sốt ruột thật rồi". Hayreddin cười tủm tỉm nói, "Đã vậy, chúng ta về nhà nghỉ ngơi thôi".
Chào tạm biệt ngắn gọn xong, hai người rời khỏi lòa lâu đài Fontainebleau váy áo thơm nức ấy, lên đường trở về nhà.
Ngồi vào xe ngựa, chốt cửa lại từ bên trong rồi, Nick liền vén váy lên đá văng đôi giày cao gót tra tấn người khác ra, sau đó cởi hết những nút áo ở sau lưng, một dao cứa đứt hết dây buộc của áo nịt ngực. Hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng giành lại được nửa cái mạng rồi. Giống như trong câu chuyện cổ tích đã kể, khi tiếng chuông nửa đêm vang lên, cô bé Lọ Lem sẽ trở về hình dáng ban đầu.
"Thuyền trưởng, ngài thật quá đáng! Chân tôi vì khiêu vũ mà phồng rộp lên cả rồi, vậy mà ăn một bữa nóng sốt thôi cũng không được!" Nick vô cùng bất bình, lật lòng bàn chân nhỏ nhắn trắng trẻo lên, trưng vết hằn do đôi giày gây ra cho ông chủ nhẫn tâm xem.
"Ừ...".Hayreddin nhẹ nhàng thốt ra một tiếng, sau đó hồi lâu cũng không thấy nói năng gì.
Nick thấy nghi ngờ, liền xoay ngọn đèn dầu qua đó một chút, mới phát hiện Hayreddin đã nới lỏng cổ áo, nhắm mắt nghiêng người dựa vào lưng ghế, tay phải xoa xoa sống mũi vừa cao lại vừa thẳng, dáng vẻ trông vô cùng mệt mỏi.
Nick cả kinh, nàng rất hiểu sức lực và tính nhẫn nại vượt xa người bình thường của người đàn ông này, có đôi khi trên biển nổi gió bão, người nằm trong khoang thuyền đều đã nôn hết mật xanh mật vàng trong bụng, nhưng hắn vẫn có thể thức cả đêm trên boong thuyền chỉ huy việc cầm lái, một, hai ngày không ngủ tinh thần vẫn tỉnh táo như thường. Nhưng chỉ là một buổi vũ hội thôi, mà giống như đã rút cạn hết nguồn năng lượng không bao giờ cạn của hắn.
"Này, không sao chứ?" Nick thò tay lắc lắc cánh tay Hayreddin, "Tôi tưởng có nhiều phụ nữ xinh đẹp vây quanh ngài sẽ rất vui chứ".
"Nếu đó là những người phụ nữ bình thường...". Hàng lông mày của Hayreddin nhăn tít lại, "Ngàn tính vạn tính, lại quên mất chuyện này. Có lẽ khứu giác của tôi sẽ bị mất linh trong vài ngày mất". Hắn bóp bóp sống mũi, giống như đang chịu đựng một cơn đau nhức nào đó.
Nick đột nhiên hiểu ra. Người Pháp thích nhất là dùng nước hoa, phụ nữ quý tộc lại càng không thèm quan tâm đến giá cả, ra sức dốc nước hoa lên người, hơn trăm loại mùi hương nồng nặc khác biệt trộn lẫn lại với nhau, đối với những người có khứu giác cực kỳ nhạy cảm như Hayreddin mà nói thì đúng là một sự tra tấn.
"Ồ, thế thì cay mũi lắm, hơn nữa hình như loáng thoáng có mùi gì đó là lạ". Nick nhớ lại cảnh tượng ở buổi vũ hội, lúc ấy sức chú ý của nàng dồn cả vào mùi thơm của các loại thức ăn, nên cũng không quan tâm đến những thứ khác.
"Đương nhiên là có mùi lạ rồi, cô nghĩ tại sao họ lại phải liều mạng xịt nước hoa như thế?" Hayreddin mở mắt ra, thái độ tràn đầy vẻ chán ghét, "Tất cả đám người đó không bao giờ tắm rửa, vì sợ bệnh tật sẽ từ lỗ chân lông chui vào cơ thể, còn nói đó là sự thành kính với Thượng Đế. Nếu như cô tinh mắt hơn chút nữa, thì có thể nhìn thấy những thứ bò lổm ngổm trên mớ tóc giả của những phụ nữ đó toàn là rận và bọ chó".
Nick rùng mình, nỗi oán hận đối với thuyền trưởng lập tức chuyển thành sùng bái và đồng tình. Mùi hôi thối hòa lẫn với mùi thơm nồng nặc, đối mặt với đám phụ nữ như vậy hắn vẫn có thể diễn kịch không để lộ chút sơ hở nào, quả thật không còn lời nào để chê.
"Càng cao quý lại càng bẩn thỉu, đó là lý do tại sao nhu cầu về hương liệu của châu Âu lại lớn như vậy". Hayreddin mở cửa sổ xe ra, để cơn gió đêm mang tới luồng không khí trong lành mát lạnh.
Nick hít một hơi thật sâu, thở ra hết những hơi thở hỗn tạp vẩn đục bên trong lá phổi ra ngoài. "Tôi vẫn luôn cho rằng các tôn giáo chẳng có gì khác nhau. Hôm nay quan sát, xem ra rõ ràng đạo Hồi vẫn tốt hơn, ít ra người Hồi giáo mỗi ngày còn đánh răng rửa mặt". Nàng quay đầu lại nhìn Hayreddin, hỏi với vẻ đầy hiếu kỳ: "Thuyền trưởng, nếu như nhất định phải lên giường cùng một trong những người phụ nữ ấy mới có thể hoàn thành được đại sự, ngài có làm không?"
Da mặt Hayreddin giật giật, giả thiết này làm cho hắn cực kỳ buồn nôn, lạnh lùng đáp: "Đừng nói là liên minh, cho dù François I có nhường vương miện cho tôi, tôi cùng chẳng thèm".
Chiếc vương miện khảm đầy ngọc trai đá quý xoay tròn trong đầu Nick, nàng nhủ thầm giá trị con người của thuyền trưởng quả nhiên không phải đắt tầm thường.
Cùng lúc đó, tại lâu đài Fontainebleau.
Gia tộc của nam tước Custer trước giờ không được giới quý tộc cấp thấp coi trọng, bản thân ông ta không phải là con trai trưởng, nên không thể kế thừa tước vị của cha mình, vì vậy từ thuở thiếu thời đã đi du lịch khắp các nước. Hai năm trước François Ị lên ngôi, bắt đầu bồi dưỡng thế lực của mình, lòng trung thành cùng kinh nghiệm phong phú đã giúp Custer trở thành người thân tín của nhà vua, được phong tước vị và lãnh địa. François I rất tín nhiệm ông ta, vì màn báo cáo của ông ta nên mới bê trễ khách khứa. Bữa tiệc kết thúc, hai người ở trong căn mật thất nói chuyện.
"Vất vả cho ông rồi Custer, ta cứ nghĩ từ Ý quay về thế nào cũng phải mất ba tháng, tối nay ông sẽ không thể nào về kịp được".
Nam tước cung kính trả lời: "Ở biên giới nghe nói về thân phận của khách mời, thần đã nghĩ dù thế nào cũng phải ở bên cạnh người. Chỉ là không ngờ Hayreddin lại tự mãn như vậy, chỉ dẫn theo vài trăm người đến Paris. Giả như chúng ta có suy nghĩ khác, thì sẽ dễ như trở bàn tay".
François I lắc đầu, vẻ mặt u ám, đã không còn vẻ thân thiết hòa nhã dễ gần như lúc tiếp đãi khách khứa nữa: "Ngược lại, hắn là gã đàn ông có tâm tư cẩn mật suy nghĩ chu đáo, ông vừa mới quay về nên vẫn chưa biết, thuyền của hắn không chỉ neo đậu tại Marseille, mà còn mười mấy con thuyền khác vòng qua Tây Ban Nha, đang chờ ở phía Bắc Rouen. Nếu chúng ta ra tay với hắn, sẽ phải chuẩn bị tâm lý bồi thường kha khá cho tất cả bến cảng ven biển đấy".
François I không nói tỉ mỉ rõ ràng, nhưng thật ra ông ta đã sớm nhận được tin của thám tử, rằng mấy ngày trước trên Sông Seine của Paris xuất hiện rất nhiều thuyền lạ, không làm ăn buôn bán cũng không giương buồn, căn bản là không có ý định che giấu sự uy hiếp. Điều kinh ngạc duy nhất cũng chính là buổi tối hôm nay hắn chỉ dẫn theo một bạn nhảy tới dự tiệc.
Vua Pháp trầm giọng nói: "Hơn nữa, Barbarossa, không phải chỉ có một mình Hayreddin".
Vị nam tước rùng mình, lập tức hiểu ý của nhà vua.
Barbarossa không phải là họ của Hayreddin, từ này có nghĩa là bộ râu đỏ, được sáng tạo từ các anh của hắn truyền xuống. Trong số bốn anh em, Hayreddin xếp thứ ba, anh hai và em tư đã chết trận, nhưng người anh cả vẫn đang tung hoành ở phía Đông Địa Trung Hải, cùng với hắn ở phía Tây, chiếu sáng lẫn nhan. Một tên cướp biển dũng mãnh khiến người ta đau đầu, nhưng lý do lớn nhất không thể đụng vào anh cả Barbarossa, là do hắn có chỗ dựa vững chắc chính là đế quốc Ottoman.
"Nghe nói Hayreddin hiếm khi liên lạc với anh trai, nhưng rốt cuộc vẫn là ngườỉ một nhà. Năm đó bốn anh em hắn bắt đầu làm giàu từ Hy Lạp, chi trong vòng ba, bốn năm đã đánh bật hoàn toàn những thế lực của Tây Ban Nha, sau đó tuy có tách ra làm ăn riêng lẻ, nhưng hễ có chuyện gì xảy ra, họ không bao giờ giúp ngườỉ ngoài".
Custer lo lắng: "Lòng lang dạ sói, loại người này suy cho cùng không đáng tin, người thật sự muốn liên minh với cướp biển sao?"
Vua Pháp nhíu mày: "Tình cảnh hiện giờ của chúng ta rất khó khăn, không còn cách nào khác nữa rồi. Custer, ông vội vàng gỗ cửa là vì muốn nói những lời này sao?"
Nam tước lắc đầu: "Không, là vì vừa nãy đã nhìn thấy một người, lúc đầu còn không dám tin, nên đã mời nàng ấy nhảy một điệu rồi mới xác định. Thần nghĩ bất luận thế nào cũng phải nói cho người biết trước".
"Ai?"
"Bạn gái của Hayreddin, là cô gái mặc bộ váy trắng, mấy năm trước khi thần ở Tây Ban Nha đã từng gặp nàng ta".
"Chết tiệt! Sao không nói sớm? Nàng ta là gián điệp?"
François I trong lòng cả kinh, những ngón tay được chăm sóc rất tốt không khỏi mất tự chủ siết chặt thành nắm đấm. Mái tóc và con ngươi sẫm màu tuy là đặc điểm phổ biến của người Tây Ban Nha, nhưng dân cư ở các quốc gia châu Âu di cư hàng năm, nên không thể dựa vào những điều đó để xác định quốc tịch. Lời cam đoan duy nhất khiến ông ta quyết định liên minh, chính là anh em Barbarossa đứng ra chống lại Tây Ban Nha, lập trường đối địch chưa bao giờ thay đổi. Nhưng nếu Hayreddin đã âm thầm hòa giải với Tây Ban Nha, thì màn liên minh này hoàn toàn là một trò đùa.
"Xin đừng lo lắng thưa bệ hạ, thần cũng chỉ đoán thôi". Nam tước vội vàng giải thích: "Khoảng chừng năm, sáu năm trước, thần đã đi du lịch gần thành phố Sevilla của Tây Ban Nha. Lúc đó thần mang theo giấy thông hành của Tòa Thánh của anh trai mình, đóng giả thành một giáo sĩ thực tập, nên đã nhận được lời mời đến quan sát một buổi xét xử tôn giáo của một thị trấn nhỏ ở vùng nông thôn, có liên quan đến việc phù thủy yểm bùa. Nếu như không nhận nhầm người, thì trước ngực cô gái đó sẽ có một dấu ấn hình ngôi sao sáu cánh, vì thế nàng ta không thể mặc lễ phục trễ ngực".
Tây Ban Nha là một quốc gia Thiên Chúa giáo tuyệt đối chính thống, bắt đầu từ thời ông bà ngoại của Charles V, tất cả những hành vi mạo phạm uy nghiêm Thiên Chúa đều bị đàn áp đẫm máu, tín đồ đạo Tin Lành, ngườỉ Moor thì khỏi phải nói chỉ cần có quan hệ dính dáng đến những người dị giáo, pháp thuật, ma quỷ đều bị tòa án dị giáo bắt giam đánh đập tra tấn, kết cục tốt nhất chính là ban cho một cái chết thật dứt khoát.
Nam tước Custer nói: "Chú của cô gái ấy là một thương nhân người Do Thái, kiếm chút tiền ẩn cư tại thị trấn nhỏ đó. Có lẽ là bị người ta ghen ghét đố kỵ, nên có một người dân trong làng đã buộc tội cô gái sử dụng tà thuật nguyền rủa hàng xóm, giáo hội lập tức tịch thu tài sản của họ, đồng thời bắt giữ và tra tấn".
"Người Do Thái đâu có gì béo bở chứ". François I thúc giục, "Nói tiếp đi".
Nam tước nhíu mày: "Đó cũng chính là cách làm việc khiến cho người ta thấy ghê tởm của Sở Tài phán(*), năm đó đứa trẻ ấy chỉ cao có một mẩu thôi, nhưng đã bị trói lại ném xuống ngâm trong nước hết lần này đến lần khác, sợ đến mức không nói lên lời".
(*) Sở Tài phán là cơ quan xét xử các vụ án.
"Không có gì khác nữa sao?" François I hỏi. Không phải vua Pháp là người vô tình, mà là đã chứng kiến quá nhiều buổi phán xét phù thủy vào thời kỳ Trung cổ, đến mức không còn cảm thấy lạ nữa, rất nhiều người phụ nữ vì những lời buộc tội bịa đặt bắt bóng bắt gió mà bị thiêu chết, đó không phải là chuyện hiếm.
"Lạ chính là ở chỗ, sự chú ý của mấy vị quan thẩm phán không đặt trên người đứa nhỏ, mà chỉ muốn tra hỏi đến chết người nuôi dưỡng cô gái, muốn ông ta thừa nhận đã nhận nuôi đứa bé từ chỗ của ma quỷ, hơn thế nhất định phải để lại giấy tờ bằng chứng...".
Vị nam tước nhớ lại chuyện cũ, khuôn mặt trấn tĩnh dần dần trở nên tái đi. Mái tóc vàng dính bê bết máu, xương cốt vỡ vụn và tiếng nghiến răng khủng khiếp, bất luận là qua bao nhiêu lâu vẫn khiến người ta ám ảnh.
"Custer, ông cũng là một dũng sĩ dựa vào chiến công mà có được huân chương Thập Tự Sắt, cũng đã từng tham gia không ít buổi xét xử tra khảo, sao lại sợ hãi như thế?" François I thắc mắc hỏi.
"Bệ hạ, xin thứ lỗi, chuyện này để lại ấn tượng quá sâu đậm đối với thần..."
Custer cố gắng giữ vững nhịp điệu bình ổn của mình, đánh đập tra tấn ông ta đã từng thấy rất nhiều, nhưng chưa bao giờ chứng kiến thủ đoạn nào hèn hạ bỉ ổi như thế. Kẻ hành hình ép đứa trẻ phải nhìn người thân của mình chịu hình phạt, cho đến tận bây giờ, ông ta cũng không cách nào quên được, tiếng gào khóc thảm thiết xé ruột đứt gan của đứa trẻ vang vọng trong căn hầm tối tăm ấy.
"Ba ngày ba đêm, người đàn ông kháng cự cho đến tận lúc chết, cũng vẫn không chịu thừa nhận đứa bé gái mình nuôi là phù thủy. Sau buổi phán xét đó thần đã rời khỏi Tây Ban Nha, nghe nói sau này cô gái ấy đã trốn thoát trên đường áp tải. Thẩm phán lúc đó là một giáo sĩ địa phương tên là Calitos, theo như thần được biết, hắn là một kẻ vừa bất tài lại ngu xuẩn, cũng không có thế lực chống lưng nào. Nhưng chỉ chưa đầy hai năm hắn đã được thăng chức thẳng một lèo lên làm hồng y giám mục, không biết là do giáo hoàng gợi ý hay hoàng đế nâng đỡ".
François I gật gật đầu, "Nói như vậy nghĩa là, nàng ta là người Do Thái, từng bị Tòa Thánh Tây Ban Nha bức hại. Custer, theo phán đoán của ông, nàng ta cố làm gián điệp cho Tây Ban Nha không?"
Nam tước cúi đầu trầm tư, hồi lâu sau mới lắc đầu nói: "Thần nghĩ là không".
"Ông chắc chứ?"
"Bệ hạ, người đàn ông đó cuối cùng đã bị nướng chín từ từ trên lửa nhỏ ngay trước mặt đứa bé gái. Thần nghĩ nếu như lúc đó con bé không chết, hiện giờ chắc cũng đã phát điên rồi. Người hôm nay nhìn thấy, có lẽ chỉ là cái xác không hồn còn sót lại trên cõi đời này thôi".
Dưới ánh trăng bạc lạnh yên tĩnh, vạn vật trên thế gian đều như đang chìm vào một giấc ngủ say, ngay cả tiếng côn trùng cũng hoàn toàn biến mất vào lúc sáng sớm. Chỉ có âm thanh của cỗ xe ngựa cô độc đi về phía trước vang vọng trên con đường ngoại ô Paris.
Ngọn đèn dầu bên trong xe ngựa đã bị thổi tắt từ lâu, dưới ánh trăng, Hayreddin đang lặng lẽ cân nhắc đắn đo đối sách sau khi liên minh. Hồi lâu không lên tiếng, thỉnh thoảng bánh xe va phải những hòn đá trên đường, khiến thùng xe xóc nảy lên, bóng người nhỏ bé bên cạnh lắc lư, tỉnh táo được một lát, rồi lại tiếp tục gật gù như gà con mổ thóc. Suy cho cùng Nick vẫn còn nhỏ, khiêu vũ suốt một đêm, không chỉ thân thể rã rời, mà thần kinh căng thẳng cũng rã rời. Về đến nhà mới được tính là hoàn thành nhiệm vụ, nên nàng không dám ngủ thật, lắc bên này lắc bên kia chiến đấu giằng co với cơn buồn ngủ.
Hayreddin nhìn nàng hồi lâu, bên môi mới nở một nụ cười, cô bé con, chỉ có duy nhất tối hôm nay là thành tâm thành ý. Bèn thò tay ra chạm vào bả vai nàng nhẹ giọng nói: "Ngủ đi, ta trông cho".
Nick phân tích ý nghĩa trong câu nói từ trong cơn mơ màng hỗn độn, khẽ khàng ừ một tiếng rồi mới dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại. Theo cơn xóc nảy, chỉ một lát sau cái đầu nhỏ bé nghiêng sang bả vai Hayreddỉn, rồi lại trượt một đường xuống tới đùi hắn. Vừa rắn chắc lại ấm áp, Nick vô thức nắm lấy góc áo của ông chủ, nước miếng chảy xuống chiếc quần đắt tiền của hắn.
Xe ngựa chầm chậm đi về phía trước, Hayreddin ngắm nhìn con mèo con đang ngủ rất thoải mái trên chân mình, lần đầu tiên trong đời suy nghĩ về hành vi của bản thân. Không phải là từ góc độ thủ đoạn, mà là từ những nguyên tắc chuẩn mực trong lòng hắn.
Trước giờ hắn luôn suy nghĩ chu đáo cẩn thận, cho dù đã tính toán lên kế hoạch kỹ càng chuyện liên minh, thì cũng không đến mức không mảy may phòng bị gì một thân một mình đến hoàng cung nước Pháp.
Hắn mang theo thanh đao sắc bén nhất của mình.
Hắn mang theo nàng, không phải vì dung mạo xinh đẹp của nàng, chỉ là bởi vì nàng là cô gái duy nhất dù không có chỉ thị nhưng đã giấu một con dao găm trong váy.
Hắn sử dụng nàng như một khẩu súng, vung vẩy như một thanh đao, như một thứ vũ khí có thể tiêu hao, một quân cờ có thể thay thế.
Tham vọng của hắn rất lớn, cũng rất cực đoan và ích kỷ, làm tất cả mọi thứ đều chỉ vì bản thân mình. Đức tin, đạo nghĩa, danh dự, mấy thứ đó chẳng là gì trong lòng hắn.
Mà hết thảy chúng, so với cô nhóc chẳng lớn hơn một con mèo là bao nhiêu đang cuộn tròn mình nằm trên đùi hắn đây, thì còn rõ ràng hơn nhiều, nàng không thông minh, cũng chẳng lanh lợi nhạy bén, nhưng có một sự lý giải rất bản năng. Nàng hiểu rất rõ từng đồng vàng đến được tay, đều phải dùng tính mạng của mình để đổi lấy.
Vì hiểu rất rõ, nên chưa từng phàn nàn.
Hayreddin không nghi ngờ gì, nếu tối nay có xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn sẽ không chút do dự dừng nàng làm vật hy sinh, tranh thủ cơ hội sống sót cho bản thân. Suốt mười năm mưa máu gió tanh, đốt phá chém giết cướp bóc, hắn chưa bao giờ quay đầu ngẫm lại hành vi của mình. Chỉ có đêm nay, đột nhiên Hayreddin nghĩ tới, hắn đã dùng một cô bé còn nhỏ hơn Cecilia đến hai tuổi làm vật hy sinh cho minh.
Dùng một cô bé làm vật hy sinh.
Gió đêm thổi từ từ, màn trời cao rộng.
Một người đàn ông tóc vàng đứng trước cửa sổ đợi cô chủ trở về.
Một người đàn ông tóc đỏ ngồi trong xe ngựa suy ngẫm lại quá khứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.