Hải Yêu

Chương 14: Bảo đảm quyền lợi của lao động nữ




Type: Thanh Hương
Victor cảm thấy chắc chắn kiếp trước đã nợ Nick rất nhiều, rất nhiều tiền, nhiều đến nỗi ngay cả một người từ tâm hồn đến da mặt đều vô cùng kiên cường như anh ta cũng có cảm giác kích động muốn nhảy xuống biển. Victor nhớ tới quá khứ của mình, khi đó anh ta bị gia tộc xóa tên đuổi ra khỏi Florence, lưu lạc trở thành thợ cắt tóc, cạo râu trên phố cho người ta cũng chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi và hối hận.
Nhưng hiện giờ, anh ta thật sự hối hận vì đã dính dáng đến con nhãi nhép khốn kiếp đáng bị chém nghìn đao này.
“Tôi xin cô đấy, mặc quần vào đi…”. Victor ôm đầu ngồi xổm trong góc tường, tiếc thương sâu sắc cho bi kịch mình gặp phải.
“Sao thế, anh hay nói đến mấy cái quy tắc đích thân nghiệm chứng khoa học gì gì đó mà, giờ không muốn kiểm tra thử à?” Nick một tay xách quần, một tay tóm dây lưng, đường hoàng đứng giữa phòng y tế.
“Bụng dưới của cô rất đau, đúng không?”
“Có đau gì đâu, chỉ hơi chướng thôi”.
“Không phải mỗi tháng đều xảy ra một lần à?”
“Sao có thể thế được!”
“Được rồi, mười bảy tuổi rồi, trễ như này đúng là dậy thì muộn…”. Victor ngẩng đầu lên, ỉu xìu nói, “Chúc mừng nhé, giờ cô đã là phụ nữ đích thực rồi đấy”.
Đội trưởng Nick đứng ngây người, không làm cách nào quá độ thân phận từ “đàn ông chân chính” thành “người phụ nữ đích thực” được.
“Lần kinh nguyệt đầu tiên là dấu hiệu của cơ thể thiếu nữ đã dậy thì hoàn thiện, thể hiện việc có thể mang thai. Sau này nếu như may mắn, mỗi tháng theo quy luật đều sẽ chảy máu một lần như vậy, kéo dài từ hai đến bảy ngày, trong khoảng thời gian này phải chú ý vệ sinh và giữ ấm…”.
Victor lơ đãng đọc thuộc lòng từ sách y khoa, giọng nói như có như không giống đang ngâm thơ. Giải thích kiến thức sinh lý cho con gái là trách nhiệm của một người mẹ,  tại sao một nhà khoa học nam tính ngời ngời như anh ta lại phải làm công việc này? Giải phẫu một cái xác có kinh lần đầu anh ta còn thấy hứng thú hơn.
Nick hơi ngạc nhiên, từ từ buộc lại dây lưng, nhẹ giọng lầm bầm: “Mỗi tháng? Sao lại như vậy được… tôi tưởng chỉ có lần đầu tiên mới chảy máu…”.
“Lần đầu tiên quan hệ sẽ chảy máu là do màng trinh bị rách gây ra, không liên quan gì hết”. Victor đứng dậy, sửa sang lại áo sơ mi, cau mày nói: “ Cô biết cái này, tại sao lại không biết kinh nguyệt là gì…”. Hỏi xong câu này, hắn liền thấy hối hận.
Thời đại này những kẻ biến thái thích trẻ nhỏ cực kỳ nhiều, đặc biệt là mấy tên mặt người dạ thú có chức quyền, những đứa trẻ lang thang thường bị chút thức ăn hấp hẫn, sau đó bị bọn họ lừa phỉnh rồi giở trò gian dâm.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn vì thiếu máu mà trắng bệch ảm đạm của nàng, lần đầu tiên Victor cảm thấy có lỗi vì kiếu nói chuyện không thèm suy nghĩ của mình.
“Khụ, ý tôi là, người nuôi dưỡng cô đúng là kỳ lạ, cái nên dạy thì không dạy, cái không nên dạy thì lại nói bừa…”. Thái độ của anh chàng bác sỹ thay đổi chóng mặt, lắp ba lắp bắp thay đổi chủ đề.
Nick buộc lại dây lưng xong xuôi ngẩng đầu lên, vẻ mặt không còn mảy may khổ sở, nhẹ nhàng thoải mái nói: “Tôi đương nhiên là biết rồi, tuy rằng giá cả thị trường mỗi nơi một khác giá của gái còn trinh và giá của gái không còn trinh…”.
Bên này đội trưởng Nick khôn ranh lẩm bẩm tính toán, bên kia Victor toàn thân run lẩy bẩy.
“Cút…”.
“Hả?”
“Tôi nói, cô cút ngay đi cho tôi!”
Tiếng dao bạc “vù vù” bay đến sượt qua bên tai, một cái đầu lâu ở trên tường vỡ làm hai mảnh, Nick ôm đầu chạy trối chết, không biết mình đã nói câu nào chọc giận anh chàng bác sỹ, khiến anh ta nổi cáu như vậy.
Bước ra khỏi phóng y tế với tâm trạng mơ hồ chả hiểu gì, Nick quyết định đi tìm thuyền trưởng.
Nguyên nhân đã sáng tỏ rồi, nhưng tiền bồi thường vẫn phải đòi, suy cho cùng chuyện rắc rối này là do thuyền trưởng đá nàng một cú, Nick nghĩ, nếu không phải bị đá trúng, nói không chừng cả đời này chuyện đó cũng chưa đến.
Đẩy cánh cửa gỗ sồi ra, nhìn thấy chiếc áo giáp của mình đặt trên bàn, Nick bị số vàng đó thu hút chạy tới.
Hayreddin ngây người, giống như vừa ngửi thấy một mùi gì đó, sau đó lông mày liền cau lại. Nick từ nhỏ đã quen nhìn sắc mặt người khác,biết ngay thế có nghĩa là hắn đang không vui, trong lòng hơi ngạc nhiên, chẳng qua nàng chỉ có chút bệnh vặt, sao lại bị người ghét quỷ chê đến thế? Vì thế liền quyết định ra tay trước giành lợi thế, chiếm được lý rồi tình tiếp.
“Thuyền trưởng, ngài phải có trách nhiệm với tôi”.
“Trách nhiệm gì?”. Hayreddin cảm thấy tai mình như ù đi.
Nick nói đầy vẻ tự tin: “Hôm qua ngài đá tôi một cú, hôm nay tôi… liền bị bệnh”. Nàng nghĩ thuyền trưởng đi nhiều hiểu rộng, trong lâu đài cũng có không ít phụ nữ, để tiền bồi thường thuận lợi đến tay, không nên giải thích quá chi tiết thì sẽ tốt hơn.
“Điều khoản trong khế ước có nói, đứt tay gãy chân đều được tiền bồi thường”.
Hayreddin siết chặt tay, mấy đồng xu vàng  cứng trên chiếc áo giáp liền bị bẻ cong.
Nhìn khớp xương mười ngón tay của người đàn ông vang lên tiếng răng rắc, trong lòng Nick thầm hoảng sợ, luận về sức mạnh, nếu nàng ở trạng thái đỉnh cao sẽ không thua thuyền trưởng đâu, nhưng hiện giờ lại đang khó chịu, trở thành miếng mồi trong miệng sư tử, có phải là hơi bất cẩn không? Vì thế giọng nói liền nhỏ đi một tý: “Cái đó, thật ra là vết thương nhẹ thôi, dựa theo mù mắt mất ngón tay mà tính thì cũng được rồi…”.
“Cho nên, vì hôm qua tôi đá cô một phát, nên hôm nay cô có kinh nguyệt lần đầu, bèn tới đòi tôi tiền bồi thường hả?”
Hayreddin gằn hỏi từng câu từng chữ một, nhìn qua thì có vẻ đang cười, nhưng da mặt tái xanh, khóe miệng kéo căng, rõ ràng là bị nàng chọc giận đến sắp xuất huyết não.
“Í, sao ngài biết…”. Nick  hơi chột dạ, cẩn thận dè dặt nuốt nước bọt.
“Ô kìa, đội trưởng Nick của chúng ta, chưa từng nghe nói thuyền trưởng nhà mình có một bản lĩnh đặc biệt à? Có thể ngửi được từ trong gió sự thay đổi của thời tiết, nhìn thấy một người ngửi thử là biết hắn ta đáng giá bao nhiêu tiền”. Đôi mắt xanh lam lạnh lẽo của Hayreddin nheo lại, giống như một con sư tử đang đánh giá con mồi, “Mùi trên người cô cách xa mười mét tôi đã ngửi thấy rồi, còn dám nói ‘bị bệnh’ với tôi hả?”
Hắn cười càng thân thiết trông lại càng đáng sợ, Nick cảm nhận được sự nguy hiểm, bất giác lùi lại phía sau nửa bước, lập tức muốn quay đầu bỏ chạy, “Cái đó, chuyện này để sau thương lượng tiếp nhé, mau đi ăn cơm tối thôi…”.
Hayreddin vừa mới bị cô nhóc gian thương vô sỉ này chọc tức đến xây xẩm choáng váng, nhưng suy cho cùng hắn cũng là tay anh chị đã trải đời suốt mấy chục năm, có loại người nào mà chưa từng gặp, có việc nào mà chưa từng trải qua, cơn giận dịu đi rồi, lập tức bình tĩnh lại ngay, sắc mặt lạnh lẽo đứng dậy, giọng nói tựa như băng lạnh sương giá:
“Đứng lại đó cho tôi, cô đã nhắc đến thế thì tôi cũng tính toán sóng phẳng với cô luôn. Thứ nhất, lúc cô làm việc đầu óc lơ mơ, rơi xuống nước là tôi vớt lên, cái mạng ấy, tính bao nhiêu tiền?”
Hắn bước lên trước một bước, hơi thở giống một con mãnh thú cực kì nguy hiểm: “Thứ hai, cô là một con nhãi lừa đảo, tôi đã không để tâm đến thân phận giữ cô ở lại, điều kiện tiên quyết là không để ảnh hưởng đến chuyện làm ăn. Nhưng hiện giờ cô bắt đầu có kinh nguyệt, mỗi tháng cần phải nghỉ ngơi, việc làm ăn của đội thuyền sẽ bị ảnh hưởng đến bao nhiêu? Khoản tổn thất đó tính thế nào đây?”
Nick bị khí thế của hắn dọa cho ngây người, lùi rồi lại lùi nữa, mãi đến khi lùi đến trước cánh cửa, Hayreddin từ trên cao nhìn xuống, một tay chống bên tai nàng, một tay tóm chặt lấy cần cổ thanh mảnh của nàng, giọng nói âm trầm, mối nguy hiểm lởn vởn xung quanh không lời nào tả hết:
“Con nhỏ nhãi nhép, lại còn dám đòi tôi tiền bồi thường, nếu cô ăn nằm với thằng đàn ông thô lậu nào đó rồi sinh con, lẽ nào cũng bắt tôi phải chịu trách nhiệm chắc?”
Nick bị Hayreddin vây trong lòng, ngửi thấy mùi gỉ sắt nhàn nhạt trên người hắn, đó là hơi thở hòa trộn giữa máu tươi và rượu mạnh của một người đàn ông. Dường như đây là lần đầu tiên nàng phát hiện ra bờ vai của đội trưởng rộng đến thế, cánh tay khỏe mạnh rắn chắc có thể dễ dàng vặn gãy cổ kẻ khác. Tay bất giác với xuống đùi, muốn rút con dao găm ra.
Hayreddin thả cần cổ của Nick ra, vỗ nhẹ lên má nàng, dịu dàng nói: “Hiện giờ tiền lương của cô là ba mươi đồng vàng một tháng, đúng là vừa hay, sau này bị kinh nguyệt bao nhiêu ngày thì trừ từng đấy tiền, bắt đầu từ hôm nay”.
Nick hồn bay phách lạc bước ra khỏi khoang thuyền trưởng, xây xẩm đầu óc đi xuống khoang thuyền, trước cửa phòng mình đột nhiên nhảy ra một bóng người, khuôn mặt Karl đầy vẻ thấp thỏm lo lắng, cũng quên luôn việc tự mình yêu cầu là “không dây dưa không lải nhải”, lao bổ tới hỏi:
“Cô sao vậy? Sắc mặt kém thế. Vừa nãy có người nói với tôi cô đến chỗ bác sĩ, có phải bị bệnh gì không? Có chỗ nào khó chịu à? Nếu là rơi xuống nước rồi bị cảm thì nguy, nói không chừng sẽ chuyển thành viêm phổi mất…”.
Nick nhìn đến mái tóc vàng rực chói mắt của hắn, càng thấy uể oải hơn. Đã nghèo còn mắc cái eo, áo giáp vàng đã không lấy về được, ngược lại còn bị trừ tiền lương. Chẳng trách các anh em đều nói kinh nguyệt của phụ nữ là thứ xui xẻo nhất, hiện giờ rơi vào trúng người nàng, quả đúng là đen đủi đến cực hạn.
Karl còn đang muốn trình bày cặn kẽ tỉ mỉ về sự tấn công mang tính tuyệt diệt của bệnh viêm phổi, Nick đã bịt tai không thèm nghe, lảo đảo mở cửa bước vào phòng, chui đầu vào giường nằm ngay đơ.
Vừa đặt mình xuống liền ngủ thẳng một lèo đến sáng ngày hôm sau, cú sốc ngày hôm qua quá lớn nên quên luôn cả việc ăn cơm tối, Nick đói quá nên tỉnh giấc. Lật người mở mắt thì nhìn thấy chó săn Tóc Vàng to lớn đang ngồi ở bên cạnh giường, với khuôn mặt hơi mỉm cười cùng hốc mắt ửng hồng, trong nụ cười ấy vừa là vẻ kích động vừa là cảm khái, giống hệt một người cha đang khóc trong hôn lễ của con gái.
“Cuối cùng cô cũng lớn rồi”. Karl nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng vô bờ.
Nick bị hắn dọa cho nổi hết da gà, còn tưởng đêm qua mình đã biến hình, vội vàng sờ loạn một lượt từ đỉnh đầu trở xuống, ngoại trừ phần ngực tưng tức, những chỗ khác không có gì thay đổi.
“Anh lại bị thần kinh nữa hả?” Nick tung chăn chuẩn bị xuống giường, mới phát hiện ra nàng đắp đến hai lớp liền. Thời tiết xuân hạ giao nhau, một cái chăn cũng đã đủ khiển người ta chảy mồ hôi rồi, bảo sao trong mơ cũng thấy bí bách đến không thở nổi.
“Bác sĩ nói phải chú ý giữ ấm”. Karl đứng dậy, “Tôi bảo nhà bếp để phần đồ ăn cho cô rồi, vẫn đang hâm ở trên bếp, nằm xuống nghỉ chút nữa đi, tôi đi lấy cho”.
Nick như con mèo bị xù lông nhảy phắt dậy xua tay: “Không không! Anh đừng như vậy, tôi sẽ bị khó tiêu mất!!” Vừa cử động mới phát hiện ra giữa hai chân ươn ướt nhớp nháp, vô cùng khó chịu, cúi đầu xuống nhìn, quả nhiên trên quần và khăn trải giường dính một vết máu trông ghê người. Nick lập tức nhớ tới chuyện trừ tiền lương, sau đó liền ủ rũ.
Thứ kinh nguyệt đen đủi này đã dính lấy nàng suốt cả một buổi sáng, nhưng đây lại không phải là vết thương, không thể băng chẳng thể bó, xử lý thế nào đây? Chi bằng… 
Karl lấy quần áo và khăn trải giường sạch sẽ ra: “Tôi ra ngoài đây, cô thay quần áo trước đi”.
Nick liếc nhìn, nhưng không nhận, nhảy xuống giường mở chiếc rương lộn xộn bới loạn lên. Những đồng xu nhỏ, hình dáng không phù hợp; đá cuội, hình như quá cứng; ừ, tượng binh sĩ bằng gỗ này thích hợp hơn cả…
“Nick?”
“Đừng có làm ồn, đổi cái mới rồi cũng sẽ bị bẩn thôi, tôi phải tìm thứ gì đó để bịt nó lại trước đã”. Nick ước lượng một thứ đồ chơi bị hỏng vừa được nhặt lên, đoán chừng xem nó có thể nhét vào vừa không.
Thiếu hiểu biết không đáng sợ, điều đáng sợ chính là đã thiếu hiểu biết lại còn làm liều cùng với trí tưởng tượng vô cùng phong phú. Thấy thứ nàng bới ra, sắc mặt Karl xanh lét, vứt toàn bộ về lại trong rương, cuống quýt nói: “Thứ này không được, bác sĩ nói nhất định phải vệ sinh”.
“Xì, anh tin anh ta à, anh ta còn nói con người có khả năng cùng họ với loài khỉ đấy”. Nick khinh thường.
“Cái khác không tin, nhưng liên quan đến vấn đề sức khỏe thì phải tin!” Karl kiên quyết.
Nick đứng dậy, cảm nhận được một dòng máu nóng ấm chảy xuống đùi, hung hăng nói: “Vậy anh nói xem phải làm thế nào đây? Tôi cởi quần đứng mặc cho nó chảy à?”
“Bác sĩ nói, bình thường, bình thường, phụ nữ đều dùng…”. Khuôn mặt tuấn tú của Karl xoẹt một cái biến sắc, đỏ ửng như sắp chảy máu đến nơi, quay đầu đi chỗ khác không dám nhìn nàng, chần chừ do dự lấy ra một túi vải, ngay cả nói cũng không ra hồn:
“Đây… tôi cũng chưa nhìn thấy bao giờ… nghĩ sao làm vậy… cô dùng, dùng tạm trước đi…”.
Nick nhận lấy rồi mở ra xem, chỉ thấy mười mấy miếng đệm bằng vải trắng rất dài xếp chồng lên nhau, chọc thử vào, thấy mềm mại vô cùng.
“Victor…tor…anh ta nói… dùng dây thừng…thì sẽ không bị rơi ra nữa…”. Karl cảm thấy máu trên người đang dồn hết lên não, nghiến răng kiên trì nói cho hết cách sử dụng, xấu hổ tới mức sắp ngất xỉu ngay tại chỗ.
Nick nhấc một cái đệm lên cẩn thận xem thử, đường kim mũi chỉ rất vụng, vừa nhìn là biết ngay của người mới, bông còn lòi cả ra ngoài. Vừa khéo trên thuyền có mười mấy bao hàng sợi bông Ai Cập, tuy không phải là thứ gì quý hiếm, nhưng lớp vải trắng bao bên ngoài là thứ vải gai mịn còn rất mới, từng đoạn từng đoạn được xé ra rồi chặp lại với nhau. Thứ trong tay nàng, rõ ràng được sửa lại từ một ống tay áo.
“Karl, anh xé từ bộ quần áo mới của mình ra đúng không?”
Trên biển nước ngọt rất hiếm, dùng để uống cũng phải rất tiết kiệm, càng đừng nói đến chuyện dùng để giặt giũ. Thuyền viên hoặc là ở bẩn, hoặc là mua vài bộ quần áo để thay, đợi khi lên bờ sẽ mang hết đi giặt. Nick nhớ chất liệu vải này, nàng đã mua hai chiếc áo sơ mi cho Tóc Vàng làm “quà chia tay”, chúc mừng hắn cuối cùng không ăn của nàng uống của nàng nữa, chuyển sang kiếm tiền từ chỗ thuyền trưởng.
Giờ Nick mới chú ý, trên người Karl là chiếc áo sơ mi cũ nhất của hắn, giặt đi giặt lại nhiều lần đến  mức phai màu bạc phếch. Hốc mắt đỏ ngầu, không rõ do hắn khóc, hay là vì thức suốt cả đêm để khâu vá.
“Tôi biết là… thiếu tôn trọng… nhưng bác sĩ nói… nhất định phải dùng thứ sạch sẽ… nên không còn cách nào khác… xin lỗi… thiệt thòi cho cô rồi…”.
Karl không thể đứng ở đây thêm được nữa, đỏ bừng mặt quay người mở cửa đi ra ngoài. Thân hình của hắn cao lớn, xấu hổ đến quên cả việc cúi người, đầu liền va luôn vào khung cửa thấp, nhưng không cảm thấy đau, ôm lấy trán đóng cửa lại, rồi vội vàng chạy tới phòng bếp.
Nick đứng ngây người hồi lâu, đến khi cảm thấy máu sắp chảy xuống cả dưới sàn, mới cởi bộ quấn áo dính máu ra lau sạch chân, rồi tìm một sợi dây thừng buộc đệm bông rồi cuốn quanh thắt lưng.
Mềm thật.
Bụng đói rồi. Nhưng nàng biết, lát nữa sẽ có người đem đồ ăn tới.
Tốt quá.
Không biết tại sao, đội thuyền tạm ngừng làm ăn ba ngày, theo thông báo chính thức thì gần đây hướng gió không thuận, hải lưu hỗn loạn.
Tuy nhiên cũng có một loại ý kiến vụng trộm đồn đại rằng, đội trưởng Nick bị bệnh, hơn nữa còn là một căn bệnh kỳ lạ. Hôm trước rơi xuống lúc vớt lên vẫn còn vui vẻ hoạt bát, ai ngờ tối hôm đó đến phòng thuyền trưởng một lúc, khi đi ra sắc mặt trắng bệch, ngay cả cơm tối cũng không ăn, co chân lỉnh về phòng mình, ba ngày liền không ra khỏi cửa.
Còn có một thủy thủ trực đêm tuyên bố rằng, nửa đêm từng nhìn thấy phó đội trưởng Karl từ trong phòng của đội trưởng Nick đi ra, lén lút vứt xuống biển thứ gì đó, hình như là một dải băng dính máu.
Không ai dám quả quyết xem tối đó đã xảy ra chuyện gì trong phòng thuyền trưởng, vì chỉ có hai người là thuyền trưởng và đội trưởng Nick “nói chuyện” riêng với nhau mà thôi.
Tin đồn lặng lẽ truyền đi, ánh mắt đám cướp biển nhìn thuyền trưởng càng tăng thêm một tầng sợ hãi không sao nói rõ ra được.
Nick nằm bệt trên giường ba ngày.
Thật ra bụng nàng không đau, cũng không phải là do mệt mỏi kiệt sức. Ra ngoài lăn lộn lâu như vậy, cho dù có bị thương nặng cũng phải lết đi tìm đồ ăn, mấy thứ hời hợt này có là gì chứ.
Nick đang đau lòng.
Thứ nàng chảy đâu phải là máu, mà là vàng là vàng đấy! Một ngày một đồng, không đả động đến thì chẳng thấy gì, nhưng cứ nhớ tới chuyện đó là Nick quả thật đau lòng nuốt không trôi… không, là phải ăn nhiều thêm một bát nữa.
Hơn nữa không biết tại sao, nàng cũng không muốn ra khỏi cửa lắm.
Karl nói nàng “lớn rồi”, Victor nói nàng là “phụ nữ” rồi, Nick biết giới tính của mình, nhưng trước giờ chưa từng suy nghĩ cẩn thận về những điều mà nó sẽ mang lại. Trong mắt Nick, phụ nữ là loài động vật nhút nhát yếu ớt, có bộ ngực và cặp mông đầy đặn, vòng eo mềm mại, giọng nói yêu kiều, ngay cả đao cũng chẳng dám cằm, và nàng hoàn toàn không phải loại sinh vật đó.
Thái độ của mọi người đối với phụ nữ cũng rất kỳ lạ, thích bọn họ nhưng đồng thời lại coi thường họ. Một phút cũng không thể thiếu được, nhưng lại nhắc đến họ bằng giọng ghê tởm, tiện nhân, đĩ thõa, yêu tinh…
Bọn họ là mẹ, cũng là người tình, là hiện thân của cả thần thánh và sa đọa.
Con thuyền nào ra biển cũng thích đặt những cái tên nữ tính, như Hải Yêu, Elizabeth, Venus, nhưng đám đàn ông đó lại chẳng bao giờ thích phụ nữ lên thuyền, lại càng căm ghét kinh nguyệt của phụ nữ.
Nick chưa chuẩn bị sẵn sàng, cũng chưa từng nghĩ mình biến thành phụ nữ thì sẽ như thế nào. Victor không muốn để tâm đến nàng, thuyền trưởng có dáng vẻ xa cách, Karl lại càng cho rằng nàng mong manh yếu đuối đến mức tốt nhất là mang đi thờ.
Tất cả mọi người đều cảm thất sự trưởng thành của nàng sẽ mang lại phiền phức, ngay cả chính Nick cũng cho là như vậy.
“Nini, nếu cháu là con trai thì sẽ tốt hơn nhiều…”.
Nick đột nhiên nhớ đến, lúc còn nhỏ thỉnh thoảng chú Assa cũng nói như vậy. Ông rất thương nàng, bất kể là thức ăn đồ dùng, đều luôn dành cho nàng thứ tốt nhất. Ông cũng thích mỉm cười nhìn nàng mặc những chiếc váy xòe trẻ con, ở trong phòng bắt chước những cô gái đang nhảy múa. Assa yêu chiều nàng như một bảo bối, nhưng chỉ thỉnh thoảng thôi, lúc nghe được những tin tức nào đó từ phương xa, vẻ mặt của ông đều có chút cô đơn.
“Là con trai, thì có thể trở về với bọn họ…”.
Nick kéo chăn lên trùm kín đầu.
Assa dạy nàng biết chữ, dạy nàng lễ nghi, nhưng ông chưa bao giờ nói con gái sẽ có kinh nguyệt, lúc thất thân sẽ rất đau, bụng đói còn khó chịu hơn cả bị gãy chân, cũng chưa từng nói trên thế gian này lại có nhiều người xấu như vậy, xấu đến mức có muốn tưởng tượng cũng không thể tưởng tượng được.
Cuối cùng vào một ngày, trước lúc rời xa, ông chỉ dạy nàng một câu:
“Phải sống tiếp”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.