Hải Tặc Chi Bán Yêu

Chương 20: Bạn hay thù




_______________

Đi dọc theo từng dãy hành lan tối tăm, chỉ có thứ ánh sáng duy nhất là những ánh nến được thắp lên ven lối đi. Yeong im lặng, bầu không khí giữa ba người bây giờ thật yên tĩnh và điều đó càng khiến cô không muốn phá vỡ nó. Bên ngoài những khung cửa sổ, bầu trời hôm nay khác hơn so với mọi ngay, chỉ có những vì sao nhỏ rải khắp cả bầu trời đêm rộng lớn. Cũng đúng thôi vì đêm nay là đêm không trăng.

Yeong khẽ liếc nhìn bóng dáng người con trai đi phía trước mình, trên mái tóc màu nâu sậm vẫn hiện hữa đôi tai cáo quen thuộc đấy, tuy vậy nhưng cô biết đó chỉ là ma pháp để che mắt mọi người. Càng nhìn hắn, cô lại càng cảm thấy lo lắng, ngay bây giờ đây, hắn đang là một con người, mà con người rất dễ chết. Cô phải nhanh chóng nói cho hắn biết về âm mưu của Renna tước khi quá muộn.

- Hey, tiểu nữ tử, trông ngươi vó vẻ buồn. Có chuyện gì à? - Jack đi kế bên cũng đã để ý đến sắc mặt Yeong nên đành hỏi

- Không có gì đâu.

Cô cúi mặt thở dài. Tuy trả lời như vậy nhưng những biểu hiện trên nét mặt cô bây giờ không khỏi làm người ta lo lắng.

- Có lẽ ta nên đi rồi - Jack đột ngột dừng lại - Hjnyu, cuộc họp sắp bắt đầu rồi, ngươi cũng nhanh chóng đến đó đi.

- Biết rồi.

Nói rồi hắn rảo bước đi tiếp, Yeong vẫn đi theo sau nhưng cũng không quên quay lại nhìn theo bóng dáng của vị thuyền trưởng con tàu cha kia rẽ bước sang lối khác. Giờ thì bầu không khí trở nên ngột ngạt và căng thẳng đến tột độ. Không hiểu từ bao giờ mà cô có cái cảm giác này khi đi bên cạnh hắn ta nhưng cô thật sự muốn nói chuyện với hắn

- Hjnyu, vết thương của anh sao rồi?

Yeong liều mạng cất tiếng nói. Trong trường hợp này cô cũng chẳng mong đợi gì hắn sẽ vui vẻ trả lời câu nói của cô. Nhưng sau bầu không khí tĩnh lặng đến đáng sợ đó, cô nghe thấy được tiếng thở dài và giọng hắn vang lên

- Bản thân lo không xong, dù cô có mấy cái mạng cũng không đủ khi đã bước chân đến đây

Hắn nhìn thẳng vào mắt cô mà hầm hực. Điều này khiến cô khá ngạc nhiên, ngay lúc bây giờ, cô cảm nhận được trước mắt cô không còn là một bán yêu đáng sợ nữa mà là một con người, giống như cô. Nghĩ đến đây, cô không kiềm được đành bật cười.

- Im đi - Hắn hầm hực

- Xin lỗi nhưng tôi không thể nhịn cười được

- Chết tiệt, không được cười nữa.

Hjnyu tức tối đến mấy cũng không làm gì được hơn, hắn nghiến chặt răng bước đi trong sự tức giận. Cứ nghĩ đến bộ dạng lúc nãy của hắn cô vẫn không ngừng cười theo sau.

Lối đi dẫn họ đến một đại sảnh rộng lớn, những ánh đèn ngọn nến rực rỡ như thắp sáng cả căn phòng. Đông đúc ư? Có thể nói đó là từ để diễn tả khung cảnh hiện giờ trong đại sảnh. Bữa tiệc này cũng không có gì khác lạ mấy, nó khiến cô nhớ đến những bữa tiệc lớn ở thành phố nơi cô sống, nó cũng trông giống như vậy. Nhưng điểm khác chính là ở đây có đến hàng trăm hàng nghìn tên hải tặc man rợn thuộc nhiều tàu khác nhau đến từ mọi nơi. Tuy chỉ đứng từ phía cửa thôi mà Yeong đã bắt đầu cảm thấy trong lồng ngực cô tim đập nhanh hơn bình thường.

- Đừng nhìn bọn chúng, đi sát theo tôi.

Giọng Hjnyu vang lên khiến cô thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình. Yeong hít một hơi thật dài rồi thở ra giữ lấy bình tĩnh. Hắn bắt đầu điềm tĩnh tiến vào trung tâm của đại sảnh, cô cũng nghe theo lời hắn đi theo sát bên. Bọn hải tặc từ ồn ào cũng trở nên im ắng hơn khi trông thấy Hjnyu bước vào.

- Thuyền trưởng của Lendary Black, nghe danh tiếng đã lâu.

- Mày nói sao, tên đó mặc dù là bán yêu nhưng vẫn đáng sợ như trong lời đồn.

- Mày có thấy đứa con gái đi cạnh hắn không, nhìn kĩ đi, nó có đôi mắt vàng kim giống nữ pháp sư ở Fiore đó

- Một hải tặc mà lại được khoác lên người áo choàng của thuyền trưởng, cô ta là ai, trước giờ chưa từng được nghe nhắc đến?

Họ bắt đầu bàn tán về điều gì đó, tuy là những lời xì xầm rất nhỏ nhưng những điều đó cô đã vô tình lọt vào tai Yeong và cô chắc rằng Hjnyu cũng đã nghe hết những lời nói đó. Được ít lâu sau, bọn chúng lại vờ như không để ý rồi quay trở về bàn ăn.

- Kia không phải thuyền trưởng sao? - Kenji nhíu mắt nhìn về phía đám đông - Còn cô gái đi bên cạnh là

- YEONG!!!- Rei reo lên ngạc nhiên - Là Yeong thật sao?

- Không phải chứ, sao cô nhóc lại xuất hiện ở đây chứ?

Victor cũng đưa mắt nhìn. Quả đúng thật, mái tóc đen huyền cùng đôi mắt kia thì không lẫn đi đâu được. Đó chính là Yeong. Cô đi từ xa trông nhưng vẫn trông thấy mọi người đang hô hoán vui vẻ thì nhận ra ngay đồng đội của mình, cô vội chạy vụt tới mà bỏ cả hắn ở phía sau.

  - Hey, chào mọi người.

Yeong cố nở một nụ cười thật tươi trước mặt mọi người như để che dấu việc mình đã trốn khỏi tàu. Nhưng điều đó đối với cô đã thấy bại.

- Gì thế này, chị trốn ra khỏi tàu bằng đường nào vậy? - Gin chau mày, cố bắt lỗi cô nàng

- Nhóc, đừng phanh phui sự thật như thế chứ - Vừa nói cô vừa đấm vào đầu cậu nhóc - Dù gì cũng tới được đây rồi, sao không nói chuyện khác nhỉ?!

Dường như kế hoạch đánh trống lãng của cô đã thất bại khi mọi người lại trông thấy những vết thương nhỏ lớn chi chít khắp cả người cô. Tuy chiếc áo choàng của Hjnyu đã phần nào che đi bộ dạng thê thảm của cô nhưng nó vẫn không qua được mắt mọi người. Nhìn bộ dạng cô như vậy, mọi người không làm quá lên cũng uổng

- Sao thế này? Rốt cuộc thì thằng chó nào đã đánh cậu? - Kyon nhìn thấy mấy vết thương trên người cô không khỏi tức giận

- Vết thương ngay vai cũng hở miệng ra hết rồi, cả những vết bầm này nữa - Victor nhìn cô lắc đầu - Cô muốn hành hạ bản thân cũng được nhưng đừng làm ảnh hưởng đến danh tiếng của thuyền y tôi chứ

- Kể tôi nghe đi rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì? - Rei lo lắng

Giờ thì Yeong bị mọi người tra hỏi đủ thứ kiểu, biết trước như vậy cô thà ở lại trên tàu cho rồi. Cô cũng không thể nói cho mọi người chuyện cô đã đối đầu với Renna được vì như thế sẽ khiến mọi người lo lắng thêm

- Mọi người bình tĩnh trước đi đã - Yeong cười trừ - Chẳng phải tôi vẫn nguyên vẹn đấy sao?

- Bình tĩnh cái đầu cậu

Kyon quát lên, giơ tay búng một cái thật mạnh vào ngay giữa trán Yeong

- Ui, đau đó - Yeong xoa xoa chỗ trán bị đỏ

- Đau là vì cậu còn sống đó, làm gì thì làm cậu phải đặt bản thân lên đầu chứ, lỡ như hôm nay gặp chuyện chẳng may thì thứ cậu nhận được không chỉ là những vết thương này đâu, mà là giấc ngủ vĩnh viễn đó

- Kyon đừng lớn tiếng như thế - Azami xen ngay an ủi cả hai cô nàng - Những lời Kyon nói là vì quan tâm đến cậu thôi Yeong, bỏ qua sự nóng nảy của cậu ta đi, trước giờ đều vậy mà

- Tôi biết rồi, xin lỗi vì đã làm mọi người lo lắng - Yeong cúi đầu hơi áy náy

- Ôi trời không thể để như vậy được, ăn mặc chả khác gì thằng con trai, cậu cần phải thay quần áo ngay.

- Ta cũng cần băng bó lại mấy vết thương cho ngươi trước khi danh tiếng ta bị ngươi phá hủy, nhóc con đáng chết.

Nói rồi Azami và Kyon hộ tống cô nàng rời khỏi đại sảnh để đi vào phòng thay trang phục khác, cả Victor cũng xách theo hộp đồ dùng sơ cứu của mình đi theo sau để sẵn tiện chữa trị các vết thương cũ lẫn mới trên người cô. Bốn người bọn họ cứ thế bỏ đi mà để lại bốn chàng trai và một cậu nhóc bơ vơ giữa đại sảnh.

- Chúng ta bị bỏ rơi rồi - Kenji thở dài chán nản, trong đầu không khỏi thắc mắc về các vấn đề khi nãy - Tại sao trên người Yeong lại có nhiều vết thương như thế chứ? Áo cũng bị xé rách, không phải đã gặp chuyện gì kinh khủng chứ?

- Không thể nào, đừng có ăn nói linh tinh - Rei cũng thấy lo lắng không kém, lúc nãy Yeong bước vào, cậu như muốn phát điên lên khi thấy những vết thương trên người cô nàng

- Thuyền trưởng là người đưa cô ấy tới đây đúng chứ - Baron lại bắt đầu cái tính suy đoán tư tưởng của mình - Có khi nào là do Hjnyu nhà ta gây ra không?

Cả đám đều thốt lên một tiếng không to lắm, nhưng rồi bầu không khí giữa họ bỗng trở nên u ám đến lạnh cả sống lưng.

- Mấy người đang vu khống cho thuyền trưởng của chính mình? - Giọng nói đó vang lên, giọng nói mà khiến ai cũng sợ hãi

- Là Baron đó

Cả Chin, Rei và Kenji đều đồng thanh chỉ tay về phía Baron khiến anh ta xuýt nữa thì thổ huyết.

"Bọn họ có thật là hải tặc không vậy?"

Gin ở cách đó không xa đã theo dõi hết mọi việc, cậu nhóc chỉ biết thở dài lắc đầu, trông khi mấy tên hải tặc khác chọn cách tỏ ra nguy hiểm để đe doạ mọi kẻ thù ở đây thì bọn họ nói riêng lẫn hải tặc Lendary Black nói chung, thật sự còn hơn cả một đứa con nít, à không, phải là một đám con nít lúc nào cũng om sòm và thích gây sự chú ý trong bữa tiệc

- Làm gì có chuyện đó, tôi nào dám vu khống thuyền trưởng của mình chứ - Baron vẫy vẫy tay cố lãng đi ánh mắt giết người của hắn - Vậy ai là người đã gây ra chuyện này?

- Là Renna

- Cái gì???

Không chỉ có một mình Baron ngạc nhiên mà tất cả mọi người đều ngạc nhiền trước câu nói của hắn. Làm sao mà một người như Renna lại có hứng thú với một cô gái bình thường như Yeong kia chứ.

- Vậy ra, Yeong vốn đã là mục tiêu của cô ta ngay từ đầu - Chin liền hiểu ra vấn đề này

- Trận đấu lúc trước cũng là do cô ta cố tình nhắm đến Yeong - Kenji chau mày - Nhưng tại sao?

- Dễ hiểu thôi - Gin xen vào câu chuyện một cách đột ngột - Ai cũng biết chị ta không phải là một người bình thường, xuất thân đáng ngờ, thân thế cũng đáng ngờ, chưa kể còn sở hữu Key Skull trong người. Không chỉ có thuyền trưởng Red Despair nhắm đến mà tất cả bọn hải tặc ở đây đều đã để ý việc đó.

Việc Yeong sở hữu Key Skull trên tàu cũng chỉ có một số hải tặc nhất định được biết nhưng dù Yeong có cố gắng che dấu nó đến đâu cũng chẳng thoát khỏi sự nhòm ngó và nghi ngờ của những tên hải tặc khác. Đó được gọi là trực giác của một hải tặc. Hjnyu im lặng quan sát xung quanh một lúc lâu, sai lầm của hắn là để cô ta đặt chân đến đây, ở đây thật sự quá nguy hiểm với một người như Yeong nhưng hiện giờ bọn hải tặc đã để ý đến, trong trường hợp này để cô tách khỏi mọi người cũng không phải là điều đúng đắn. Điều bây giờ là phải theo sát cô mới có thể chắc chắn được an toàn hay không

- Rei, Kenji theo sát và bảo vệ Yeong bằng mọi cách, dù trong bất kì trường hợp nào cũng không để cô ấy tách khỏi mọi người.

- Rõ, thuyền trưởng.

Giờ cao điểm của cuộc họp đã sắp bắt đầu, hắn cũng không thể ở lại đây lâu hơn được nữa, nhưng chỉ khi Yeong ở trong tầm mắt của mình, hắn mới yên lòng một chút. Sẽ nhanh thôi, ngay khi kết thúc cuộc họp hắn sẽ quay trở lại ngay. Hjnyu lẳng lặng quay lưng rời khỏi đại sảnh buổi tiệc. Cùng lúc đó, nhóm người của Azami cùng Yeong cũng trở lại. Những vết thương đã được bôi thuốc và băng bó lại, cô cũng đã thay đổi trang phục của mình

- Sao rồi? Còn đau chỗ nào không? - Rei liền chạy đến hỏi thăm ngay lập tức

- Tôi đã khỏe rồi không sao đâu - Yeong mỉm cười trả lời, ánh mắt cô quay nhìn xung quanh như tìm kiếm một người nào đó - À đúng rồi, thuyền trưởng, anh ta đâu rồi?

- Nếu chị muốn kiếm Hjnyu thì anh ta vừa đi rồi, hình như là đến cuộc họp - Gin trả lời

"Anh ta đi đến cuộc họp rồi ư? Mình vẫn chưa nói cho anh ta biết âm mưa đó của Renna, nếu không nhanh lên thì sẽ nguy mất"

Nét mặt Yeong lại gượng buồn, điều đó thật khiến cho mọi người phải lo lắng. Cô hoàn toàn không biết rằng, trong hoàn cảnh hiện giờ chính bản thân cô đang đối mặt với nguy hiểm hơn bất kì ai hết.

_______________

Tại phòng họp nằm ở tầng ba của toà thành, một cuộc họp quan trọng sắp diễn ra giữa các thuyền trưởng trong giới hải tặc. Ở đây hoàn toàn trái ngược với đại sảnh ồn ào náo nhiệt kia. Hắn ngồi vào bàn họp, vẫn cái thái độ ung dung mặc cho những con mắt khác đang nhìn về phía mình.

- Yo! Chào buổi tối, những vị khách thân mến của ta, không biết các ngươi đã dùng bữa chưa nhỉ?

Giọng nói đó không mấy xa lạ, W.Jack, vị thuyền trưởng đã khơi dậy một huyền thoại về hải tặc suốt mấy ngàn thế kỉ. Anh đã xuất hiện một cách đột ngột kèm một nụ cười trên gương mặt, từng bước đi ung dung rồi ngồi vào chiếc ghế được đặt ở đầu bàn họp, một vị trí trung tâm của căn phòng nhằm nói lên thân thế quan trọng của mình.

- Vô thẳng mục đích chính của cuộc họp này được chưa, bọn ta không rảnh để ở đây trò chuyện với ngài đâu?

- Đúng đó? Vào vấn đề ngay đi

Những tên thuyền trưởng bắt đầu lên tiếng cằn nhằn. Quả nhiên mục đích họ tới đây cũng không khác gì Hjnyu, tất cả họ đều đang nhắm về một thứ, đó là ngọc Kanki.

- Ông còn muốn lãi nhãi đến khi nào nữa?

Giọng nói phát ra là của một người con trai trẻ tuổi với đôi mắt màu đỏ, anh đưa tay vuốt ve con rắn đen với màu mắt đỏ giống hệt anh đang trườn trên vai, khỏi phải nói nó là loài rắn thuộc vào loại kịch độc

- Melidas, ở đây không cho phép mang thú cưng vào - Jack nghiêm giọng trước thái độ ngạo mạn của anh ta

- Được thôi

Người con trai tên Melidas ấy vừa búng tay một cái, con rắn trên tay anh đã biến mất từ lúc nào, anh tựa lưng vào ghế ngã người ra sau và gác chân lên bàn họp, nhếch miệng cười nhẹ

- Bất lịch sự giống hệt lũ rắn của ngươi

Lần này giọng nói lại vang lên ở chỗ ngồi đối diện, da của anh trắng bệch hệt như màu tóc, kẻ được mệnh là vị thuyền trưởng tuyệt mỹ nhất xuất thân từ hoàng tộc, một vị vua bị quyền rủa đã trở thành một thuyền trưởng vang danh khắp nơi bởi sự độc địa của mình, đó là Evarsa đệ nhị

- Câm miệng ngươi lại đi - Melidas tỏ vẻ khinh bỉ trước sự có mặt của Evarsa rồi quay sang chỗ người con gái tóc hồng ngồi cách đó không xa - Hana, một nơi như thế này thật không phù hợp với người như em một chút nào

- Melidas - Jack nhận mạnh giọng mình

- Được rồi, không phiền nữa - Melidas bật cười

- Thời gian sắp hết rồi

Lần này giọng nói lại vang lên từ một cậu con trai khá trẻ tuổi, Jang, một trong số ít thuyền trưởng đã chinh phục được đảo Hồ Ly. Có lẽ giữa các thuyền trưởng ở đây đã xuất hiện bầu không khí không được hoà thuận cho lắm, nếu như không phải vì có W.Jack ở đây thì bọn họ không chỉ im lặng ngồi một chỗ như thế đâu

- Thôi được rồi, các ngươi có vẻ muốn biết về nó nhiều hơn ta nghĩ - Sắc thái trên gương mặt Jack đột nhiên thay đổi nhanh chóng, đó là một đôi mắt lạnh lẽo, sắc bén đến rợn người - Trong khoảng thời gian gần đây, sức mạnh của những mảnh ngọc trở nên tăng mạnh lên đáng kể so với trước, chắc các ngươi cũng biết đó là sự cộng hưởng giữa Key Skvà Kanki. Đúng vậy, nó đã xuất hiện trở lại, chiếc chìa khoá thất truyền nắm giữ vị trí của tấm bản đồ bảy đại dương và là điểm mấu chốt để dẫn đến đảo Đầu Lâu

Nghe đến đó, bọn chúng liền xôn xao lên, có kẻ đã biết, có kẻ chưa biết thì bây giờ đã được biết, tấm bản đồ bảy đại dương và đảo Đầu Lâu, nơi có một kho báu thất truyền được chôn giấu, một suối nguồn bất tử trong huyền thoại. Ngọc Kanki và Key Skull đều là hai linh vật được cả giới hải tặc sống chết để săn lùng nhưng vào khoảng 100 năm trước, một pháp sư đã sở hữu được nó, ông ta đã đem theo chiếc chìa khóa cùng biến mất. Từ đó, tin đồn về Key Skull giảm đi, dần trở nên ít người truy tìm nó và Key Skull dường như đã trở thành một vật chỉ tồn tại trong huyền thoại.

- Một linh vật ngang tầm với Kanki?- Khoé miệng Evarsa cong nhẹ lên thích thú

- Nó thật sự tồn tại sao? Tôi cứ nghĩ nó chỉ là huyền thoại - Hana khẽ thốt lên trầm trồ

- Nói mau, hiện giờ nó đang ở đâu?- Melidas rống lên, chỉ thiếu chút nữa là anh đập nát mặt bàn chỗ mình ngồi

- Kẻ ngu ngốc sẽ không bao giờ biết được

-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.